Khi Minh Tuệ trong tâm trạng lo lắng vừa bước ra khỏi thang máy, cô đã thấy cửa của một căn phòng khép kín. Cả tầng bốn này đều là của công ty cô đến phỏng vấn.
Minh Tuệ nhìn bên trái của cánh cửa kính có máy vân tay để điểm danh, kế bên là bảng tên của công ty:
CÔNG TY TNHH Y
Chuyên các sản phẩm về nhựa và bao bì
Số đường XX, Quận Tân Bình, TP HCM
SĐT: ...
Minh Tuệ giơ mấy ngón tay co lại gõ vào cửa kính. Tầm vài phút sau, có một chị gái bận bộ váy công sở đen tuyền ra mở cửa.
“Em đến phỏng vấn xin việc đúng không?”
Chị nhìn Minh Tuệ cười nhẹ rồi hỏi.
“Dạ chị, em tên là Huỳnh Minh Tuệ.”
Minh Tuệ đáp lại ngay, nhẹ gật đầu.
“Ừ, em vào đây ngồi đợi đi.”
Chị nói rồi mở rộng cửa tỏ ý kêu Minh Tuệ vào.
Minh Tuệ bước theo sau lưng chị váy đen, cô ngồi vào hàng ghế được chỉ. Hóa ra ở bên trong lại rộng đến vậy, gồm nhiều phòng ban nhỏ riêng biệt.
Minh Tuệ nhìn thấy ở ghế đợi đã ngồi sẵn bốn người khác. Họ có vẻ lớn tuổi hơn Minh Tuệ. Cô ngồi ngay ngắn trên ghế, tay cầm chặt tập hồ sơ xin việc, hơi lo lắng.
Khoảng đúng tám giờ ba mươi phút, chị váy đen lần lượt gọi từng người vào phỏng vấn. Từng người bước vào rồi đi ra sau ba mươi phút với vẻ mặt hơi khó chịu. Minh Tuệ có vẻ là người cuối cùng, cô lại càng lo hơn.
“Huỳnh Minh Tuệ, em vào đi.”
Chị váy đen bước ra lần nữa gọi tên cô.
Minh Tuệ hơi căng thẳng, đứng dậy. Chân có hơi tê vì ngồi lâu. Minh Tuệ cố gắng đứng cho vững rồi bước tới. Đẩy một bên của cánh cửa kính bước vào trong.
Bên trong là một phòng hộp nhỏ, chứa được tầm hai mươi người, đang ngồi trên bàn nhìn ra hướng cửa chỗ Minh Tuệ đứng là hai chị gái, trước mặt họ là ba ly nước trắng và một tập hồ sơ của những ứng viên trước. Một chị gái mặc vest đen và một chị mặc áo khoác xám.
Minh Tuệ ấn tượng ngay với chị gái cao cao mặc vest. Tầm hai mươi tám tuổi. Tóc chị uốn xoăn, dài xỏa xuống qua vai. Gương mặt thanh tú cùng với một sống mũi cao ngất, dường như muốn chọc thủng tim Minh Tuệ. Đôi môi hồng hé mở cùng với đôi mắt lạnh lùng đang nhìn Minh Tuệ chằm chằm.
Môi mỏng hơi nhếch nhẹ lên. Tỏ ý cười như không cười. Chị vận một cái sơ mi trắng, bên ngoài là một áo vest đen, tay áo được xăng lên một cách tùy ý, bàn tay đang để trên bàn, cầm hờ cây bút bi mà xoay.
Cả người tỏa ra một loại khí chất mà có thể cướp ngay được cảm tình của người đối diện trong lần đâu gặp gỡ.
Đứng hình mất một giây. Minh Tuệ lúng túng, rồi cô hít sâu lấy lại tinh thần. Bước vào và gật đầu chào hỏi:
“Dạ, em chào hai chị, em tên là Huỳnh Minh Tuệ ạ.”
Chị gái mặc áo khoác xám đứng lên, cất ly nước cũ, rót ly nước mới đẩy ra trước mặt Minh Tuệ, cười và nói:
“Em uống đi, chắc cũng chờ hơi lâu rồi hả?”
“Dạ không có ạ.”
Minh Tuệ nhỏ nhẹ mà trả lời.
“Hình như em chưa tốt nghiệp nhỉ? Còn đi học vậy đi làm có full time được không?”
Chị áo vest đen vẫn đang quan sát nó từ nãy đến giờ, cất giọng hỏi. Một giọng nói trầm ấm vang lên, cảm giác như giọng nói của một người chính chắn, trưởng thành, đủ tin cậy để dựa dẫm vào.
Minh Tuệ trả lời nhanh:
“Dạ, hiện tại em đã hoàn thành chương trình học, cũng đã thi tốt nghiệp xong rồi ạ, chỉ còn đợi nhận bằng nữa thôi, nếu em được nhận vào làm, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến công việc đâu ạ.”
“Hừm... tốt. Thế em có hiểu rõ về công ty mình chưa?
Chị lại tiếp tục lên tiếng:
“Dạ, em có tìm hiểu qua ạ, công ty mình là công ty chuyên về sản xuất đồ nhựa và các sản phẩm bao bì, có chi nhánh ở khắp cả nước, phân phối trong và cả ngoài nước nữa ạ...”
Minh Tuệ nhanh nhảu thao thao bất tuyệt về những thứ đã tim hiểu ở công ty, câu hỏi nào của chị cô cũng trả lời nhanh và nhận được sự gật đầu tán thưởng nhè nhẹ thoáng qua.
Tầm một hồi lâu sau, chị lại tiếp tục nói:
“Tốt, chị khá ấn tượng về em trong tất cả những người chị phỏng vấn trong buổi nay, giờ anh giám đốc sẽ xuống phỏng vấn em vòng cuối, nếu em được thông qua, em sẽ được nhận. Em ngồi đây chờ một chút nhé!”
Chị nói rồi mở cửa đi đâu đó, nột lát sau, chị quay lại, đi sau chị là một anh tầm trên dưới ba mươi lăm tuổi, nếu đúng thì chắc đây là anh giám đốc công ty mà chị nhắc đến.
“Chào em, em chắc được thông qua rồi mới được gặp anh chứ nhỉ? Thật ra thì chủ yếu ở Hương thông qua rồi, nếu em ấy cho em qua, thì anh cũng không cần phỏng vấn em thêm đâu.
Chắc em không biết, đây là Đinh Tuyết Hương - Trưởng phòng sau này của em đó. Em ấy muốn được đích thân tuyển lính cho team em ấy, nếu không việc tuyển nhân viên mới đã có bên nhân sự lo rồi, sau này Hương là sếp của em đấy.”
Anh giám đốc nháy mắt, cười cười, rồi quay sang chị Hương nói:
“Em cứ làm tiếp phần còn lại đi nhé, sắp xếp cho em ấy và thông báo nội quy các thứ. Anh có việc nên đi trước.”
Nói rồi anh quay qua Minh Tuệ chìa một tay ra bắt tay, rồi mở cửa đi mất.
- HẾT CHƯƠNG -