“Cám ơn anh.”
Anh ta ho vài cái. “Có thể tìm chỗ nào đó ngồi đã được không?
“Tôi muốn uống một cốc trà chanh mật ong thật nóng.”
“Tôi có hẹn với bạn dùng bữa ở nhà hàng quanh đây, anh cùng đi nhé?” Tôi hẹn Từ Ngọc sau khi tan học đến gặp tôi.
“Cũng được.”
Trong nhà hàng, anh ta gọi một cốc trà chanh mật ong nóng. Tôi nóng lòng muốn nghe anh ta đọc lời hát cho mình, nhưng anh ta lại rút khăn tay ra hết lau mắt lại lau mũi.
“Sao nào?” Tôi sốt ruột.
“Bị cảm nặng, mấy hôm rồi.”
Rồi chợt nhận ra mình đã hiểu nhầm ý, anh ta liền cười. “Lời bài hát này quan trọng với cô đến thế sao?”
Tôi chỉ cười nhẹ không nói.
“Được rồi!” Anh ta uống một ngụm trà chanh mật ong rồi bắt đầu. “Nghe này, đại ý lời bài hát như sau:
Em sẽ mãi mãi đợi anh
Bắt đầu từ những ngày hôm nay,
Khi anh không còn bên em nữa
Em đã đánh mất chính bản thân mình
Khi em cố nghe thêm một lần nữa bài hát ấy
Em hiểu không thể dối lòng thêm một phút giây nào nữa
Tình yêu của đôi ta, lẽ nào chỉ là mộng ảo?
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Còn có một câu nữa.” Anh ta lau nước mắt rồi tiếp. “Em sẽ mãi mãi đợi anh.”
Từ Ngọc đứng đằng sau Trần Định Lương, sợ đến mức không dám ngồi xuống.
“Để tớ giới thiệu cho cậu biết nhé, đây là Trần Định Lương, giáo viên hướng dẫn của tớ. Còn đây là Từ Ngọc, người mẫu. Anh ấy đang đọc lời bài hát cho tớ nghe.”
“Thế mà tớ cứ tưởng hai người đang tán tỉnh nhau kia đấy.” Từ Ngọc nói.
“Sao anh lại có lời bài hát?” Tôi hỏi Trần Định Lương.
“Không biết ai đó chép ra rồi tặng tôi, hay tôi chép ra định tặng ai đó cũng chẳng biết nữa, chuyện lâu quá rồi. Cho cô này.”
“Đây hình như không phải nét chữ của anh.”
“Thế thì là người khác viết tặng cho tôi.”
“Người đó còn đợi anh nữa không?” Tôi vừa cười vừa hỏi.
Trần Định Lương dùng khăn tay lau nước mũi. “Đã mười mấy năm rồi còn gì, chắc người ta đi lấy chồng từ lâu rồi. Làm gì có ai mãi mãi đợi một ai đó chứ?”
“Có một số phụ nữ có thể mãi đợi một người đàn ông.” Tôi nói.
“Phụ nữ thì được, chứ đàn ông thì không thể.”
“Sao đàn ông lại không làm được?”
“Bởi đàn ông là đàn ông mà.” Trần Định Lương cười lắc đầu.
Tôi không phục bộ dạng chắc như đinh đóng cột ấy của anh ta. “Anh không làm được, nhưng điều đó không có nghĩa tất cả những người đàn ông khác đều không làm được.”
“Có người đàn ông nào đó đợi cô sao?” Anh ta hỏi vặn lại tôi.
“Chuyện đó chẳng liên quan gì đến vấn đề chúng ta đang thảo luận.”
“Cô từng thử đợi một người đàn ông rồi?”
“Liên quan gì chứ?”
“Khi đợi một người nào đó, liệu cô có lên giường cùng với một vài người đàn ông khác không?”
“Như thế có vẻ không phải là đợi nữa rồi.” Từ Ngọc nói.
“Nhưng đàn ông không thể cứ thế mà đợi chay, không lên giường cùng với những người phụ nữ khác.” Trần Định Lương lại cầm khăn tay lên lau mũi.
“Anh không thể vơ đũa cả nắm thế được.” Tôi nói.
“Đúng thế. Nhưng tôi là đàn ông, vì thế tôi mang đậm tính chất đại diện cho cánh mày râu, và tôi cũng không phát ngôn cho giới phụ nữ.”
“Đàn ông có thể vừa đợi một người phụ nữ vừa lên giường cùng với những người phụ nữ khác sao?” Từ Ngọc hỏi.
“Thậm chí kết hôn cũng có thể ấy chứ, hai chuyện đó chẳng có gì gọi là xung đột với nhau cả.”
“Không có xung đột gì sao?” Tôi cười khẩy.
“Đương nhiên, vì thế đàn ông mới có thể yêu hai người phụ nữ một lúc.”
Tôi bị á khẩu, có lẽ Trần Định Lương đã nói đúng. Anh ta là đàn ông, đương nhiên sẽ hiểu đàn ông hơn tôi, thế nên có thể giải thích vì sao Văn Lâm có thể sống cùng lúc với hai người đàn bà. Hóa ra đàn ông cảm thấy hai chuyện này chẳng có gì khúc mắc với nhau cả.
“Nếu như những gì anh nói là đúng, vậy thì trên thế gian này chẳng có một người đàn ông nào sẽ mãi mãi đợi một người phụ nữ.” Từ Ngọc nói.
“Thế lại không đúng.” Trần Định Lương dùng khăn tay lau mắt.
“Vẫn có người đàn ông mãi mãi đợi một người phụ nữ.” Anh ta tiếp tục.
