Ta vốn là một con rắn nhỏ cả ngày mơ hồ dưới gốc bồ đề, nhàn thì nghe Phật tổ thuyết pháp, buồn chán thì mơ màng ngủ, ngày ngày nghe chuông sớm mõ chiều, chẳng lo gì năm tháng.
Ta ở dưới tàng cây trải qua mấy nghìn năm, ngày đêm nghe thuyết pháp cũng đã nghe mấy nghìn năm, sau đó có một ngày, Tôn Giả Tân La Bạt La Đa ngẫu nhiên cưỡi hươu đi qua, ta ngẩng đầu nhìn ngài, ngài hướng ta mỉm cười, nụ cười đó, khiến ta trở nên sáng tỏ, ta hoá thành hình người, trở thành thị đồng dưới toà Tôn Giả, cũng trở thành bằng hữu của hươu con Ban Long.
Sau đó ta mới biết Tôn Giả là Thừa Lộc La Hán của cõi Cực Lạc, không nhập Niết Bàn, cả ngày ở thế gian hành tẩu, phổ độ thế nhân, tuy rằng ta thành thị đồng của La Hán, nhưng vẫn y như cũ không sửa được tính ù lì ngày xưa, ham mê duy nhất của ta là uống rượu trái cây, ăn đồ ăn ngon, cả ngày chơi đùa với Tiểu Long, những ngày tháng đó đã xa xôi, thế sự khôn lường, đều trong nháy mắt thoảng qua.
Ngày ấy Tôn Giả mang Tiểu Long đi đại hội luận kinh, để lại ta coi chừng lư hương, ta nhàn rỗi đến buồn chán, trộm rượu trái vải của Tôn Giả, ở dưới gốc bồ đề tự châm tự uống, chợt nghe dưới phàm trần có tiếng ngâm tụng vang vang, tò mò nổi lên, ta liền thò đầu nhìn…
Vì vậy ta vốn đã say chuếnh choáng liền cứ thế rơi xuống trần gian, hai viên ngọc đan thất lạc tại phàm trần, mà ta, bị Miêu dân cung phụng làm thần sứ, cũng có một cái tên dễ nghe – Bích Phệ.
Ta trở thành thần sứ[] ở nhân gian, ở trên bàn thờ thần ngày đêm bị mọi người cúng bái, cứ cúng bái như vậy chớp mắt liền qua nghìn năm…
Nhìn thấy ánh mắt mê võng của ta từ từ thanh minh, Tôn Giả mỉm cười nói: “Ngọc Kinh, con rốt cuộc đã nhớ lại toàn bộ rồi.”
Tiểu Long lại không vui bĩu môi.
“Tôn Giả, ngài chẳng phải nói Ngọc Kinh ca ca trời sinh tính tình hồ đồ, những chuyện tục sự phàm trần này y sẽ quên hết hay sao?”
Quên hết? Ta cho dù có thể quên đi bất cứ chuyện gì, cũng không thể nào quên được Tô đại ca, những ngày chúng ta ở chung kia cũng đủ để thay thế hơn một nghìn năm tịch mịch.
Tôn Giả nghe vậy thản nhiên cười.
“Ngọc Kinh chỉ là nhất thời hỗn độn mà thôi. Một giọt lệ hồng trần đã rơi vào lòng y, làm sao tẩy xoá cho xong?”
Ta cung kính quỳ xuống, hỏi: “Tôn Giả, ngài đã ở Miêu Cương giảng kinh thuyết pháp, có phải là vì con hay không?”
Tôn Giả cười.
“Ta thụ Phật Tổ điểm hoá, không nhập Niết Bàn, chỉ ở tại phàm trần phổ độ chúng sinh, mỗi lần tương ngộ với con, đều chỉ là trùng hợp, mọi cuộc tương ngộ, tương tri, tương ái trong nhân gian này, chẳng qua cũng chỉ là ngẫu nhiên trùng hợp mà thôi.”
