Ngày hôm sau, đúng như đã hứa, Huỳnh Minh Tuệ vẫn vui vẻ với Lâm Ân Tú như chưa có chuyện gì xảy ra, cố gắng đi chơi hết ngày ở Đà Lạt mà không nhắc gì về chuyện tối qua.
Khi về tới Nha Trang, Ân Tú lại đi làm như mọi ngày bình thường khác. Còn Minh Tuệ thì ngồi ở nhà ngẫm nghĩ lại mọi chuyện.
Cô cũng không biết mình đúng hay sai, có quá ích kỉ không, khi chẳng cho Ân Tú được tự do trong nhiều thứ. Phải chăng là cô đang ràng buộc chị quá nhiều?
Chỉ là bản thân Minh Tuệ có cảm giác thật sự tức giận khi Lâm Ân Tú cố tình giấu diếm cô việc gì đó, mà việc đó lại vô tình liên quan đến người yêu cũ của chị. Điều đó làm Minh Tuệ cảm thấy không an toàn.
Cảm giác đó thật sự không dễ chịu gì.
Càng sống chung với nhau lâu, tình cảm của cả hai càng nhạt dần. Cũng không hẳn là hết yêu, chỉ là nhìn nhau quen mặt đến chán hẳn.
Có lẽ Lâm Ân Tú cũng từng nghĩ thế, chứ Minh Tuệ thì không bao giờ nghĩ vậy. Cô luôn bám dính lấy chị mọi lúc mọi nơi. Vì đối với Huỳnh Minh Tuệ, Lâm Ân Tú là thế giới, là tất cả đối với cô.
Cũng có thể Lâm Ân Tú đã quá vất vả rồi, vất vả đến độ dường như mất đi cảm xúc trong chuyện tình dục. Đã từ lâu, hai người không còn thân mật mỗi đêm. Cũng đã lâu đến độ Minh Tuệ cũng không biết lần cuối hai người hôn môi và quấn lấy nhau là khi nào.
Minh Tuệ rất nhiều lần tự cho là lỗi ở nơi cô, bởi vì lúc trước hai người vẫn còn tốt lắm mà, tại sao càng ngày lại càng khó xử đến như vậy?
Cô không muốn chủ động trong chuyện thân mật này nữa, cô muốn Ân Tú là một người chủ động, Minh Tuệ muốn được chị "yêu thương".
Huỳnh Minh Tuệ suy nghĩ về đủ lí do mà Ân Tú lạnh nhạt, cô cho rằng vì bản thân cô không còn thơm tho như trước nên không hấp dẫn Ân Tú. Vì thế Minh Tuệ bắt đầu ăn nhiều hoa quả, ăn nhiều dứa, ăn sữa chua, tránh ăn đồ có mùi vị nồng như hành tỏi.
Tất cả cũng chỉ vì muốn bản thân trở nên thơm tho trong mắt người yêu.
Minh Tuệ tìm tòi và bỏ ra một số tiền lớn mua nước hoa cho toàn thân và cả vùng kín. Cô không biết lí do Ân Tú không đụng đến cô. Cô chỉ đoán rằng là bản thân cô không thơm, không tốt hay vì lí do không quyến rũ hấp dẫn nào đó...
Ban ngày chị đi làm, chiều tối về phụ Minh Tuệ bán cơm, tối chút nữa thì dọn dẹp quán. Rồi tắm rửa, lên giường đi ngủ.
Thế là kết thúc một ngày.
Cuộc sống cứ như thế, lặp đi lặp lại năm này qua tháng nọ.
Tối này đó, Minh Tuệ đang nằm trên giường, cô vẫn còn giận chị chuyện cho người yêu cũ mượn tiền nhưng không nói cho cô nghe. Ân Tú cũng có vẻ biết lỗi, chị nằm sát lại gần cô, luồng tay vào chăn ấm, nhẹ nhàng đan mấy ngón tay vào. Cả hai im lặng, không ai nói với ai câu nào.
Điện thoại chị để bên cạnh chỗ đầu nằm của Minh Tuệ, có tiếng báo tin đến. Minh Tuệ với tay qua lấy điện thoại cho chị - Là tin nhắn gmail.
Công ty Ân Tú vốn làm việc với các đối tác nước ngoài nên việc mail gửi giờ giấc hơi khác thường cũng không có gì lạ. Chỉ là một tíc tắc vô tình, Minh Tuệ ngoài ý muốn nhìn thấy được tên công ty gửi mail cho Ân Tú : Công ty TNHH XXX.
Cô mím môi mắt đăm đăm nhìn trần phòng hồi lâu rồi hỏi:
“Chị vẫn lấy chỉ may ở công ty XXX à?”
Ân Tú im lặng không nói gì.
Minh Tuệ hét lên:
“Tại sao chị nói dối tôi, tại sao chị vẫn lấy nguyên liệu ở công ty con khốn đó hả? Hay sao khi ngủ với nó một lần vẫn cảm thấy chưa đủ muốn giữ liên lạc để có lần hai, lần ba đúng không?"
Ân Tú nhăn mặt, hừ lạnh:
“Em đừng nói vậy.”
Minh Tuệ bật cười:
“Đừng nói vậy là sao hả chị? Chính chị nói với tôi là không lấy hàng công ty nó nữa, cũng chính là chị nói không liên lạc nó nữa, chị muốn gì hả - Lâm Ân Tú.”
Ân Tú nói nhỏ nhẹ:
“Công ty này nguyên liệu giá rẻ, chị không thể không lấy, hơn nữa chị cũng không làm việc trực tiếp mà đưa cho người khác làm, chị không gạt em... chị...”
Minh Tuệ cắt lời:
“Có, chị có gạt tôi, chị gạt tôi hết lần này đến lần khác, chị là thứ khốn nạn nhất tôi từng biết, lăng nhăn mất dạy.”
Minh Tuệ tức đến mức mắt hằn lên tia đỏ, cô nắm lấy cây đèn ngủ hình quả núi đập mạnh xuống nền gỗ trên gác, cái đèn vỡ tan tành. Đối mặt với sự nóng giận của Minh Tuệ Ân Tú chỉ biết giương mắt nhìn.
Minh Tuệ phẫn uất đến khó thở, cảm giác ngột ngạt bức bối và thất vọng đến đỉnh điểm. Cả cơ thế cô dâng lên một loại cảm xúc khó chịu đến ngột ngạt đòi nổ tung ra ngoài.
Minh Tuệ co chặt nắm tay lại, đấm mạnh vào bức tường, máu từ mấy vết thương rỉ ra. Cơn đau làm cô dần bình tĩnh lại. Huỳnh Minh Tuệ bất giác cảm nhận cơn đau cả thế xác lẫn tâm hồn. Cô bật khóc nức nở:
“Chị làm sao hiểu được tôi, chị có tất cả: Gia đình, bạn bè, tiền bạc, địa vị,... Còn tôi chỉ có mỗi chị. Chia tay chị rồi, tôi cũng chẳng biết đi về đâu.
Tôi tin chị hết lần này đến lần khác, còn chị thì nhẫn tâm lừa tôi hết lần này đến lần khác.”
- HẾT CHƯƠNG -