Edit: Yuuki Titan
Sáng sớm ngày thứ hai Đường Tự từ phía sau ôm lấy thân mình đang tỉnh lại của Tiểu Trúc Tử. Hắn mở ra mắt thấy xem, dương quang đã chiếu đến trước giường, nghĩ đến có phải hay không bây giờ là giờ Tỵ?
Không đúng, nếu là giờ Tỵ, nhất định sẽ có người ra ngoài ăn cơm.
Đường Tự ngồi dậy vốn định đem Tiểu Trúc Tử đã tỉnh lại, nhưng là nhìn thấy Tiểu Trúc Tử lui người vào thân giường, liền bắt đầu nổi hỏa khí, hắn đáng sợ như vậy sao? Muốn Tiểu Trúc Tử dùng thân mình hầu hạ hắn, đó là diễm phúc của Tiểu Trúc Tử, thế mà không biết phân biệt tốt xấu mà trốn.
Nghĩ đến đây Đường Tự một phen xốc chăn của Tiểu Trúc Tử, đem Tiểu Trúc Tử một cước đạp xuống giường.
Tiểu Trúc Tử trên mặt đất lăn vài vòng , còn không biết đang ở nơi nào, loại cảm giác này rất giống khi ở trong cung , quản sự đại thái giám gọi Tiểu Trúc Tử rời giường cũng bằng cách này, nhảy lên giường một cước đem Tiểu Trúc Tử từ trên giường đá xuống.
Tiểu Trúc Tử rất nhanh quỳ lên.
“Công công, nô tài biết sai,nô tài đi làm việc liền.”
Nói xong Tiểu Trúc Tử bắt đầu nhìn chung quanh, chờ kế tiếp sẽ ném tới là quần áo của mình.
Đường Tự nhìn Tiểu Trúc Tử một đống động tác phản xạ có điều kiện kia, chỉ cảm thấy thực buồn cười.
“Ha ha ha, cẩu nô tài, nơi này là Phủ Phò mã, không phải hoàng cung, bất quá có một việc ngươi nói đúng rồi, ngươi nên đứng lên mà làm việc.”
Nghe được thanh âm của Đường Tự, Tiểu Trúc Tử mới thanh tỉnh lại. Làm nô tài không có đạo lý nhàn hạ, trời đã sáng rồi, là nên đi làm việc của mình, nhưng Tiểu Trúc Tử hắn còn chưa mặc quần áo a.
Có, quần áo của Tiểu Trúc Tử tối hôm qua thoát tại phía dưới chân giường.
Tiểu Trúc Tử quỳ bò nhặt về quần áo quần áo chính mình, nhanh nhẹn mặc vào. Sau đó hắn cúi đầu từ dưới giường nhặt về quần áo của Đường Tự, định hầu hạ Đường Tự mặc quần áo.
“Dơ bẩn, đợi lát nữa ngươi đi lấy một kiện quần áo mới đến, hiện tại ta muốn ngươi đi cửa đi lấy hộp đồ ăn, trong viện vốn có hạ nhân, chủ tử, khẩu phần điểm tâm, cơm trưa đều không ăn sẽ khiến người khác nghi ngờ , ngươi đi ra ngoài đem hộp đồ ăn liền trở về , có người hỏi thì nói, chủ tử thức dậy trễ , vừa phân phó ngươi đi lấy, nhớ kỹ? Lấy liền rồi mau trở về.”
“Nô tài nhớ kỹ.”
Tiểu Trúc Tử liền nhớ rõ chủ tử muốn hắn mau trở về, vì thế một đường chạy đến cửa lấy hộp đồ ăn, có người hỏi như thế nào mới lại đây lấy, Tiểu Trúc Tử cứ dựa theo lời Đường Tự mà nói rồi trở về, trên mặt những người đó cười đầy ái muội.
Này nọ đi đến đây, tâm tính của Tiểu Trúc Tử mới buông xuống hơn phân nửa, đi đến nửa đường Tiểu Trúc Tử đột nhiên cảm giác trướng, hậu đình có cái gì đó đang chảy ra.
Nhưng đồ ăn để lâu sẽ lạnh, đến thời điểm đó chủ tử sẽ ăn như thế nào a? Vì thế Tiểu Trúc Tử quyết định trước tiên đem đồ ăn đưa trở về.
Tiểu Trúc Tử đem đồ ăn đưa đến trước mặt Đường Tự, uyển chuyển nói.
“Nô tài xin cáo lui trong chốc lát.”
Đường Tự nhìn nhìn hắn kẹp chặt chân, buộc chặt lực khí ở mông liền biết Tiểu Trúc Tử vội vã đi làm cái gì.
“Chuẩn.”
Tiểu Trúc Tử vội vàng đi xuống, Đường Tự dự tính thời gian lấp đầy bụng, đi theo.