Cháp :
Tiên đang ở trong trường, nghe tiếng động nên chạy ra xem thì hốt hoảng vì thấy nó như thế... nhanh như điện, Tiên nhấc dế lên phone cho Thiên...
Tỉnh dậy thấy mình đang trong phòng nó ngạc nhiên lắm
_Sao mình lại ở đây?? - nó nghĩ thầm
Cạch, hắn mở cửa bước zô trên tay là tô cháo đang bốc hơi nghi ngút. Thơm quá
_Tỉnh rồi sao?? Ăn đi nèk!!
_Cậu chủ...
_Thiên đưa cậu về đó! Cậu làm j mà đến nỗi bệnh thế hả??
_Tôi...
_Thôi ăn đi! - hắn đặt tô cháo xuống rồi ra ngoài.
Tên cà chớn này!! Nó đang bịnh mà để xa thế sao nó vs tới! Hok lẽ phải bước xuống giường àk?? Giờ nó mệt lê thân ko nổi nữa rùi...
Và như chợt nhớ ra điều đó, hắn quay trở lại
_Tôi quên! Giờ cậu là thương bịnh rùi mừ!!
_Cậu chủ sao cứ xúc phạm tôi hoài thế??
_Tôi á?! Hồi nào sao tôi ko bík?? - hắn sửng sốt
_Lúc trước cứ gọi tôi là honey, nói tôi như con gái, rồi giờ lại là "thương bịnh" nữa... Mà từ ""thương bịnh" j j đó của cậu đâu có trong từ điển!! - nó bức xúc
_Ờ tôi... tôi xin lỗi nếu làm cậu ko vui! Nếu cậu ko thick thì từ nay tôi ko làm thế nữa! - mặt hắn thoáng có nét buồn nhưng chỉ là thoáng qua thôi - thôi ăn đi nèk
"XIn lỗi ák?! Tên này mà cũng biết chữ đó sao?? Lạ thật đấy!!"
Hắn múc từng muỗng đút cho nó, sợ nó bị bỏng lưỡi hắn còn thổi thật lâu rồi mới cho nó ăn
Nhìn cái kiểu "chờ đợi được ăn" của nó thật giống con nít bất giác hắn đỏ mặt, quay đi chỗ khác
"Đỏ mặt hở?! Tên này biến thái thật!!!"
Hôm sau............. thấy nó đi học Thiên chạy tới
_hết bệnh chưa mà đi học zậy???
_Zù hết hay chưa cũng phải đi học..
_Ờ, zậy tan học đi chơi ko??
_Tui sẽ đi nếu ông có bạn gái!
_Trùi ui ác quá! Bík tui ko thể mà cứ ép hoài àk!!
_Ông nên từ bỏ í định thích tui đi thì hơn! Chúng ta ko thể nào đâu!
_Nèk đừng có hiểu lầm nhák! Tui quên bà lâu rồi... mơ tưởng hão huyền
_Thì thì tốt!! Tí tan học qua lớp tui rùi đi lun...
Suốt tiết học dài đăng đẵng, nó chỉ toàn ngủ!
Cuối cùng thì tiếng trống trường cũng nặng nề vang lên, nó uể oải vươn vai.
_Giờ đi đâu?? - nó vừa nhăn nhó vừa hỏi.
_Anh oi đi chơi nào!! - Ngọc Trân từ đâu chạy tới
_Cậu còn nhớ căn cứ địa bí mật VT chứ?? - Thiên hỏi
_Căn cứ nào thế sao tui ko bík?? - Thư chen zô.
_Chỗ bí mật của tụi tui đó mừ! Hồi nhỏ hay ra đó chơi - nó đáp
_Chúng ta đến đó đi! - THiên cười
_Ko được! Chỉ có tôi vs cậu được bík thôi! Àk cả Thư nữa! Còn đi đông thế này thì... - nó liếc nhìn sang Trung, Tiên, Trân và hắn.
_Thì sao đâu?! Càng đông càng zui mừ! - Thiên nháy mắt vs Tiên, anh chàng Tiên chợt hiểu ra dụng ý của Thiên
_Đúng đó! Chẳng lẽ cậu ko koi tụi này là bạn?? - Tiên nhảy zô
_Ơ... nhưng mà... - nó vẫn lưỡng lự
_Thôi ko nhưng j hết! Đi ko?? - Thiên nhăn
_Ừ thì đi! Nhưng mà ko được cho ai bík hết nữa nhe. - nó
_Ưkm! - thiên cười tươi
Cứ tưởng căn cứ bí mật đó ở đâu, ai ngờ là gần nơi bắt cóc Trang hồi trước. Đi thêm vào m nữa có khu rừng tràm, từ khu rừng ấy đi về bên phải m nữa có con suối. Mọi người hò hét nhau ra suối bắt cá. Tiên thì leo lên cây nằm ngủ.
