Ngày hôm sau, rốt cuộc Ngôn Tuấn Hàn cũng được gặp mật thám, mật thám dâng lên một phong thư còn có bức hoạ của quận chúa Hạ Đoan, theo đó còn có ngọc bội mà trước đây được Tiên đế Địch quốc trao cho cặp long phụng
Nhìn bức hoạ Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên liền chắc chắn đây là người đang theo bên cạnh Ngôn Đình Anh, tất cả suy đoán của họ đã đúng, lần này bọn họ đã biết địch biết ta rồi, ván cờ sắp được lật ngửa rồi, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ biết ván cờ này ban đầu người thắng đã sớm là Ngôn Tuấn Hàn rồi vì y biết rất nhiều chuyện của kiếp trước, bây giờ chính là văng lưới bắt gọn mà thôi, khiến Ngôn Đình Ang không còn có thể trở mình nữa
Mật thám cung cấp tất cả tin tức cho Ngôn Tuấn Hàn sau đó cũng nhanh chóng rời
“Địch quốc làm việc thật nhanh gọn”
Tại Chính Hiên cảm thán
“Địch Vương chính là muốn diệt trừ hậu hoạ ảnh hưởng đến ngôi vị của mình thôi”
Ngôn Tuấn Hàn cười nhạt, quả thật Địch Vương hợp tác với bọn họ mục đích chính vẫn là bảo toàn ngai vị của mình, nghĩ xem đột nhiên xuất hiện thêm một kẻ uy hiếp đến ngôi vị của mình, hắn sẽ chấp nhận sao đương nhiệ là sẽ không rồi vì vậy cứ làm ngư ông đắc lợi lợi dụng Bình Thiên quốc duyệt trừ hậu hoạ này
“Chuẩn bị xe ngựa đi, đêm nay chúng ta trở về kinh thành lại”
Tại Chính Hiên gật đầu, bọn họ cũng không thể ở lại Hoa thôn quá lâu nếu không sẽ khiến người khác nghi ngờ
Ngôn Tuấn Hàn tiếp tục lấy ra tranh vẽ để hoàn tất bức vẽ của mình, Tại Chính Hiên bên cạnh giúp y mài mực
“Ngươi nói xem nếu ca ca ta thuận lợi lên ngôi lúc đó ta có thể rời khỏi kinh thành đến ở ngôi nhà này không”
Ngôn Tuấn Hàn bất giác hỏi, y không hứng thú với quan trường càng không hứng thú với triều chính, thứ y muốn là tự do tự tại chu du khắp nơi không cần lo nghĩ nhưng điều đó rất khó để xảy ra nhưng đó là ở kiếp trước y phải gánh trên vai quá nhiều trách nhiệm, còn kiếp này y chỉ cần giúp ca ca y thuận lợi lên ngôi, mọi thứ chắc chắn sẽ thay đổi
Đêm hôm đó, Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên âm thầm trở về kinh thành trong sự im lặng, quả thật mặc dù trong ngoài vương phủ đều canh phòng nghiêm ngặt nhưng Tại Chính Hiên vẫn có cách khiến cả hai rời đi và trở về không ai hay biết
Tôn Tình sớm đã ở cửa sau tiếp ứng cho hay người vừa thấy xe ngựa đến nàng nhanh chóng bước đến, Ngôn Tuấn Hàn được Tại Chính Hiên dìu xuống khỏi xe ngựa
“Điện hạ người đã trở về”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu
“Trong phủ có xảy ra chuyện gì không”
Tôn Tình liền lắc đầu
“Người yên tâm trong phủ không xảy ra chuyện gì chỉ là Thái tử người biết chủ tử rời đi nhưng người không cần lo thuộc hạ đã đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu ai kia bên cạnh người rồi”
Tại Chính Hiên nghe vậy liền đen mặt, hắn cảm thấy thế nào cũng sẽ bị Ngôn Tuấn Vỹ mắng cho một trận, đau hết cả đầu
Ngôn Tuấn Hàn nghe vậy chỉ cười, y biết ca ca cùng lắm sẽ nói vài câu cũng sẽ không làm khó Tại Chính Hiên đâu
Ba người trở về Các, Tôn Tình liền biết điều mà kéo hai người Kim Hoa An và Viên Trình Nam lui xuống để lại không gian riêng
