Đặng Minh Châu cũng tức giận không kém, không phải vì Đinh Tuyết Hương là chị họ của cô mà chị ấy tự cho mình cái quyền quản cô trong bất kì việc gì.
Hếch mặt lên cao một chút Minh Châu tức tối hỏi lại:
“Chị lấy quyền gì mà quản em hả?”
“Chị không quản em, nhưng nếu có liên quan đến chuyện của Minh Tuệ thì chị NHẤT ĐỊNH PHẢI QUẢN.
Em đừng có làm em ấy tổn thương, em dư biết Bùi Cẩm Tiên là con người như thế nào mà, nếu em không nghe lời, chị sẽ nói cậu mợ bắt em đem về Mĩ.”
Đinh Tuyết Hương hận không thể nhét hết mọi thứ đáng sợ có thể xảy ra nếu Bùi Cẩm Tiên phát hiện mà nhét vào đầu Đặng Minh Châu ngay lúc này.
“Đã qua rồi cái thời đó, em sẽ không để đánh mất Minh Tuệ lần nào nữa đâu. Tình cảm của em, không ai có quyền cấm cản nữa. Còn chị Cẩm Tiên, em sẽ không để chị ấy đụng đến Minh Tuệ.”
Minh Châu nói chắc chắn, nhìn ra một điểm vô định nào đó, trầm ngâm suy nghĩ.
Chuyện của cậu, chị Tuyết Hương làm sao có thể hiểu? Đâu khi không mà cậu từ Mĩ trở về Việt Nam, đâu có khi không mà Đặng Minh Châu này lại trốn chạy về đây chứ?
Chị ấy không hiểu, mãi mãi chỉ có người trong cuộc là cậu mới hiểu mà thôi.
Tuyết Hương nhìn Minh Châu ra vẻ đồng cảm, im lặng một hồi lâu, như chợt nhớ ra điều gì đó, cô chậm rãi hỏi:
“Minh Tuệ là mối tình đầu của em đúng không? Là cô gái năm đó bị cậu mợ phát hiện phải không? Là lí do mà em phải sang Mĩ?”
Minh châu tái mặt, hỏi:
“Làm sao chị biết chứ?”
“Làm sao ư? Em để hình của mình và Bùi Cẩm Tiên trong ví, bên dưới là ảnh của Minh Tuệ cùng dòng chữ gì? Có cần chị nói ra không hả?"
“Chị dám lục ví của em sao?”
Minh Châu tức giận, cảm giác quyền riêng tư và bí mật của mình bị xâm phạm.
“Tại sao em không cho chị biết về Minh Tuệ chứ?”
Giọng Đinh Tuyết Hương có vẻ dịu lại, dường như cũng thấy mình có lỗi, nhẹ nhàng hỏi:
“Tại sao em phải cho chị biết?”
Minh Châu vẫn cứng đầu thách thức.
“Nếu chị biết sớm, chị đã không bỏ lỡ nhiều cơ hội như vậy đâu.”
Tuyết Hương buồn bã, thở hắc ra, cô đã từng nghĩ em ấy là gái thẳng, chưa một lần nào Tuyết Hương cô dám nghĩ rằng: "Huỳnh Minh Tuệ cũng thích con gái".
“Đó là lí do em không cho chị biết. Em không muốn có thêm một đối thủ.”
Minh Châu nói nhẹ hửng rồi bình thản bỏ vào phòng ngủ, không quên nói thêm vài câu trước khi đóng mạnh cửa phòng:
“Minh Tuệ có người yêu rồi, cậu ấy quen chị Lâm Ân Tú đến tận bốn năm. Chị gái đó quả thật rất xuất sắc, từ ngoại hình đến cả phong thái tự tin, chị biết chúng ta thua gì không? Chúng ta thua từ điểm xuất phát đấy.
Em sẽ vẫn yêu cô ấy, mặc kệ chị có phải là chị họ của em hay không. Nếu chị muốn, chúng ta sẽ là đối thủ, em sẽ không vì bất kì điều gì mà nhường Minh Tuệ cho chị hay bỏ cuộc đâu. Chị cũng nên cẩn thận với Ngọc Ánh, nếu cô ta quá đáng, em sẽ không nương tay đâu.”
Còn một mình Đinh Tuyết Hương ngồi trên ghế, cảm giác đau đến nghẹt thở, mở tủ lấy ra vài lon bia. Châm thêm một điếu thuốc.
Tuyết Hương chậm rãi uống một ngụm rồi kéo một hơi thuốc dài, nhàn nhã nhả ra một làn khói trắng đục, ngắm nhìn dòng xe cộ thưa thớt bên dưới.
Tiếng chổi xào xạc của cô lao công nghe sao mà não nề đến vậy.
Khói thuốc lượn lờ bay xung quanh mắt của cô, cay xè.
Hừm... chắc chắn là khói thuốc làm mắt cô cay mà, đúng không?
Đinh Tuyết Hương thật sự muốn có được Huỳnh Minh Tuệ. Khi cô ôm em ấy vào lòng, cô cảm giác được trái tim mình đang thổn thức, thật sự cảm thấy rất hạnh phúc.
Dường như Tuyết Hương muốn dành cả đời mình mà chở che cho Minh Tuệ. Từ khi gặp Huỳnh Minh Tuệ cô mới biết lại cảm giác yêu đương là thế nào, yêu em ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Thật may mắn vì em ấy cũng thích con gái.
Những lúc đối mặt với Minh Tuệ, đôi mắt sâu, đen láy đó dường như xoáy thẳng vào trái tim cô. Cảm giác tim mình lỗi đi một nhịp, cô thật muốn chạy ngay đến ôm em ấy vào lòng mà chiều chuộng.
Nhưng em ấy có người yêu rồi sao? Liệu cô kiên quyết mà theo đuổi thì có đúng không? Cô lại càng không muốn đối đầu với Minh Châu.
Nhưng cô - Đinh Tuyết Hương, thật sự muốn vì Huỳnh Minh Tuệ mà tranh giành, dẫu biết rõ điều đó là sai trái.
“Chị không muốn làm kẻ thứ ba,
Xen vào giữa tình cảm người khác,
Nhưng là em, chị nguyện được thử,
Không mong người kia sẽ tha thứ,
Chỉ mong được mỗi em thứ tha.”
Đêm khuya ở Sài Gòn,
Có một Đinh Tuyết Hương đang vì Huỳnh Minh Tuệ mà thổn thức.
Lại có một Đặng Minh Châu cũng vì Huỳnh Minh Tuệ mà bất lực rơi nước mắt.
Những con người ấy, họ điều là con gái, và họ điều có quyền yếu đuối mà.
Hai người con gái yêu nhau là vì sự đồng cảm, thấu hiểu và chở che. Dù cho đối phương có mạnh mẽ thế nào thì đôi lúc cũng cần một vòng tay ôm ấp, cho phép họ được một lần yếu đuối mà tựa vào bờ vai. Vì họ cũng chỉ là con gái.
"Tình cảm vốn dĩ một cộng một bằng hai,
Nhưng có lẽ nhiều người vẫn không biết đếm?"
- HẾT CHƯƠNG -