Khi chỉ còn lại người, Thiên lên tiếng
_Tại sao lại ko mún ọi người bík chỗ này?
_Tui ko mún chỗ này trở nên ầm ĩ! Như cậu thấy đây, họ rất là ồn ào, trừ Tiên ra!
_Hừm, thôi đừng nghĩ nữa! Bà còn nhớ hộp điều ước của chúng ta ko?! Chôn chỗ nào nhỉ??
_Ở cây thứ là của tui, còn cây là của ông!
_Nhớ dai ghê her!
_Hì giờ mình đào lên đi! Đã năm rồi còn j!
_ĐƯợc.
Thế là chúng nó hì hục đào lên. Tiên ở trên cây quan sát thấy hết, lòng cậu hơi bùn. Tuy bík Thiên giờ ko còn í j vs nó nhưng khi nhìn thấy nó cười cùng đứa con trai khác tất nhiên là Tiên phải bùn rồi.
_Bà đọc điều ước của bà đi! - Thiên hối
_ừk! ừm... Ước j mình có thể tìm thấy bạch mã hoàng tử của mình sớm nhất có thể! Giờ tới cậu đó
_Ờ... để coi... Ước j chúng ta có thể làm bạn vs nhau mãi mãi/
_Hê thế tui sẽ thực hiện điều ước của ông.
IM lặng lúc, Thiên tiếp tục
_Lỡ như... tui nói lỡ nha, nếu lỡ như Tiên bík bà là con gái, rùi thik bà thì bà nghĩ sao??
_Nghĩ sao là nghĩ sao?
_Ý tui là Tiên có thể trở thành bạch mã hoàng tử của bà ko? Hay bà thick tên Kha kja?!
_Bên cạnh Kha tui thấy rất ấm áp, từ cậu ta tỏa ra hơi ấm khiến tôi ko thể nào lạnh được! Nhưng ở bên Tiên thì tui thấy zui hơn. Nếu bảo tôi cười cách thoải mái vs Tiên thì tôi làm được. Nhưng vs Kha thì ko! Zậy theo ông tui đã thick ai??
_Là Kha?!
_Sai, là Tiên. Tôi thick cậu ấy, nhưng chưa thể tiến lên mức gọi là tình yêu được. Hiểu chứ?!
_Vậy trong người Tiên sẽ có cơ hội nhiều hơn sao??
_Ừkm, có lẽ vậy.
Tiên ở trên cây nghe thấy vậy thì zui lắm. Dù sao thì nó cũng đã thick Tiên hơn, nếu Tiên tấn công thì có thể là nó sẽ yêu Tiên mà thôi.
Còn hắn, lúc nãy sực nhớ để quên đồ trên xe nên quay lại lấy, và đã nghe toàn bộ câu chuyện. Hắn thấy tim mình tự nhiên đập nhanh hơn và đau thắt lại. Sao thế nhỉ??
"Tại sao? Cô ghét tôi đến thế sao cô nhóc? Nếu tôi làm cô khó chịu thì tôi xin lỗi! Nhưng tôi ko chịu nổi khi cô ghét tôi đâu! Cho tôi xin lỗi nhé? Đừng ghét tôi!"
Có vẻ như hắn đã nhận ra con tim mình thuộc về nó rồi thì phải...
_Zậy nếu tui nói Tiên đã nhận ra bà là con gái thì sao??
_Hả?????????? Thật ko?? - nó ngạc nhiên
_Ko chỉ thế, tên Kha cũng đã bík. Nãy giờ hắn ta đứng rình chúng ta nói chuyện nữa đó.
_j??????????????????
_Đúng là thế nhóc con - hắn bước ra - tôi đã nghe thấy hết! Cô ghét tôi đến độ đó sao??
_Tôi ko ghét cậu. Tôi chỉ ghét cái tính cà chớn của cậu thôi.
_Thật sao?? Thôi được. Zậy tôi nói tôi thích cô! Tôi sẽ ko cà chớn nữa, ko chọc phá cô nữa, cô nghĩ sao??
_Tôi ko thể chấp nhận! Tôi ko ghét cậu ko có nghĩa là tôi thick cậu. Hơn nữa cậu đã có vị hôn thê là Hân Hân rồi, tôi ko thể chen vào!
_Nhưng hôn ước đó là do ba tôi sắp đặt, tôi có thể hủy bỏ nếu có bạn gái trước t.
_Nhưng tôi ko thể...
Chúng nó cứ to tiếng vs nhau như thế, Tiên nhảy xuống
_Ồn quá.
_Zậy rồi sao?? - Thiên hỏi
_Có ngủ đâu là dậy?!
