Ngôn Tuấn Hàn đương nhiên đến đây không phải tìm hắc ngọc chỉ là muốn tìm một ít huyết ngọc cùng lam ngọc mà thôi, những thứ này để khi đến phía nam có thể sẽ cần dùng đến
Tại Chính Hiên cũng nhìn sau đó chọn một trâm cài cho nam nhân bằng lam ngọc, hắn là muốn tặng cho Ngôn Tuấn Hàn, âm thầm kêu ông chủ gói lại cho mình, đương nhiên ông chủ rất vui lòng mà gói lại cho hắn vì hắn bỏ ra một số ngân phiếu lớn mà không cần hỏi giá của cây trâm này
Ngôn Tuấn Hàn gốt cũng chọn xong nhưng lúc này y mới sựt nhớ ra ngân phiếu đều giao cho Tôn Tình giữ, bản thân y đương nhiên không mang theo bất cứ gì rồi, Tại Chính Hiên liền hiểu ra sau đó chính tay lấy ngân phiếu của mình mà trả, ông chủ liền đem ngọc gói lại cho họ sau đó còn trả lại số ngân lượng còn dư
Ngôn Tuấn Hàn nhìn Tại Chính Hiên, y không biết hắn cũng có nhiều ngân phiếu như vậy vốn cho rằng Tại phủ đã sớm không còn như trước nhưng nghĩ lại kiếp trước Tại Chính Hiên có thể nuôi nhiều binh mã như vậy e rằng vốn dĩ Tại phủ không hề nghèo đi, hơn nữa y nhớ rằng mẫu thân của Tại Chính Hiên là một tiểu thơ của một điền trang vô cùng lớn, cho dù Tại gia bị trị tội trên dưới nhưng mà nhà mẹ của Tại Chính Hiên đương nhiên không xảy ra chuyện gì a
“Số ngân phiếu kia trở về ngươi đến chỗ Tôn Tình mà đòi lại”
Tại Chính Hiên lắc đầu
“Không cần, xem như ta đây là ta muốn tặng điện hạ”
Ngôn Tuấn Hàn thầm mắng, ai thèm hắn tặng chứ, y cũng không phải nghèo đến mức đó chỉ là lúc ra ngoài cung mọi thứ đều giao cho Tôn Tình giữ mà thôi, thế nhưng Tôn Tình cũng thật quên mất để lại ngân phiếu cho y, trở về liền trừ bổng lộc của nàng để nàng lần sau nhớ lấy
Hai người trở về khách đim, Ngôn Tuấn Hàn liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc, y bước đến
“Từ Chấn Thiên ngươi đến rồi sao”
Từ Chấn Thiên nhìn thấy Ngôn Tuấn Hàn liền quay lại
“Tuấn Hàn, ta nghe nói Chu Đình ở chỗ ngươi”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu
“Ngươi kiếm hắn sao, hắn ở bên trong khách đim nhưng ta không chắc việc hắn sẽ theo ngươi về đâu”
Ngôn Tuấn Hàn nói
“Ta đến đây không phải vì tìm hắn về”
“Vậy ngươi đến đây làm gì”
“Kỳ Nam gửi thư kêu ta đến đây”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu
“Ở bên ngoài không tiện chúng ta vào trong đi”
Từ Chấn Thiên cùng Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên bước vào trong
Tại Chính Hiên liền kêu ông chủ chuẩn bị bình trà cho họ sau đó đứng phía sau Ngôn Tuấn Hàn, đối với đán bằng hữu này của Ngôn Tuấn Hàn hắn không thiện cảm gì
“Bên ngoài truyền đi tin tức thái tử điện hạ mất tích ngươi lại ở đây bình thản như vậy thật có nhã hứng đấy Tuấn Hàn”
“Bên ngoài tin tức đã truyền nhanh vậy sao, thật đúng ý ta mà”
Ngôn Tuấn Hàn nhấp một ngụm trà nói
“Ta nghe nói ngươi và tỷ tỷ của hắn huỷ hôn, thật sao”
“Không có, chỉ là ta thấy vẫn còn sớm không cần gấp gáp như vậy mà thành thân, hơn nữa sau khi hắn bỏ đi Chu gia vô cùng loạn, gia gia của hắn đến đòi phụ thân hắn tìm bằng được hắn về, một trận náo loạn”
Ngôn Tuấn Hàn không nghĩ chuyện sẽ đến mức như vậy xem ra gia gia của Chu Đình rất mực yêu thương hắn
