Mẹ Lý than vãn rất nhiều, nhưng đều là những điều quan tâm cô, cô không hề thấy phiền, ngược lại thấy thật hạnh phúc.
Tình cảm gia đình là thứ cô luôn khao khát.
Kể cả là ở kiếp trước.
Ba mẹ Lý khiến cô cảm thấy, tình thân không phải thứ xa xỉ xa với quá.
Mẹ Lý đang thao thao bất tuyệt kể về đoạn thời gian ở nước ngoài vừa rồi của hai ông bà.
Tiếng mẹ con tâm sự rộn ràng truyền ra ngoài phòng bệnh.
Đang vui vẻ trò truyện thì cửa phòng vang lên tiếng gõ nhè nhẹ, sau đó có hai người đi vào, trông họ giống như đôi vợ chồng hạnh phúc.
Cả hai đều đẹp đến loá mắt, nhìn qua không thể đoán được tuổi.
Anh chị Quý đến thăm bé cưng nhà em đấy à? Bé cưng, đây là bác Quý của con
Con chào hai bác, con cảm ơn hai bác đã đến thăm ạ.
Con bé này còn khách sao với hai bác nữa, sắp thành người một nhà rồi mà.
Hai bác nghe chuyện rồi, con đừng suy nghĩ nhiều nhé, cái gì cần nhớ rồi sẽ nhớ ra mẹ Quý dịu dàng khuyên nhủ cô
À đúng rồi, Thừa An sắp về nước rồi, lần này trọng tâm tập đoàn chuyển về trong nước, sau này nó sẽ không đi đâu nữa, hai đứa cũng nên tính chuyện thôi.
Cô nhất thời chưa hiểu ý của mẹ Quý, nhưng cũng không tiện thắc mắc.
Cơ thể cô vẫn còn suy yếu nên rât nhanh cơn buồn ngủ lại kéo đến.
Bố mẹ Quý tâm sự với mẹ Lý một lúc rồi cũng ra về.
Chiều hôm đó bố Lý với Lý Chí Dương vẫn bận rộn ở công ty, đến tối cũng không thể qua thăm cô được.
Cô có hai người bạn thân là Giang Di và Quý Gia Hào, tối đó cũng tay xách nách mang đồ mang thăm cô.
Họ cũng đã nghe chuyện cô bị mất trí nhớ nên cả một buổi tối chỉ ngồi kể cho cô nghe chuyện những năm đại học họ đã trải qua.
Có hai người họ cùng trò chuyện, tâm tình của cô vui vẻ hẳn, cô dần có cảm giác thân thiết hơn với cuộc sống của cơ thể này.
Đang trò chuyện thì Quý Gia Hào quay sang hỏi cô: Anh Chí Dương nay không qua đây à, dự án mình đang làm muốn xin ít ý kiến của anh ấy.
Mấy nay anh ý bận rộn ở trong viện với mình nên công việc tồn nhiều lắm, giờ vẫn đang bận giải quyết...!Giang Di, cậu sao vậy, đang nghĩ gì đó?
Quý Gia Hào cũng nhận ra Giang Di có tâm sự: Giang Di, cậu với anh Chí Dương vẫn chưa làm lành à.
Cậu nên suy nghĩ thoáng ra.
Đừng tự làm khổ bản thân.
Giang Di không trả lời, chỉ mìm cười nhìn lại.
Quý Gia Hào thầm thở dài, một cô gái năng động như Giang Di dính vào tình yêu rồi cũng trở lên âm trầm, lo sợ nhue vậy.
Lý Mộng Nhiên như nhìn ra được cái gì đó, đánh ánh mắt thắc mặc về phía họ.
Quý Gia Hào giải thích với cô:Anh trai cậu và Giang Di hẹn hò được 3 năm rồi.
Cô tròn mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Giang Di: Vậy mình nên gọi cậu là chị dâu à.
Chưa đến bước chuyển sang gọi chin dâu đâu, mà cũng có thể cậu sec không cần phải đổi cách xưng hô như vậy, mình và anh ấy chia tay rồi.
Bọn cậu đã bao giờ thật sự chia tay thật đâu.
Mình vẫn là khuyên cậu đừng suy nghĩ nặng nề quá.
Ba người nói truyện với nhau hết chuyện đông chuyện tay, đến 10 giờ mới tạm biệt Mộng Nghiên để ra về.
Ngày hôm nay cô đã hiểu sơ qua được về cuộc sống của thân xác này.
Sắp tới có lẽ cũng không đến mức quá khó khăn.
Cuộc đời này cô sẽ sống tốt, nhất định sẽ sống tốt.