_Vậy nghe hết rồi chứ j?? - hắn nhếch mép
_Tôi ko nghĩ tình bạn của chúng ta có thể vì đứa con gái mà tan vỡ đâu nhek! - Tiên
_Tôi cũng đâu có nghĩ thế?! Thế nên cậu nên từ bỏ í định theo đuôi cô ấy đi! Như thế cô ấy sẽ thuộc về tôi!
_Điệp ko phải là đồ vật đâu
_Điệp?? Àk tên cô ấy àk??
Nó liếc xéo THiên cái khiến cu cậu ngoảnh mặt đi. Chắc chắn việc Tiên bik tên nó là do Thiên hết chứ ko ai khác...
Nghe có tiếng ồn ào, nghĩ chắc là bọn kja về rồi nên nó bảo tất cả giải tán...
Cháp :
Vài ngày sau, nó đang ngồi học bài thì bỗng từ đâu có cục đá bay tới, xuyên qua ô cửa sổ rơi ngay trên bàn nó. Mắt nó "lé xẹ". Ko bík đứa nào ném chuẩn thế nhỉ???
Hình như trên đó có dán tờ giấy thì phải.
Nó nheo mắt.
"Con bồ mày đang ở trong tay tao!!! Mún cứu nó thì đến nhà kho sau trường, ngay lập tức!"
Lời lẽ có vẻ đe dọa nhưng nó ko để ý. Ném cục đá ra chỗ khác rồi nó thản nhiên ngồi học bài! Nó mún cho Trân bík làm bạn gái nó thì phải cực khổ như thế!!! Để Trân ko quá yêu nó, rồi sau này phải thất vọng khi bík được giới tính thật sự của nó...
Nhưng nó ko bík rằng, Thiên đã nhặt được cục đá đó, và ngay lập tức bay lên nhà kho. Chắc tính anh hùng của Thiên lại nổi dậy, mún cứu giúp kẻ vô tội chứ j!
Đến nơi, Thiên thấy cửa kho mở toang, phía trong là cô bé Ngọc Trân đang bị trói ngồi trên ghế, miệng dán băng keo. Thiên phóng thẳng zô. Cô bé nhìn Thiên nước mắt đầm đìa, đầu lắc lia lịa.
RẦM... cửa kho đột nhiên đóng lại kín mít...
Thiên giật mình quay lại thì cửa đã khóa mất tiêu...
NHưng Thiên ko hề lúng túng, cậu từ từ cởi trói cho Ngọc Trân, mở miệng cô bé ra...
_Hức hức... huhuhuhh... - cô bé gục vào ngực Thiên khóc òa.
_Thôi ko sao!! Ko sao rồi! Nín đi, ngoan anh thương... - THiên ôm cô bé vào lòng vỗ về
lát sau, cô bé ngừng khóc và bắt đầu hỏi
_Tại sao anh lại tới? Mấy chị ấy nói là sẽ gửi cho anh Cường mà???
_Haizz, nó đọc song rùi vứt lun, ko thèm lo lắng nữa... em ko nên hi vọng nhiều ở nó!! - Thiên nói thế chỉ vì mún tốt cho cô bé và cho cả Điệp nữa.
_Em bík, nhưng em ko ngờ anh ấy lại vô tình đến thế! Em nản rồi! Em thật tồi tệ phải ko anh??
_KO đâu!! Em ko tệ! Chỉ vì em iu người ko nên iu thôi!! - Thiên ôm cô bé vào lòng, vỗ về
_KO phải em iu, mà là thích. Em ko thấy tim đập nhanh khi ở cạnh ảnh, ko thấy hồi hộp, ko lo âu, ko đỏ mặt... - con bé thì thầm
"May rồi! Cô bé ko đau lòng vì Điệp!!"
_NHưng làm sao để thoát khỏi đây?? - con bé ngước lên hỏi
_Ờ...
THiên nhìn quanh. Á ha, may là có thanh sắt ở đây! Thanh sắt này có vẻ khá dày.
Thiên cầm lên ngắm nghía hồi lâu rồi nói
_Cái này có vẻ tốt, dùng nó để phá cửa chắc là được...
Cửa kho cũng ko dày lắm, nhưng Thiên đập đến tê cả tay mà chiếc cửa vẫn ko suy suyển. Nhưng Thiên vẫn ko bỏ cuộc
May sao bác bảo vệ đi ngang qua, nghe tiếng động liền mở cửa kho ra nên Thiên và Trân được giải thoát. Nhưng bây giờ vấn đề là phải bịa lí do để bác bảo vệ tin tưởng mà ko báo lên nhà trường.
_Dạ... tụi cháu... tụi cháu xuống lấy ghế lên vì lớp thiếu ghế, tự nhiên có đứa nào chơi ác nó khóa cửa nhốt tụi cháu lại nên... - Thiên gãi đầu, bịa ra lí do vô cùng chính đáng.
_Ưkm, từ nay cẩn thận nhé!! Thôi các cháu zô lớp đi, trễ p rồi đó!!
