Khi cả hai trở về khách sạn, trời đã tối hẳn. Ở Nha Trang khác với Sài Gòn, càng về đêm thành phố càng thưa dần.
Minh Tuệ dẫn Ân Tú vào căn phòng đã chuẩn bị từ trước. Mê đắm nhìn ngắm gương mặt đang bất ngờ đầy vẻ hạnh phúc của chị.
Lâm Ân Tú có vẻ rất vui, chị ngắm nhìn mọi thứ mà Minh Tuệ chuẩn bị, ánh mắt lấp lánh như triệu vì sao. Lại liếc nhìn đến trái tim bằng hoa hồng trên giường, bất giác ngại ngùng mà đỏ mặt.
Minh Tuệ thích thú cười thầm, âm thanh của bản ballad vang lên từ chiếc điện thoại nhỏ, Minh Tuệ tay cầm một ly rượu vang đã chuẩn bị sẵn, đi đến đưa cho Ân Tú, nói:
"Chúc mừng chị vợ thêm một tuổi mới, mong rằng năm nào cũng sẽ được cùng chị đón sinh nhật."
Ân Tú đưa tay đón lấy ly rượu, cụng nhẹ vào ly của Minh Tuệ, rượu trong ly sóng sánh rồi nhanh chóng bị cả hai uống hết.
Lâm Ân Tú đặt ly rượu đã cạn xuống, ôm eo Minh Tuệ kéo cô lại gần, xúc động không nói nên lời, đặt đôi môi đỏ lên môi cô.
Mùi hương của rượu hoà với hơi thở của chị là Minh Tuệ đê mê. Đầu óc cô như ngừng trệ, cảm giác cái lưỡi của chị đang càng quét xung quanh, rút cạn sinh lực cô.
Minh Tuệ thở dốc đón nhận, cả người mềm nhũn tựa hẳn vào Ân Tú, lấy chị làm điểm tựa, nhiệt tình đáp lại nụ hôn nóng bỏng.
Lâm Ân Tú thở mạnh hơn, bàn tay bắt đầu di chuyển đến đôi bồng đào. Nhẹ nhàng luồn vào hai lớp áo mà nắn bóp.
Chị đẩy Minh Tuệ sát vào tường, môi miệng tấn công cô mãnh liệt, bàn tay cũng kịch liệt xoa nắn không dứt.
Giọng hát của nữ ca sĩ vẫn da diết vang lên, ở bên này Ân Tú vẫn ghì chặt người yêu mà hôn lên đôi môi sớm đã sưng đỏ.
Chị vốn đã "nhịn" lâu lắm rồi.
Minh Tuệ thấp hơn Ân Tú một cái đầu, ở tư thế này, cô có phần yếu thế hơn. Không chịu đứng im, bàn tay cô cũng bắt đầu lần mò mà cởi hai chiếc áo Ân Tú đang mặc.
Khi chị cũng bắt đầu cởi sạch mọi thứ trên người cô, cả hai vẫn trong tư thế đứng đối diện nhau.
Môi kề môi, đôi bồng đào kề chặt vào nhau mà tạo nên ma sát.
Nhiệt độ trong phòng nóng lên bất thường, cả hai đổ mồ hôi hột, từng giọt rớt xuống đất, nhưng vẫn không làm họ mất hứng mà càng làm họ thích thú hơn.
Huỳnh Minh Tuệ bỗng loé lên ý tưởng nghịch ngợm. Cô nhẹ nhàng dìu dắt Ân Tú đang hôn say đắm đến chiếc ghế bành đơn đặt song song giường, khi đã chắc chắn chân chị chạm vào ghế, cô đẩy nhẹ Ân Tú.
Lâm Ân Tú mất thăng bằng mà ngồi phịch xuống ghế, luyến tiếc vì phút chốc rời đôi môi thơm ngọt kia nhưng không nói gì. Đưa đôi mắt gợi tình mà nhìn Minh Tuệ tỏ ý không hiểu.
Minh Tuệ thoăn thoắt lột sạch phần quần áo duy nhất còn lại trên người chị, đẩy chị ngồi gọn trong cái ghế lớn, trong tư thế vừa nằm vừa ngồi, hai chân dang rộng, hai đầu gối co lại, hướng vào người đối diện.
Lâm Ân Tú đã biết mục địch của Minh Tuệ, bất giác đỏ mặt mà loay hoay đứng dậy, nhưng Minh Tuệ đã nhanh hơn chị một bước. Cô đẩy chị tựa hẳn ra sau, nhanh chóng vùi mặt vào giữa hai chân.
