Tại Chính Hiên giúp Ngôn Tuấn Hàn thay y phục, cả hai cùng nhau đi dạo xung quanh biệt viện nhỏ, thật sự mà nói Tại Chính Hiên muốn mang Ngôn Tuấn Hàn ra ngoài đi dạo nhưng hiện tại không thể, trên tay hắn còn mang theo một cái áo choàng vì sợ Ngôn Tuấn Hàn bị lạnh
“Mùa đông sắp kết thúc rồi”
Ngôn Tuấn Hàn bất giác nói
“Sắp đến là mùa xuân, hoàng cung sẽ tổ chức vô số yến tiệc sa hoa, còn có tiếp đãi các sứ thần các nước đến, chúng ta chỉ tránh được một lúc mà thôi”
Quả thật kế sách giả bệnh sống giở chết giở này chỉ là trong nhất thời mà thôi, sớm hay muộn cũng sẽ bại lộ dưới sự giám sát kỹ càng của đám người bên ngoài kia, bọn họ cần có kế sách tốt hơn
“Yến tiệc sa hoa vô độ lòng dân lầm than, quả thật không sớm thì muộn cũng sẽ có bạo loạn mà thôi”
Ngôn Tuấn Hàn thở dài, không biết từ khi nào phụ thân y không còn quan tâ m đến bá tánh nữa, nhiều nơi dân đói lầm than, lúc y trở thành hoàng đế quốc khố không còn lại bao nhiêu cả, không những vậy phải mang rất nhiều bảo vật trong cung đi cầm cố để có thể tiếp tục duy trì quốc khố, nói đến đây năm đó cũng có một phần nhờ Tống Kỳ Nam giúp đỡ mang đóng bảo vậy đó mang bán nếu không e là hoàng thất đã sớm sụp đổ rồi, lúc y lên hoàng đế tiền trong quốc khố đều từ các điền trang mà y âm thầm mở ở bên ngoài mà có được
“Nghe nói tiếp đãi sứ thần lần yến tiệc năm mới đều do Quý phi sắp xếp, Hoàng hậu bị cấm túc cho nên không can dự vào”
“Cho dù mẫu hậu ta không bị cấm túc cũng sẽ không thể can dự vào, phụ hoàng luôn tự ý làm theo ý mình, luôn muốn thể hiện cho các nước thấy sự hùng mạnh của Bình Thiên quốc nhưng nếu sớm nhìn ra Bình Thiên quốc đã mục nát từ lâu rồi”
Tại Chính Hiên gật đầu, kiếp trước khi hắn lên hoàng đế đã cải cách rất nhiều, bỏ ra vô số thời gian mới có thể xây dựng lại một Bình Thiên quốc hùng mạnh ấm no cho bá tánh, quả thật không dễ dàng một chút nào cả, sa hoa thể hiện nhưng bên trong rỗng tuếch thì cũng bằng không mà thôi
Lúc này Kim Hoa An từ bên ngoài chạy đến bẩm báo, hoàng thượng bãi giá đến đây, Tại Chính Hiên và Ngôn Tuấn Hàn hai người nhanh chóng trở lại phòng, thay y phục, Ngôn Tuấn Hàn còn phải nhờ vào Kim Hoa An để giúp bản thân trong như người vẫn còn hôn mê để tránh nghi ngờ
Khi bọn họ vừa chuẩn bị xong thì bên ngoài tiếng của thái giám thông báo hoàng thượng đến
Tại Chính Hiên và Kim Hoa An mau chóng hành lễ, Hoàng đế không nói gì chỉ ra hiệu cho thái giám kêu bọn họ đứng dậy, Hoàng đế nhìn sang Ngôn Tuấn Hàn trên giường, sắc mặt vẫn không khởi sắc một chút nào cả, có khi còn xanh xao hơn trước
“Thái y nói tình hình như thế nào rồi”
“Bẩm hoàng thượng, thái y nói rằng gì thân thể vương gia suy nhược cộng thêm mùa đông lạnh lại rơi xuống hồ băng cho nên càng yếu hơn e là không thể sớm tỉnh lại được”
Hoàng đế nghe vậy cũng không nói gì sau đó nhìn sang Tại Chính Hiên