Thiên và Trân dạ nhanh rồi chạy đi... được đoạn, thấy Trân đi cà nhắc, Thiên hỏi
_Em sao thế?? Trặc chân rồi àk??
_Dạ, em thấy hơi đau đau!! - con bé nhăn nhó
_Đưa chân anh coi nào
Thiên nói rồi ko đợi con bé đồng ý, cậu liền rút chân con bé ra khỏi giày. Xem xét hồi, Thiên gật gật rồi lắc lắc. Sau đó mang giay vào chân cho Trân.
_Sao anh?!?
_Ko sao! May là chỉ bị trẹo thôi! Để anh cõng lên phòng y tế!!
Thiên cúi thấp người xuống cho cô bé leo lên. Lúc đầu Trân nhất quyết từ chối, nhưng Thiên cứ cương quyết nên Trân đành nhượng bộ, leo lên cho Thiên cõng đi.
Thình thịch... thình thịch... Tim cô bé bắt đầu đập nhanh, mặt đỏ ửng lên... Con bé bík...
"Trái tim phản chủ! NGười mày thích là anh Cường đó!! Đừng làm thế! Anh Thiên chỉ là ân nhân thôi! Ảnh ko thick mày đâu!!!!" - con bé tự phủ nhận
Thấy Trân im lặg, Thiên gợi chuyện
_Em học cùng lớp vs Trang àk??
_Vâng - Trân lí nhí
_Con bé đó học được ko??
_Trang luôn đứng nhất lớp đó anh!!
_Ờ... à mà em có bík ai đã bắt em ko???
_Em... em...
_Cứ nói đi ko sao đâu!!
_Dạ đó là chị Nhím - vk chưa cưới của anh Kha!!
"Nhím!?? Ak là tiểu thư Hân Hân đây mà!!!! Phải kêu tên Kha về dạy dỗ lại vk mình ms được..."
_Anh Thiên! Anh có bạn gái chưa??? - con bé đột nhiên hỏi
_Ơ... chưa! Anh ế rồi - Thiên zỡn
_Hì, anh đẹp zai thế sao ế được!! Có...
_Có j???
_Àk, có nhiều em ngưỡng mộ anh lắm
"Hú hồn, suýt chút nữa là... ớ, mày đang nghĩ j thế hử????"
Tới phòng y tế, Thiên đặt Trân xuống giường... do mải suy nghĩ về tình cảm của mình nên Trân ko để ý.
Thiên nhìn cô bé, lắc đầu rồi bước ra...
Hết tiết, nó chạy xộc vào phòng y tế...
_Em... em ko sao chứ??? Anh xin lỗi, bọn nó...
_Anh đừng nói j nữa hết! Em ko trách anh đâu! Nhưng có lẽ ta ko hợp nhau cho lắm... em nghĩ...
_Ơ... tùy em, lỗi tại anh màk! Anh xin lỗi
_ko sao! Em ko trách anh. Nhưng anh phải hứa coi em như em gái...
_Ừ... - nó cười
"Có lẽ Trân đã nhận ra con bé ko yêu mà chỉ thích mình thôi! Hế, thế càng khỏe, có thể đứa em!!"
Nó và đứa em gái ms ngồi trò chuyện cho đến khi vô tiết ms.
_THôi anh về lớp! Em cứ nghỉ tiếp đi!
_Dạ, anh đi - Trân cười tươi.
Chia tay rồi, con bé ko thấy buồn... ngược lại còn vui hơn khi có người anh iu thương mình
Trong tiết học hắn cứ ngồi nhăn nhó rồi nhìn sang nó làm nó ko thể tập trung được!
_Mún j??? - nó nói nhỏ
_ko j hết
_Saoo cứ nhăn rồi nhìn qua tôi??
_Ko có j! Lo học đi!
Nó nhăn mặt. Tên này khó hiểu thật!!
Nó chợt nhớ ra chuyện hôm ở chỗ bí mật hôm trước, nó thấy hơi lo... có khi nào hắn nói vs ba hắn giới tính thật sự của nó ko??? Chết thật...
_J mà tâm trạng thế??? - Tiên hỏi
_ko có j!! Chuyện hôm bữa ấy... hắn ta...
_Yên tâm, nó ko nói ra đâu!!!
_Sao cậu bík???
_Vì nó đã bík cậu là con gái lâu lắm rồi!! Nếu nó mún nói ra thì đâu cần đợi tới giờ này!?!
_Ờ đúng ha! Thôi học đi...
Tiên nhún vai rồi tiếp tục nghe giảng... Ngày hôm đó, khi đang trên đường về nhà, Thiên nói nó thick những đứa con trai học giỏi nên Tiên cứ thế mà cắm đầu zô học, ko còn chơi bời lêu lổng như hồi trước nữa...