Ngôn Tuấn Hàn lên đường có chút mệt nên nhanh chóng chợp mắt, Tại Chính Hiên bên cạnh cười khổ một cái sau đơ giúp y đắp chăn rồi rời đi, hắn có chút việc cần giao phó cho Dinh Lâm xử lí cũng như đến bàn chuyện cùng Ngôn Tuấn Vỹ
Ngôn Tuấn Vỹ nhìn thấy Tại Chính Hiên, gân xanh trên tráng đều nổi lên
“Ngươi còn biết trở về sao, tại sao tự ý đưa Hàn nhi ra ngoài, thân thể đệ ấy vừa mới khoẻ lại”
Ngôn Tuấn Vỹ liền mắng người, Tại Chính Hiên chỉ thở dài
“Ta và Hàn nhi đi có việc, ban đầu ta vốn sẽ đi một mình nhưng Hàn nhi kiên quyết muốn đi, ta không cản được”
“Vô dụng, ngươi đúng là vô dụng, Tại Chính Hiên ta giao đệ đệ ta cho ngươi hết lần này đến lần khác đệ ấy đều xảy ra chuyện, nói xem ta có nên giao cho ngươi hay không”
Ngôn Tuấn Vỹ tức giận đập bàn một cái, Tại Chính Hiên im lặng, quả thật hắn muốn bảo vệ Ngôn Tuấn Hàn nhưng ba lần bảy lượt đều để y gặp nguy hiểm, rõ ràng hắn biết được nhiều sự kiện kiếp trước nhưng kiếp này mọi thứ đều thay đổi cho nên hắn không thể trở tay kịp chỉ đành dốc tận lực để bảo vệ Ngôn Tuấn Hàn
Ngôn Tuấn Vỹ thở mạnh một hơi lấy lại bình tĩnh mới từ từ thông thả mà nhấp một ngụm trà
“Ngươi và Hàn nhi rời kinh thành rốt cuộc là việc gì”
Tại Chính Hiên không nói chỉ đưa phong thư cùng tranh hoạ cho Ngôn Tuấn Vỹ, Ngôn Tuấn Vỹ đọc thư cùng với bức hoạ liền sững sờ một lúc, người này là kẻ đang theo bên cạnh Ngôn Đình Anh không phải sao, nếu như lời trong thư là thật thì chuyện này càng nên nhanh chóng xử lí để tránh hậu hoạ cũng như duyệt được Ngôn Đình Anh
“Chuyện này là thật, các ngươi làm sao biết được”
Tại Chính Hiên gật đầu xác nhận
“Chuyện này là thật, ban đầu chúng ta chỉ nghi ngờ qua lời một vị bằng hữu của Hàn nhi, sau đó bắt đầu tiến hành điều tra cũng như âm thầm đến Địch quốc dò xét, chuyện này cũng đến tai Địch vương, đương nhiên để có lợi cho bản thân Địch vương muốn hợp tác với ta cùng Hàn nhi cho nên sai mật thám đến đây đưa những thứ này để chúng ta xác nhận chắc chắn”
Ngôn Tuấn Vỹ liền nhíu mày, chuyện này không chỉ liên quan đến Bình Thiên quốc còn liên quan đến Địch quốc, e là chuyêj này phải nhanh chóng xử lí, hơn hết theo như một thái y của hắn nói Hoàng thượng e rằng không còn được bao lâu nữa, bề ngoài khoẻ mạnh nhưng bên trong chỉ còn lại chút hơi tàn, đến một lúc nào đó chắc chắn cầm cự không nổi
Bọn họ nhất định phải hành động trước khi xảy ra chuyện nếu không e là đến khi đó sẽ xảy ra một trận mưa tanh máu đổ mất thôi, đến lúc đó sẽ là cơ hội thích hợp cho các nước xung quanh nhắm đến bọn họ
“Hàn nhi đã có kế sách gì chưa”
“Y đã có kế sách chỉ là muốn người vào bẫy không hề dễ đang hơn nữa chúng ta phải cẩn thận tuyệt đối, điều Hàn nhi mong muốn nhất là ngươi thành công lên ngôi hoàng đế, danh chính ngôn thuận trở thành Hoàng đế mà không xảy ra bất cứ chuyện gì, còn có tiêu diệt được Ngôn Đình Anh và kẻ bên cạnh hắn”
Ngôn Tuấn Vỹ gật đầu, xem ra sắp đến bọn họ sẽ không dễ dàng rồi, như vậy hắn càng phải bảo đảm an toàn cho Huỳnh Liên hơn, e rằng Ngôn Đình Anh cũng nhận ra gì đó rồi.