“Hôm nay nếu điện hạ không trở về thì thuộc hạ sẽ đợi nhất định sẽ cùng người trở về”
Tại Chính Hiên nói rồi rời đi, Dinh Lâm thấy vậy cung lui đi
Chu Đình ôm người trong lòng khóc đến ngất xỉu bế về phòng, Tôn Tình cũng được Chu Vân đỡ về, Kim Hoa An và Viên Trình Nam đi theo chỉ có Từ Chấn Thiên là ở lại, hắn nhận ra bất thường của Ngôn Tuấn Hàn vẫn cảm thấy không an tâm một tí dù gì cũng là bằng hữu, liền đem bồ câu truyền thư cho Tống Kỳ Nam kêu hắn đến đây một chuyến
Tống Kỳ Nam đang bận bịu thu thập hậu cung liền nhận được thư, hắn liền nhíu mày, cho rằng Ngôn Tuấn Hàn sẽ không sao nhưng trong thư của Từ Chấn Thiên có lẽ Ngôn Tuấn Hàn thật sự có chuyện rồi, hắn phải đến nhìn một tí
Tại Chính Hiên trở về khách đim, nhớ đến Ngôn Tuấn Hàn lúc nãy vùng vẫy kịch liệt như vậy thà ở trong lòng nam nhân khác để nam nhân khác đụng chạm cũng không để mình chạm vào liền tức giận, nếu vậy chỉ còn xài đến hạ sách bắt ngờ trở về
Nhưng mấy ngày tiếp theo hắn đều không tìm được thời cơ để thành công đưa Ngôn Tuấn Hàn trở về, còn gặp được một gương mặt vô cùng quen thuộc, tên đó lại lần nữa tới
“Ngươi tới rồi sao, là Từ Chấn Thiên kêu ngươi tới sao”
Chu Đình nhìn thấy Tống Kỳ Nam liền biết chắc là Từ Chấn Thiên gọi hắn đến
“Tuấn Hàn hắn sao rồi”
“Tạm thời không sao nhưng ta cảm giác y không ổn thì phải, cứ vừa nhìn thấy Tại Chính Hiên liền rung rẩy”
Tống Kỳ Nam thở dài sau đó kể lại mọi chuyện của Chu Đình, Chu Đình liền tức giận muốn đi tìm người giải quyết một chút, không nghĩ Tại Chính Hiên lại dám làm như vậy, không thích Ngôn Tuấn Hàn thì thôi đi còn c ường bạo y như vậy, là bằng hữu Chu Đình nhất định phải đòi lại công đạo cho y
“Ngươi bình tĩnh lại một chút”
Từ Chấn Thiên can ngăn, lúc nãy hắn vừa đến trốn ở một bên nghe được
“Ta làm sao mà bình tĩnh được chứ, hắn dám đối xử với bằng hữu của ta như vậy ta lọc da móc mắt hắn còn chưa đủ hả giận, nhìn Tuấn Hàn hắn như vậy ta làm sao có thể bình tĩnh được chứ”
“Chấn Thiên hắn nói đúng, Chu Đình ngươi bình tĩnh một chút, bây giờ ta vào xem tình hình Tuấn Hàn”
Tống Kỳ Nam nói liền bước vào, bên trong Kim Hoa An và Viên Trình Nam đứng bên cạnh giường bảo vệ người
“Tôn Tình đâu”
“Bị thương đã được Chu cô nương chăm sóc”
Tống Kỳ Nam gật đầu sau đó bắt mạch cho Ngôn Tuấn Hàn, mạch tượng không ổn định, hơn thế cứ có cảm giác Ngôn Tuấn Hàn là mọit ngươi sắp chết vậy, nhưng hắn không bệnh cũng không bị thương làm sao lại như vậy được
Ngôn Tuấn Hàn tỉnh dậy nhìn thấy Tống Kỳ Nam
“Ngươi sao rồi, có phải là đã để lại ám ảnh trong lòng rồi không”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu
“Ta kê cho ngươi mấy đơn thuốc nhưng cũng phải nỏi tâm bệnh tốt nhất chữa bằng tâm dược, ngươi vẫn là nên đối mặt đi”
Ngôn Tuấn Hàn đương nhiên biết nhưng kêu y đối mặt làm sao đối mặt đây, nếu là kiếp trước chắc chắn y sẽ chấp nhận chuyện này nhưng kiếp này y đã buông bỏ muốn bình an mà sống nhưng tại sao lại như vậy hơn nữa kiếp trước là ngươi tình ta nguyện còn bây giờ là hắn cưỡng ép y, lúc đó nhìn hắn vô cùng đáng sợ, so với kiếp trước lúc nhìn thấy hắn còn đáng sợ hơn
“Tôn Tình sao rồi”
