Tống Kỳ Nam mặc dù chỉ là kẻ vừa mới trở thành tân giáo chủ ma giáo nhưng phải nói thủ đoạn vô cùng tàn độc hơn nữa hắn còn là một kẻ chuyên chơi đùa nam nhân nữ nhân rồi bỏ, nghe nói ở ma giáo hắn có một nơi để cho đám nam sủng cùng nữ nhân ở đó, nhưng đặc biệt kẻ nào cũng vô cùng mê luyến hắn không muốn rời xa
“Hàn nhi giao du với bọn người trong giang hồ ta có thể nhắm mắt bỏ qua nhưng ngay cả ma giáo cũng có liên hệ thì không thể bỏ qua được, tên Tống Kỳ Nam đó không phải là một kẻ tốt đẹp gì”
Ngôn Tuấn Vỹ nói
“Nhưng chúng ta vẫn chưa chắc đó là Tống Kỳ Nam, hơn nữa nếu thật sự là Tống Kỳ Nam vậy vương gia sẽ làm như thế nào”
Ngôn Tuấn Vỹ liền im bặt, làm thế nào còn làm được thế nào đây chứ
“Được rổi chuyện đó để sau này hẵn nói, ngươi về cung đi tránh người khác nghi ngờ còn nữa lần này ngươi tìm được Hàn nhi về nhưng ta vẫn không quên việc tìm xem ngươi đã làm gì khiến Hàn nhi sợ hãi như vậy”
Ngôn Tuấn Vỹ nhắc nhở, Tại Chính Hiên chỉ cười nhẹ hành lễ rồi rời đi
Ở đông cung, sau một lúc Ngôn Tuấn Hàn cũng tỉnh dậy, Huỳnh Liên thở phào
“Ta sao rồi”
“Điện hạ người không sao chỉ là không nên uống rượu nữa nếu không tính mạng người thật sự sẽ khó giữ, còn nữa người cũng đừng kích động nữa sẽ ảnh hưởng không tốt”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu
“Ta biết ngươi là đang nói dối mà thôi, sớm hay muộn ta cũng sẽ không sống được”
“Thái tử người đừng nói như vậy, thần sẽ cố gắng hết sức để tìm được phương thuốc chữa bệnh cho người”
Ngôn Tuấn Hàn cười nhạt, nếu tìm được thì hai năm trước đã tìm được rồi
“Thái tử người yên tâm ta nhất định tìm được phương thuốc chữa bệnh cho người”
“Bệnh này là gì ngươi còn chưa biết làm sao tìm được phương thuốc”
“Thần nhất định tìm được, mạng thần là do thái tử cứu về thần nhất định sẽ dùng hết sức mình để tìm được bệnh này cũng như phương thuốc chữa bệnh”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu
“Điện hạ một tháng tới không được uống rượu, phải bồi bổ sức khoẻ, thần sẽ điều chế đan dược cho người hằng ngày sử dụng”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu
“Nếu đã không có việc gì ngươi về lại thái y viện đi tránh người nghi ngờ”
“Đợi Tôn Tình mang dược về thuộc hạ sắt thuốc cho người rồi trở về”
Huỳnh Liên nói
Tại Chính Hiên trở về cung cũng đồng thời nhìn thấy Tôn Tình và Viên Trình Nam gấp gấp rút rút chạy về đông cung, hắn liền đi theo sợ Ngôn Tuấn Hàn có chuyện mới khiến Tôn Tình làm ra biểu tình như vậy
Trở về liền nhìn thấy Huỳnh thái y đang ở đây hắn nhíu mày, tên thái y y thuật kém cỏi này tại sao lại ở đây chứ
“Huỳnh thái y thứ người dặn dò đã có đủ”
“Được rồi ngươi theo ta đi sắt thuốc”
Tôn Tình gật đầu đi theo
Viên Trình Nam và Kim Hoa An ở lại canh chừng bên ngoài tẩm cung, nhìn thấy Tại Chính Hiên cả hai đồng loạt nhíu mày
“Tại thị vệ đến đây làm gì”
“Ta là thị vệ ở đông cung, bảo vệ điện hạ thì đến các ngươi chỉ là nam sủng của người không có quyền lên tiếng”
Hai người liền im bặt, mặc dù trước mặt người khác bọn họ chỉ là nam sủng của điện hạ nhưng bên trong bọn họ là thuộc hạ của người, đối với người trước mặt từ khi bọn họ biết được hắn cưỡng ép chủ nhân liền không thích kẻ này