Ở góc nhìn này, cô bé Ân Tú dường như lộ ra bằng hết. Một mùi thơm ngai ngái phảng phất quen thuộc. Minh Tuệ hài lòng khi nghe Ân Tú bắt đầu thở gấp.
Cô vùi mặt vào sâu hơn, hôn lên môi lớn, rồi di chuyển hôn lên môi nhỏ. Cảm nhận vật nhỏ đang nóng dần, Minh Tuệ đưa môi di khắp vùng lông xoăn, nhẹ hôn và thưởng thức hương vị đặc sắc này.
Cảm giác Ân Tú nhẹ run rẩy, Minh Tuệ dừng lại một nhịp rồi lè lưỡi ra, chạm vào trân châu, rút về rồi lại đưa lưỡi chạm vào lần nữa.
Đưa lưỡi lên xuống, dọc theo trân châu làm ướt nó. Rồi từ từ di chuyển lưỡi vào sâu bên trong hơn.
Cô dừng lại một nhịp, khi chắc chắn rằng mọi thứ đã đúng hướng, Minh Tuệ xoắn lưỡi lại, ra vô kịch liệt. Lâm Ân Tú thở hắt ra, nhấc người theo nhịp lên xuống của Minh Tuệ.
Huỳnh Minh Tuệ đưa ngón trỏ day day , cảm nhận em bé nở lớn hơn, cô kết hợp lưỡi và ngón tay ra vào, đáp ứng yêu cầu của Ân Tú.
Dường như thích thú, Ân Tú "Ư, ư" Mấy tiếng nghe thật kích thích rồi tập trung vào việc thở gấp.
Hai tay chị bấu chặt đầu Minh Tuệ ấn sâu vào giữa hai chân, lưỡi Minh Tuệ ra vô mỏi nhừ, tuôn ra ào ạt, ướt hết một mảng ghế, phần còn lại được Minh Tuệ nuốt hết.
Cô rút lưỡi ra, mút chặt trân châu, xem nó như món kẹo ngon lành, cô mút mạnh rồi nhẹ dần, rồi tăng lực đạo, cố gắng đánh nhanh vào nơi mềm yếu nhất của Ân Tú.
Minh Tuệ cảm nhận người chị run lên từng hồi, cảm giác dường như đạt cực điểm, cô dứt đầu ra, tư thế nửa quỳ nữa ngồi, với lên đặt đôi môi đầy lên môi Ân Tú.
Nhẹ nhàng quấn lấy lưỡi chị mà thưởng thức. Hai ngón tay bên dưới cũng phối hợp ra vào.
Cả căn phòng ngập đầy âm thanh ái mụi. Cơ thể Ân Tú dán chặt vào cơ thể Minh Tuệ. Chị như con bạch tuột ôm ghì lấy cô.
Khi Minh Tuệ lưu luyến nhả môi Ân Tú ra, cô nhìn thẳng vào mắt chị, chỉ im lặng không nói gì.
Bao nhiêu nhu tình cô điều thể hiện ra hết qua ánh mắt, ngàn vạn lời yêu thương cô dành hết cho chị điều nằm trong đó.
Có lẽ cả cuộc đời này của Minh Tuệ, mai mắn nhất là gặp được Ân Tú, cũng có thể cả cuộc đời này của cô, đã định sẵn là dành cho chị.
Lâm Ân Tú dần lấy lại được nhịp thở, chị ngồi dậy, ôm lấy Minh Tuệ, để em ấy nằm gọn trong lòng chị. Sau đó chị nhấc bỗng Minh Tuệ lên, nhẹ nhàng bế cô đặt lên giường.
Bàn tay yêu thương nhẹ lướt xung quanh cơ thể, dừng lại trêu đùa hạt đậu làm cho nó cứng lên. Chị bật cười:
"Sao vợ của chị lại tinh nghịch đến vậy chứ? Mấy cái trò đó nghĩ ở đâu ra?"
Minh Tuệ khúc khích:
"Em xem trên phim."
Ân Tú trừng mắt nhìn cô, không nói gì nữa, đặt môi lên má cô, di chuyển khắp khuôn mặt, hai ngón tay từ từ di chuyển đến nơi tư mật nhất:
"Đêm nay, chị phải trừng phạt bé con tinh nghịch thích xem phim bậy bạ này mới được."
Đêm đó, trong khách sạn ven biển, có hai người con gái quấn chặt lấy nhau, và dường như cả đêm, họ cũng chẳng ngủ chút nào.
Còn cái đệm lò xo thì run lên bần bật suốt cả đêm, thật là đáng thương mà.
- HẾT CHƯƠNG -