“Thỉnh Tôn Giả minh kỳ.”
“Ngọc Kinh, con rơi xuống hồng trần, vốn là có duyên gặp mặt một lần với Tô Hoán Hoa. Con là thần sứ độc nhất vô nhị của Miêu Cương, mà Tô Hoán Hoa từng vì nguyên nhân làm ăn, có một lần đi đến Vân Nam, lúc đó con đang ở trên bàn thờ thần tiếp nhận cúng bái của Miêu dân, hắn ngẫu nhiên đi qua, trong lòng hiếu kỳ, nên quay đầu nhìn con một cái, bộ dạng lười biếng ngó nghiêng ngó dọc của con khiến hắn không kìm được bật cười, duyên phận của hai người các con chỉ vẻn vẹn trong một nụ cười đó.”
Thì ra ta và Tô đại ca chỉ vẻn vẹn có một mối duyên trong một nụ cười, lẽ nào chính bởi vì ta cưỡng cầu, nên mới tạo thành cục diện ngày hôm nay sao?
“Con ở tại hồng trần nghìn năm, vốn là vì nhân duyên duyên cớ, đến lúc phải quay về Cực Lạc, lại có một người thay đổi vận mệnh của con, người này chính là chủ nhân của con – Hình Phi. Bởi vì y, con bị đưa đến kinh thành, một lần nữa tương ngộ với Tô Hoán Hoa, mà duyên phận vốn chỉ là một cái quay đầu liếc mắt của các con cũng biến thành duyên kiếp đã định dây dưa không rõ.”
“Tôn Giả, ngài sớm biết Tô đại ca đã định trước có một ngày sẽ mất mạng trong tay con, vì sao lúc điểm hoá con không ngăn cản con tiếp cận hắn?”
“Tình duyên của các con đã định rồi, đó là số kiếp mà Tô Hoán Hoa trúng phải, làm sao ngăn cản?”
Nhìn pháp tướng từ bi vô biên của Tôn Giả, ta tự nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của ngài.
Đối với Tôn Giả mà nói, cái chết là bắt đầu của một cuộc sống mới, giống như mặt trời lặn, là báo hiệu mặt trời sẽ mọc, bi hoan ly hợp của nhân gian trong mắt nhà Phật, chẳng qua chỉ là một giấc mộng dài đăng đẳng mà thôi.
Nhưng mà, ta lại không thể nào nhìn thấu…
“Vậy Tô đại ca hiện tại có khoẻ không?”
“Hắn rất tốt, ngày đó Miêu dân bạo động, Vân Nam Vương bỏ mạng đương trường, Linh Thành Tử bởi vì khinh nhờn thần thánh, cũng bị Miêu dân phẫn nộ loạn đánh đến chết, Vân Nam Vương phủ chỉ trong một đêm bị thiêu thành một mảnh phế tích, ta thi pháp đưa Tô Hoán Hoa về kinh, bởi vì thu được ngọc đan và linh khí của con, tâm trí hắn tạm thời không rõ ràng, những việc đã trải qua đó đối với hắn mà nói, có lẽ chỉ là một giấc mộng mà thôi.”
Mộng?
Ta vừa mới tỉnh lại, cũng tự cho rằng mình nằm mộng, ta suýt chút nữa quên mất Tô đại ca, vậy còn Tô đại ca? Hắn có phải đã quên ta rồi không?
Ta im lặng một lúc lâu, sau đó hỏi Tôn Giả: “Tôn Giả, con còn có thể gặp lại Tô đại ca nữa không?”
Tiểu Long nghe vậy, giận dữ giậm chân.
“Ngươi vì sao không thể quên được hắn?”
Ta không để ý tới Tiểu Long, hai mắt chỉ nhìn Tôn Giả, mong muốn ngài có thể cho ta một câu trả lời thuyết phục.
Tôn Giả không đáp lời, tay áo bào của ngài vung lên, lập tức, cảnh vật hiện ra trên vách Phật điện, toàn bộ Trích Tinh lâu đều rõ ràng chiếu lên vách.