“Các ngươi tốt nhất tránh xa y ra nếu không ta không tha mạng cho các ngươi”
Tại Chính Hiên lướt ngang qua hai người nói
Bước vào trong phòng, Ngôn Tuấn Hàn bây giờ đã nhắm mắt, cảm thấy có người bước vào liền mở mắt ra nhìn thấy Tại Chính Hiên liền giật mình
“Ngươi đến đây làm gì, đây là tẩm cung của ta”
“Ta lo lắng cho Hàn nhi, vẫn còn nhớ ngươi sẽ trả lời cho ta khi trở về cung mà đúng không”
Ngôn Tuấn Hàn lúc này nhớ lại, quả thật có chuyện này
“Ta vẫn chưa nghĩ xong”
“Điện hạ đang muốn thất hứa sao, tính nhẫn nại của thần có hạn”
Ngôn Tuấn Hàn trừng hắn, y hứa khi nào thất hứa cái gì chứ
“Ngươi tại sao lại muốn như vậy, không phải không thích nam nhân sao, không phải chán ghét ta sao, làm vậy làm gì”
“Quả thật lúc trước có chút ghét nhưng ăn qua điện hạ rồi liền nghiện, ta cảm thấy cũng không tệ”
Ngôn Tuấn Hàn liền tức giận, tên này muốn trêu đùa y sao
“Ngươi là đồ cặn bã”
“Cặn bã này đã đè điện hạ dưới thân làm người không ngừng rn rỉ”
Ngôn Tuấn Hàn càng tức giận hơn
“Điện hạ không phải thích ta lâu như vậy sao, giờ ta đáp lại người sao lại từ chối ta”
“Ngươi cút”
Ngôn Tuấn Hàn quát, Tại Chính Hiên không những không cút còn ngồi xuống bên cạnh đưa tay nhẹ nhàng bóp cằm của Ngôn Tuấn Hàn
“Thần không muốn phải mạnh tay với ngươi đâu điện hạ”
Ngôn Tuấn Hàn nhíu mày có chút đau
“Điện hạ có đồng ý hay không”
“Ta….
ta không đồng ý”
“Hahaha”
Tại Chính Hiên cười lớn
“Không đồng ý ta cũng ép ngươi đồng ý, điện hạ cho rằng hôm đó không ai nhìn thấy người bị ta đè dưới thân sao, thật ra là có kẻ đó đã bị ta bắt chỉ cần người không ngoan ngoãn nghe lời ta liền mang nô tỳ đó đến chỗ hoàng thượng để ả nói hết tất cả việc ả nhìn thấy, đến lúc đó sẽ như thế nào”
Ngôn Tuấn Hàn liền rùng mình, không được tên này là ác ma, nếu hắn chấp nhận tên này liền như vậy hắn sẽ càng có nhiều yêu cầu quá đáng hơn, nếu không chấp nhận chuyện này liền sẽ ….
.
“Ngươi suy nghĩ kỹ chưa”
“Được rồi, ta đồng ý”
“Hàn nhi như vậy mới ngoan chứ”
Tôn Tình cùng Huỳnh Liên trở lại nhìn thấy Tại Chính Hiên, Tôn Tình liền nhíu mày
“Tại thị vệ sao lại ở đây còn ở trên giường thái tử điện hạ vậy”
Huỳnh Liên liền nói
“Lúc nãy ta bất cẩn ngã nên Tại thị vệ đỡ dậy”
Huỳnh Liên liền cười nhẹ, hắn làm sao không biết được giữa Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên có gì đó được, hắn đã biết Ngôn Tuấn Hàn thích Tại Chính Hiên từ lâu chỉ là không nghĩ đến Tại Chính Hiên thế mà đáp trả lại
“Nếu đã không có gì Tại thị vệ người nên ra ngoài, thái tử điện hạ cần nghỉ ngơi”
Tôn Tình liền lên tiếng, nàng không thích Tại Chính Hiên kể từ lần đó Tại Chính Hiên làm việc đấy với Ngôn Tuấn Hàn
“Thuộc hạ cáo lui”
Tại Chính Hiên hành lễ sao đó rời đi, cũng không quên nhìn Ngôn Tuấn Hàn một cái
“Thuốc đã sắt xong, thái tử người mau uống”
Huỳnh Liên bưng chén thuốc đưa đến, Ngôn Tuấn Hàn nghe mùi liền muốn nôn, ngó ngửi như vậy
“Điện hạ người nhất định phải uống, ta sẽ về xem xét lại làm cho thuốc bớt mùi vị khó ngửi đi”
Ngôn Tuấn Hàn cắn răng uống chén thuốc, Tôn Tình thấy mà xót, ngay cả nàng lúc nãy sắt thuốc nghe mùi liền muốn nôn, điện hạ thế mà có thể uống hết thật khâm phục mà.