“Ngươi làm thị vệ bên cạnh Hàn nhi cũng đã lâu rồi có để ý thấy Hàn nhi để mắt đến cô nương nào không”
Tại Chính Hiên nghe đến đây liền ngầm hiểu ý, Hoàng đế đang muốn nạp người vào phủ Ngôn Tuấn Hàn để tránh những lời đồn bên ngoài
“Bẩm hoàng thượng thuộc hạ không biết, hơn nữa thuộc hạ chỉ là thị vệ không thường xuyên đi cùng vương gia cho nên không rõ”
Hoàng đế nhìn Tại Chính Hiên sau đó nhìn sang Kim Hoa An rồi lại lên tiếng
“Cung nữ thân cận nhất của Hàn nhi đâu tại sao không ở đây”
Ngôn Tuấn Hàn trên giường cũng giật mình, Tôn Tình đã theo lệnh y ra ngoài đương nhiên không có trong phủ, không nghĩ rằng phụ hoàng lại để ý đến cung nữ thân cận bên cạnh y
“Cung nữ ấy đang bận sắc thuốc cho vương gia thưa hoàng thượng”
Hoàng đế gật đầu nhìn xung quanh một chút sau đó cũng rời đi trước khi rời đi còn sai người chăm sóc Ngôn Tuấn Hàn cẩn thận
Đợi Hoàng đế rời đi xong, Ngôn Tuấn Hàn mới từ trên giường ngồi dậy, Hoàng đế đột ngột đến e là đã sớm nghi ngờ rồi
“E là phụ hoàng đã nghi ngờ ta”
Ngôn Tuấn Hàn nói
“Ta nghĩ là không phải vậy, dạo gần đây trong triều có vài tin đồn nói hoàng đế thiên vị Ngôn Đình Anh cho nên để dẹp đi tin đồn người mới đến đây”
Ngôn Tuấn Hàn nghe vậy chỉ cười, trước đây phụ hoàng luôn thiên vị y, cho đến cuối cùng y mới nhận ra vì bản thân y xuất sắc cho nên mới được thiên vị nếu y vô dụng cho dù có là con của hoàng hậu đi chăng nữa phụ hoàng cũng chẳng thiên vị y đâu
“Lúc nãy phụ hoàng hỏi đến cô nương xung quanh ta, e là người có ý muốn nạp người vào phủ của ta rồi nhưng ngươi yên tâm ta sẽ không nạp ai vào phủ cả”
Tại Chính Hiên không nói gì chỉ gật đầu, hắn làm sao để y nạp người vào phủ cho dù ý chỉ của hoàng đế thì hắn vẫn có cách để không nữ nhân nào bước vào phủ của Ngôn Tuấn Hàn nửa bước
“Được rổi chuyện này cứ để qua một bên ta nghĩ hiện tại Hoàng thượng vẫn chưa nạp người vào phủ cho ngươi đầu chuyện chúng ta cần lo là làm sao để ngươi tỉnh lại hợp lí một chút và thời gian tỉnh lại cũng phải thật hợp lí”
“Đợi đến yến tiệc mùa xuân lúc đó chúng ta sẽ bày trò……”
Tại Chính Hiên nghe Ngôn Tuấn Hàn nói liền cười, quả thật mấy trò trong giang hồ này Ngôn Tuấn Hàn lại giỏi như vậy thế mà hắn không hay biết nhỉ
“Cứ theo ý ngươi, ta sẽ nói lại với Tuấn Vỹ để hắn trong ứng ngoại hợp với chúng ta”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, mọi thứ đã trong sắp xếp lần này vừa có thể giúp mẫu hậu y có thể thoát khỏi việc bị cấm túc cũng như khiến cho Quý phi gặp không ít khó khăn quả thật thú vị, còn về phía Ngôn Đình Anh y đã có sắp xếp, cái bẫy lớn kia chỉ đợi Ngôn Đình Anh tự mình chui vào thôi
Nhưng điều Ngôn Tuấn Hàn lo lắng là sức khoẻ của phụ hoàng, liệu sẽ như kiếp trước hay diễn ra nhanh hơn khi tham vọng của Ngôn Đình Anh ngày càng lớn đây.