“Thật sao?” Tôi ngạc nhiên bởi vì bỗng chốc anh ta lại tự phản biện chính mình.
“Bởi anh ta không tìm được người phụ nữ nào khác.” Anh ta nói một cách nhẹ tênh.
“Nếu tất cả đàn ông đều giống anh thì trên thế gian này sẽ chẳng còn một câu chuyện tình yêu đau thương đến nát tan ruột gan nữa mất.” Từ Ngọc nói.
“Cô tin có tình yêu như vậy chứ?” Trần Định Lương hỏi Từ Ngọc.
Cô ấy gật gật đầu.
“Chính vì thế nên cô mới là phụ nữ.” Trần Định Lương nói.
Từ Ngọc vẫn còn muốn tranh luận với anh ta.
“Tôi đói rồi, gọi đồ ăn nhé?” Tôi nói.
“Tớ muốn ăn mỳ ý thịt băm.” Từ Ngọc nói.
“Còn anh thì sao?” Tôi hỏi Trần Định Lương.
“Tôi không làm chướng ngại vật của hai cô đấy chứ?”
Tôi lắc đầu.
“Tôi muốn gọi thêm một cốc trà chanh mật ong thật nóng.”
“Anh muốn ăn gì?”
“Không ăn.”
Sau khi uống xong cốc trà chanh mật ong thứ hai, Trần Định Lương ngủ luôn trên ghế. Có lẽ do bị nghẹt mũi mà anh ta ngáy liên tục, miệng hơi há ra, người ngả về phía Từ Ngọc.
“Có cần gọi anh ta dậy không?” Từ Ngọc hỏi tôi.
“Không cần đâu, có vẻ anh ta cảm nặng quá, cứ để anh ta ngủ một lát. Cậu và Vũ Vô Quá đã bình thường hóa quan hệ rồi chứ?”
“Đêm tớ bỏ đi ấy, anh ấy đã thức suốt đêm.”
“Cuốn tiểu thuyết đó xử lý thế nào?”
“Anh ấy viết lại từ đầu.” Từ Ngọc lấy một cuốn sách từ trong túi ra. “Đây là cuốn sách mới của anh ấy.”
“Nhanh thế à?”
“Đây là tập cuối của bộ tiểu thuyết dài kỳ đó.” Từ Ngọc nói.
“Vẫn là nhà xuất bản đó sao? Chẳng phải cậu nói nhà xuất bản ấy tồi lắm mà?” Trông bìa sách của Vũ Vô Quá không hấp dẫn, giấy in, mực in cũng thô và rẻ tiền.
“Chẳng còn cách nào khác, mấy nhà xuất bản tiếng tăm kia chỉ chăm chăm tìm những tác giả danh tiếng, chứ không chịu đào bới những nhân tài mới, đấy chính là tổn thất của bọn họ đấy. Có điều, chỉ cần tác phẩm tốt nhất định sẽ có người tán thưởng.” Từ Ngọc nói với vẻ tràn đầy tự tin.
“Ừ, để tớ về đọc xem thế nào.”
“Câu chuyện trong cuốn tiểu thuyết này hấp dẫn lắm, tớ đọc đi đọc lại mấy lần liền đấy.”
Chúng tôi cùng ngồi tán gẫu hơn một tiếng đồng hồ mà Trần Định Lương vẫn ngủ ngon lành trên ghế, tiếng ngáy càng ngày càng lớn, tôi chỉ sợ anh ta bị nghẹt thở.
Tôi dùng sức vỗ vào cánh tay anh ta. Anh ta khẽ nhướn mắt.
“Anh tỉnh ngủ chưa?” Tôi hỏi.
“Ồ, tôi xin lỗi.” Anh ta tỉnh lại, rút ví ra chuẩn bị tính tiền.
“Tôi đã trả rồi.” Tôi nói.
“Cám ơn cô. Để tôi đưa cô về nhà.”
“Từ Ngọc sống ở khu Trung Tây, có thể tiện đường đưa cô ấy về được không?”
“Đương nhiên là được rồi.”
“Ở nhà chắc anh không có người phụ nữ nào đang đợi đấy chứ?” Từ Ngọc cố ý chọc ngoáy.
“Sự trả thù của đàn bà ghê gớm thật!” Trần Định Lương lắc đầu đau khổ.
Trần Định Lương đưa chúng tôi về nhà bằng xe của mình.
Trông thấy cuốn sách trên tay tôi, anh ta hỏi. “Vũ Vô Quá? Tôi từng đọc sách của anh ấy.”
“Thật sao?” Từ Ngọc hào hứng hỏi lại.
“Viết cũng được lắm.”
“Vũ Vô Quá là bạn trai của Từ Ngọc.” Tôi nói.
“Thật sao? Cho tôi mượn cuốn sách này được không?” Trần Định Lương hỏi tôi.
“Được chứ, để anh đọc trước vậy!” Tôi nói.
“Sao anh lại đọc sách của Vũ Vô Quá?” Từ Ngọc hỏi.
Qua một bùng binh, chiếc xe của Trần Định Lương cứ thế bon bon về hướng Tây Hoàn.
“Chẳng phải anh nên để tôi xuống Trung Hoàn trước sao?” Tôi nói.
“Ồ! Tôi quên mất.”
“Không sao, đưa Từ Ngọc về trước vậy.”
“Cô hỏi tôi sao lại đọc sách của Vũ Vô Quá à?” Anh ta quay sang Từ Ngọc hỏi. “Đầu tiên tôi bị hấp dẫn bởi cái tên Vũ Vô Quá.”