“Tuấn Hàn hắn sao lại theo ngươi đến đây, bình thường hắn không hề thích những việc này”
“Ta thấy hắn ở kinh thành buồn chán liền mang hắn theo hơn nữa hắn thân thủ không tồi coi như ta có thêm một cận vệ, cũng có thêm người bằng hữu cùng ta tâm sự”
“Chấn Thiên ngươi với hắn gốt cuộc là sao”
Ngôn Tuấn Hàn nghiêm túc hỏi, y không muốn thấy Chu Đình như bây giờ chút nào, hơn nữa lần đó Chu Đình say liền nói ra rất nhiều chuyện xem ra bọn họ cái gì không nên làm đã làm rồi chỉ là không biết Từ Chấn Thiên có biết hay không mà thôi
“Là bằng hữu, là huynh đệ ta đối với hắn chỉ có như vậy”
Ngôn Tuấn Hàn nghe vậy liền thở dài, xem ra chuyện của hai người này thật không thể mà giúp được rồi, nhưng chuyện của y còn chưa xong làm sao có thể nói Chu Đình và Từ Chấn Thiên được
“Ngươi đã tìm được khách đim chưa”
“Đã tìm được, đợi Kỳ Nam đến chúng ta cùng nhau nói chuyện, bây giờ ta rời đi tránh đụng mặt hắn”
Từ Chấn Thiên nói sau liền đi, Ngôn Tuấn Hàn cũng không ngăn cản, Tại Chính Hiên nhìn Ngôn Tuấn Hàn hắn cũng muốn hỏi gốt cuộc bọn họ là sao, hắn cảm thấy mặc dù Ngôn Tuấn Hàn đối với hắn không còn xa cách nhưng để có thể như lúc trước cùng nhau lại không thể, con đường này là do hắn lúc đó đã chọn chỉ có điều sau một kiếp hắn liền hối hận hắn muốn bù đắp cũng như điều tra rõ mọi chuyện kiếp trước
Nhớ lại kiếp trước sau khi Ngôn Tuấn Hàn từ trên tường thành nhảy xuống, hắn gần như phát điên lên, hắn vốn dĩ nên vui mừng vì gốt cuộc cũng đã trả thù được cho Phùng Kiểu Ngọc, trả thù được cho phụ thân và hài tử của mình nhưng hắn lại không hề vui vẻ trong tâm hắn đau đớn vô cùng, nhớ lại từng câu từng chữ Ngôn Tuấn Vỹ nói hắn liền cảm thấy mình thật ngu ngốc, mọi chuyện thuận lợi dễ dàng như vậy tại sao hắn không mải mai nghi ngờ là Ngôn Tuấn Hàn đã biết tất cả chứ
Ba ngày ba đêm hắn không biết uống bao nhiêu là rượu, càng uống hắn càng nhìn thấy hình bóng của y, càng nhìn thấy nụ cười của y lúc trên tường thành, hắn đau, hắn thật sự đau thì ra hắn đã yêu y mất rồi hay đúng hơn từ trước đến giờ người ở trong lòng hắn vốn dĩ vẫn là Ngôn Tuấn Hàn không phải là Phùng Kiều Ngọc
Lúc Phùng Kiểu Ngọc chết hắn cùng lắm là ôm lấy xác nàng mà khóc, sau đó liền nghĩ cách trả thù, nhưng khi Ngôn Tuấn Hàn chết hắn gần như rơi vào tuyệt vọng, hắn đi đến bất cứ nơi đâu trong hoàng cung đều là hình bóng của y, từ tiểu hoàng tử đến khi y trưởng thành, tất cả đều có hình bóng của y
Sau đó vì ca ca đóc thúc hắn, hắn gốt cuộc cũng đăng cơ, tên nước vãn giữ hơn nữa tha chết cho hoàng thất tiền triều không đuổi cùng giết tận bọn họ, hắn cũng chiếu cáo thiên hạ cả đời này không tuyển tú không nạp phi tần vào hậu cung còn có hắn làm một việc khiến cả Bình Thiên quốc đều bàn tán xôn xao suốt nhiều năm
Hắn lập Ngôn Tuấn Hàn làm hoàng hậu, đối với việc này các bá quan văn võ vô cùng phản đối, nhưng kẻ nào dám phản đối hắn liền ra lệnh chém đầu bọn họ đương nhiên không ai còn dám phản đối chỉ là giai thoại về hắn và Ngôn Tuấn Hàn lan truyền khắp nơi.