Tim ta đập mạnh, lập tức đứng dậy.
Trên vách không có bóng dáng Tô đại ca, xuất hiện chính là rất nhiều gia đinh người hầu đang thu dọn bố trí gian phòng, dưới hiên đèn g đỏ treo cao, trong sảnh ngoài sảnh đều dùng lụa đỏ trang trí, ngay cả cửa sổ cũng dán đầy những chữ song hỉ đỏ thẫm.
Trước đây đã thấy qua hôn sự của chủ nhân, ta biết đây là mọi người đang trang trí phòng tân hôn.
Là ai muốn thành thân?
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của ta, Tiểu Long bĩu môi, giọng chẳng đáng: “Mệt cho ngươi còn nhớ Tô Hoán Hoa, ngươi vì hắn ngay cả tính mạng cũng không cần, mà hắn vừa về kinh, liền lo làm hỉ sự…”
Trong đầu ông một tiếng, ta run rẩy hỏi: “Là Tô đại ca?”
“Không phải hắn còn ai? Đương gia của Trích Tinh lâu chỉ còn mỗi hắn độc thân, ngươi còn tưởng là ai?”
Là… Tô đại ca…
Hình ảnh trên vách đã chuyển đến phòng ngủ của Tô đại ca, chỉ thấy Huỳnh Tuyết cầm mấy bộ hỉ phục đưa tới trước mắt Tô đại ca, nói: “Bởi vì hôn sự của ngươi, các cô nương tú phường chúng ta làm ngày làm đêm, mới có thể kịp thời làm ra bộ hỉ phục này, đều theo ý của ngươi mà thêu, ngươi nhìn xem có chỗ nào không vừa ý, ta bảo các nàng sửa lại.”
Tô đại ca tiếp nhận hỉ phục trong tay, trải nó ra đầu giường, hắn vuốt hoa văn thêu trên hỉ phục thản nhiên nói: “Rất tốt, không cần phải sửa.”
Thấy ánh mắt tha thiết của Tô đại ca khi nhìn hỉ phục, lòng ta đột nhiên thắt lại, nước mắt không tự chủ che mờ hai mắt, hình ảnh trên vách trước mắt càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng biến mất không còn bóng dáng.
Tôn Giả sẽ không gạt ta, Tô đại ca thật sự muốn thành thân, hắn đã quên ta, hắn muốn thành thân với người khác…
Tiểu Long nói: “Ba ngày sau Tô Hoán Hoa sẽ thành thân, ngươi đã chết tâm chưa? Hiện tại ngươi là ngươi, hắn là hắn, sau này chẳng còn liên quan gì nữa…”
“Tôn Giả, cầu ngài cho con đi gặp Tô đại ca!”
Ta cắt đứt lời nói của Tiểu Long, hai đầu gối quỳ rạp xuống trước mặt Tôn Giả, hướng ngài dập đầu nói: “Con không quan tâm thần hình câu tán, con chỉ cầu được gặp lại hắn một lần!”
“Ngọc Kinh ca ca, ngươi điên rồi!”
“Tôn giả, con biết ngài nhất định sẽ có biện pháp, Tôn Giả!..”
Ánh mắt hiền lành của Tôn Giả rơi vào người ta, ngài hỏi: “Cho dù sau đó tan thành bụi tro, cũng không hối hận?”
“Phải!”
Chỉ có quên mới có thể tự tại, chỉ có quên mất, Tô đại ca mới có thể vui vẻ mà sống sót, mà ta hi vọng chẳng phải là kết quả như vậy hay sao?
Nhưng mà nếu như Tô đại ca đã quên mất ta, vậy ta còn chờ đợi cái gì trong những tháng năm vô cùng vô tận này? Thay vì ở lại nơi này vĩnh viễn thương tâm, không bằng hoàn toàn biến mất, không còn hình dạng không còn suy nghĩ.