“Được tỷ tỷ của Chu Đình chăm sóc, không sao yên tâm ngược lại là ngươi đấy Tuấn Hàn, ta bắt mạch cảm thấy mạch tượng ngươi yếu như người sắp chết nhưng lại không tìn ra gốt cuộc ngươi bị làm sao”
Tống Kỳ Nam nói
“Sắp chết thôi mà chưa chết được”
Ngôn Tuấn Hàn cười gượng
“Để ta trở về xem lại trong tẩm thất xem có quyển nào nói về tình trạng của ngươi bây giờ không”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, y biết bản thân nhìn bên ngoài rất khoẻ mạnh nhưng bên trong đã sớm không cầm cự được nữa, kiếp trước cũng vậy suy cho cùng nếu không nhảy từ trên tường thành xuống y cũng không sống được bao lâu nữa
Mấy ngày tiếp theo Tống Kỳ Nam ở lại Chu phủ xem tình trạng của Ngôn Tuấn Hàn đến khi cảm thấy người này tạm ổn mới rời đi
“Ngươi định trở về cung sao”
Chu Đình hỏi
“Ta trốn đi lâu như vậy cũng nên về nếu không phụ hoàng biết được sau này không trốn ra ngoài uống rượu cùng các người được nữa”
“Vậy khi nào ngươi rời đi, đã nói là đi sẽ dẫn ta theo mà”
Ngôn Tuần Hàn cười, dẫn ngươi đi khỏi Chu gia ta lại mang tiếng xấu hay sao, đường đường thái tử điện hạ lại dẫn công tử nhà người khác trốn đi thì còn ra thể thống gì
“Ngươi ở lại đi, nếu còn đi nữa ngươi không sợ Chu minh chủ bẻ gãy chân sao, với ta thấy tỷ tỷ ngươi cũng không muốn ngươi rời đi”
Chu Đình bĩu môi nhưng Ngôn Tuấn Hàn nói đúng nếu phụ thân trở về thấy y lại không có ở phủ chắc chắn sẽ tìm bằng được y bẻ gãy chân y không cho y đi nữa
“Ngươi tốt nhất vẫn ở yên chỗ này cho ta, đừng lợi dụng Tuấn Hàn mà muốn trốn đi, Chu minh chủ đã giao ngươi cho ta canh chừng rồi”
Từ Chấn Thiên xuất hiện nói, hắn gần như hiểu rõ Chu Đình chắc chắn sẽ lại trốn đi lần nữa cho xem
“Ta biết rồi, nếu không đi kinh thành thì ở đây cũng được đâu phải chỉ có kinh thành mới có câu lang viện đâu”
Lời Chu Đình nói ra Từ Chấn Thiên liền đen mặt, cái tên này vẫn chứng nào tật nấy không bỏ được mà
“Ngươi muốn tỷ tỷ ngươi tức chết sao, ở kinh thành ngươi muốn làm gì làm nhưng ở đây thì không được”
Từ Chấn Thiên quát, thất ra Chu Vân không hề biết đệ đệ mình thích nam nhân trong lòng nàng luôn nghĩ Chu Đình thích nữ nhân và còn mong hắn sớm ngày chọn một cô nương thành gia lập thất
“Có gì mà tức, ta thích nam nhân chuyện này sớm muộn tỷ ấy cũng biết mà thôi, thích nam nhân thì đã sao hả”
Chu Đình cũng quát lại, hắn đã chịu quá đủ rồi, chỉ là thích nam nhân tại sao ai nấy đều cho rằng đây là chuyện không nên, nam nhân thì nên thích nữ nhân sao, hắn không cho là như vậy
Chu Vân lúc này cũng vừa đến nghe được lời này liền ngất xĩu, Tôn Tình liền đỡ lấy người, Từ Chấn Thiên thấy vậy liền trừng mắt nhìn Chu Đình, Chu Đình không quan tâm mà bỏ đi
Ngôn Tuấn Hàn thấy vậy đuổi theo
“Ngươi có hơi quá rồi, không đi xem tỷ tỷ ngươi sao”
“Tỷ ấy không sao chỉ là kích động một tí, Tuấn Hàn nếu như phụ hoàng và mẫu hậu ngươi biết ngươi thích Tại Chính Hiên thì sao, còn hoàng huynh của ngươi nữa họ sẽ làm sao”
Ngôn Tuấn Hàn cười nhạt, mặc dù không nói nhưng chắc chắn là đều đã biết cả rồi mẫu hậu và ca ca thì y có thể nghĩ đến nhưng mà còn về phụ hoàng không biết người sẽ như thế nào mà thôi
“Ta thấy nếu người thật lòng yêu thương ngươi sẽ chấp nhận ngươi mà thôi”
Chu Đình cười bất đắc dĩ
“Ta thì không cho là vậy”.