Edit: Yuuki Titan
Ngày hôm sau Đường Tự thức dậy loáng toáng còn nhớ tới tối hôm qua đã nói những lời không nên nói.
“Tiểu Trúc Tử.”
Đường Tự hô to một tiếng, Tiểu Trúc Tử từ gian ngoài liền chạy vào.
“Chủ tử sớm, ngài có cái gì phân phó?”
“Ta tối hôm qua có phải hay không đối với ngươi nói cái gì đó?”
“Chủ tử là chỉ?”
“Ngươi nói muốn đi, ta nói cái gì?”
“Hôm nay mơ tưởng, ngày mai mơ tưởng, đời này ngươi đều không dùng suy nghĩ, muốn đi trừ phi chờ ta chết. Chủ tử, nô tài chỉ là nhắc một chút về sau cũng không dám nữa.”
“Không còn gì khác ?”
Đường Tự tưởng chính mình nếu thật sự nói thích nô tài kia, y sẽ nhớ rõ, vẫn là trong trí nhớ hắn đã nói những lời này chỉ là tiếng lòng của hắn chứ vẫn còn chưa nói ra đi? Vậy là tốt rồi chưa nói là tốt rồi, hắn thật đúng là sợ nô tài ỷ lại cưng chìu mà kiêu ngạo.
Thân thể Tiểu Trúc Tử mới tới gần bên giường, Đường Tự đã ngửi được mùi hoa, đem Tiểu Trúc Tử kéo lại gần để ngửi.
“Tiểu Trúc Tử, trên y phục của ngươi có gắn hoa sao? Hay là mới từ trong bụi hoa chạy đến? Hảo nồng mùi hoa.”
“Cái này……”
Mặt của Tiểu Trúc Tử trướng đến đỏ bừng, cúi đầu mới nói ra .
“Đó là do tối hôm qua chủ tử để .”
Hơn nữa để ở vị trí tương đối kỳ quái.
“Tối hôm qua? Hoa vẫn còn?”
Ngốc nô tài này thật sự giữ một đêm, nói cách khác chính ở chỗ này, nghĩ đến trên mông Tiểu Trúc Tử bức mẫu đơn đồ đỏ au,, còn có chỗ kia không ngừng co rút lại, hạ thể Đường Tự lại cứng rắn lên.
“Đi lên giường, nằm sấp xuống, đem mông nâng cao lên cho ta xem.”
Tiểu Trúc Tử không tình nguyện mà nằm trên giường giường, nâng mông lên, Đường Tự đem quần y kéo xuống, dùng hai tay mở rộng phiến mông ra, lúc bỏ vào trong hậu đình từng lớp hoa đúng lúc lại là màu đỏ, cùng với mẫu đơn trên mông hòa lẫn, Đường Tự ngồi xuống lộ ra nam vật màu tím, nhắm ngay tại vị trí kế bên mà cọ xát, liền thấy cúc huyệt vì khẩn trương mà co rút. Vật cứng của Đường Tự đặt dọc theo mông mà trượt xuống dưới, đánh phải miệng niệu đạo yếu ớt non mềm của Tiểu Trúc Tử, cũng ở phía trên nhẹ nhàng cọ.
“Ân.”
Tiểu Trúc Tử khó nhịn rất nhanh liền phát ra tiếng rên rỉ, Đường Tự xem thời cơ đã đến một lần thẳng tiến vào trong thân thể y, mỗi một lần rút ra đều mang theo một mùi hoa nồng đậm, cũng tại bên trong tản ra che dấu hương vị bí ẩn kia.
Sáng sớm một hồi hoan ái, Đường Tự buổi trưa mới bò dậy, Tiểu Trúc Tử sau hoan ái liền đứng lên thu thập vật trong cơ thể mình, thu dọn căn phòng, vốn định đi ra ngoài, nhưng vừa thấy bốn phía đều là hoa cỏ lại lui trở về, thấy hoa y liền nhớ tới việc mới làm trong cơ thể mình, sau đó nhớ tới chỗ đó của chính mình, nhớ tới chỗ đó của chủ tử, còn có lúc bọn họ dính liền với nhau, y nhịn không được mà đỏ mặt.
Tiểu Trúc Tử từ ngày đó trở đi liền sinh ra tật xấu gặp hoa liền đỏ mặt,mà Đường Tự, không biết là muốn lấy lòng Tiểu Trúc Tử hay là nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của y, mỗi ngày đều đưa cho y một chậu hoa tươi, còn chỉ rõ muốn đặt ở nơi dễ khiến người khác chú ý, từ căn phòng, bên giường, trên bàn ngoài phòng, dưới mái hiên, trên hành lang đều đầy hoa tươi.
Sau đó liền nhìn thấy Tiểu Trúc Tử giống nhơ con thỏ bị kinh hách, tay chân rón rén đi ra ngoài, ngồi xổm xuống giúp hoa nhỏ cỏ xới đất, trong chốc lát không biết nhớ tới cái gì, mặt đỏ bừng, sau đó đột nhiên cúi đầu chạy đi, vừa nhấc mắt, nhìn bồn hoa trên hành lang , dùng ống tay áo chắn đi khuôn mặt nhỏ nhắn ngày càng thêm đỏ nghiêng ngả lảo đảo hướng đến địa phương không có hoa cỏ mà đi, sau đó liền ngồi xổm ở một góc tường vẽ quyển quyển ( cái kiểu tự kỉ dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên tường á), bình thường y đều phải tịnh tâm cả nữa giờ mới dám đi ra ngoài. Mỗi khi như vậy Dường Tự trốn ở phía sau y đang buồn bực mà cười đến nội thượng