Nén lại nghi hoặc, Minh Tuệ bước vào chỗ làm việc của mình, Đinh Tuyết Hương vừa đi đâu đó qua phòng lưu trữ đã quay lại phòng, ôm theo một chồng tài liệu cao ngất:
“Hôm nay em lại làm việc ở công ty đi, làm cho chị hết số tài liệu này, nhớ cẩn thận đừng để sai sót.”
Đinh Tuyết Hương nói xong, mặt lạnh tanh đi về chỗ của mình mà mở máy tính lên.
“Chào cậu.”
Minh Tuệ còn đang ngơ ngác thì Đặng Minh Châu cất giọng chào rồi từ sau đi tới, đập tay cậu ấy vào vai cô. Cậu kéo ghế ngồi sát vào Minh Tuệ, tựa đầu vào vai cô một cách tự nhiên rồi nói:
“Hôm nay tớ đi thị trường ở quận á, cũng gần quận Tân Bình của cậu, trưa đi ăn cơm chung nhé.”
Minh Tuệ chưa kịp trả lời thì Đinh Tuyết Hương đã lên tiếng:
“Em ấy hôm nay làm việc ở văn phòng, em điểm danh xong thì đi thị trường đi Minh Châu. Đi sớm để làm cho hết công việc.”
Đặng Minh Châu khó hiểu nhìn sang vẻ mặt cau có xinh đẹp của Tuyết Hương, tò mò hỏi:
“Chị lại giao cho Minh Tuệ một đống tài liệu nữa à, sao cứ bắt cậu ấ... y...”
Minh Châu chưa kịp nói hết câu, Đinh Tuyết Hương đã cắt ngang lời, chị nhìn cậu với ánh mắt uy hiếp, thách thức cậu ấy dám nói thêm một từ nào nữa.
Đặng Minh Châu nhìn qua Minh Tuệ đang ngoan ngoãn làm việc không lên tiếng, ánh mắt vô ý trượt vào cổ áo đang hờ hửng, nhìn thấy mấy vết tím xanh to đậm, nổi bất trên làn da trắng nõn, bất giác hiểu ra mọi chuyện.
Thoáng một chút nhíu mày, Đặng Minh Châu cất giọng không mấy vui vẻ:
“Vậy chiều nay xong việc cậu về nhà đi nhé, tớ qua đón cậu đi ăn chiều.”
Đinh Tuyết Hương không còn nói gì nữa, Minh Tuệ “Ừ” một tiếng rồi lại chú tâm vào công việc đang chất đống.
Khi mọi người đã vào đầy đủ, Đặng Minh Châu cũng không vui vẻ gì mà rời công ty đi chăm sóc khách hàng, trước khi đi không quên ngoái lại nhìn Minh Tuệ rồi lẩm bẩm gì đó.
Trưa ngày hôm đó, Huỳnh Minh Tuệ đi ăn trưa với cả công ty. Đinh Tuyết Hương ngồi đối diện cô, gương mặt hầm hầm đáng sợ. Minh Tuệ im lặng không dám nói gì, cũng không hiểu cô làm gì sai.
“Em ăn đi.”
Đinh Tuyết Hương vẫn còn lạnh giọng nhưng đã có chút "dễ chịu" hơn, đẩy cái bát đầy tôm đã lột vỏ qua cho Minh Tuệ. Minh Tuệ nhìn chị, chỉ dám nhận không dám từ chối khi thấy ánh mắt khủng bố của Tuyết Hương.
Đinh Tuyết Hương vốn dĩ cảm thấy rất khó chịu, lại có cảm giác mình thật trẻ con, nhưng cứ nhìn thấy mấy vết xanh đỏ, còn chiếc nhẫn mới toanh mà Huỳnh Minh Tuệ đeo ở ngón áp út, cô cảm thấy thật sự rất tức giận. Cảm giác như cô đang bị phản bội.
Nhưng suy đi nghĩ lại, Minh Tuệ không có làm gì sai. Cô lại lấy việc công trả thù riêng như vậy, thì hóa ra cô thật nhỏ nhen, ích kỉ sao?
Huỳnh Minh Tuệ ở bên cạnh cô mỗi ngày, còn Ân Tú lâu lắm mới gặp em ấy, cô vẫn còn rất nhiều cơ hội mà, không nên vì những chuyện vậy mà làm hư mọi chuyện được.
Nghĩ như thế, Đinh Tuyết Hương có chút nhẹ nhõm, lại muốn chiều chuộng chăm sóc cho Minh Tuệ như trước. Nhưng cô lại phải tỏ ra thật hung dữ với em ấy, để em không thể từ chối sự chăm sóc của cô được.
Khi tan làm, Huỳnh Minh Tuệ ngoan ngoãn về nhà, cất đồ đạc mà chờ đợi Minh Châu qua đón đi ăn. Gần sáu giờ, cậu ấy chạy đến, gương mặt đầy mồ hôi và mệt mỏi, cất giọng hối lỗi:
“Xin lỗi cậu, tớ bị kẹt xe lâu quá, cậu đợi lâu chắc đói lắm rồi hả?”
Nhìn thấy gương mặt mệt mỏi, đầy mồ hôi của cậu ấy mà Minh Tuệ thoáng chốc thấy tội, cô lấy khăn giấy trong túi xách, cỡi nón bảo hiểm cậu ấy ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Minh Châu, nói:
“Không sao đâu, tớ không đói, cậu nghỉ ngơi xíu rồi đi cũng được. Chắc cậu chạy xe cả ngày ngoài đường cũng mệt lắm rồi.”
Minh Tuệ vẫn chăm chú lau mồ hôi cho Minh Châu mà không để ý đến ánh mắt hưởng thụ si mê của cậu ấy nhìn cô. Đã sáu năm hơn rồi, kể từ cái ngày mà Minh Tuệ tự nguyện chăm sóc cho cậu ấy.
Một thoáng ngẩn ngơ nhìn, Minh Châu vô thức đưa tay lên áp vào cái má phúng phính của Minh Tuệ. Cô giật mình, đứng lùi về sau, cười gượng:
“Thôi tụi mình đi nhé.”
Ngồi sau xe của Minh Châu, cô thở dài. Minh Tuệ đâu ngốc đến mức không hiểu tình cảm của Đặng Minh Châu dành cho cô chứ. Ánh mắt, hành động,.. mọi thứ cậu ấy dành cho cô. Cô điều hiểu hết.
Minh Tuệ chấp nhận bên cạnh Minh Châu cũng là vì cô muốn chuộc lại lỗi lầm về việc cô đã hiểu nhầm Minh Châu trong sáu năm qua, mà vô tình ghét cậu ấy. Minh Tuệ thật sự muốn làm người bạn tốt đúng nghĩa của Minh Châu.
Đặng Minh Châu thật sự tốt, nhưng cô và cậu ấy không thể nào nữa, tình yêu trẻ con ngày xưa, cũng chỉ còn là một kỉ niệm đẹp với Minh Tuệ nữa mà thôi.
Cô lại càng không muốn cậu ấy vì sự quan tâm của cô mà hiểu lầm. Cậu ấy dư biết cô đã có Ân Tú rồi.
Huỳnh Minh Tuệ lại càng không muốn để mối quan hệ của cô và Ân Tú bị xao nhãng bởi người thứ ba, vì thật sự, sẽ không có ai vui vẻ được vì điều đó đâu.
- HẾT CHƯƠNG -