Kiếp Vô Thường

chương 27

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)

Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)

__________________________

Đệ tử phái Vô Lượng vừa định đỡ Giải Bỉ An dậy, một giọng nói dễ nghe đã vang lên trên đầu: “Để ta làm.”

Giải Bỉ An được ôm vào một lồng ngực rộng lớn ấm áp, y ngẩng đầu lên nhìn: “Lan đại ca.”

Lan Xuy Hàn bế Giải Bỉ An lên, nhìn y lo lắng.

“Ta không đáng lo lắm, nhưng Vô Nhiếp…”

“Hắn không sao, đệ đừng nói nữa, ta đưa đệ về Vân Đỉnh.”

Giải Bỉ An dán vào lồng ngực Lan Xuy Hàn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, mới miễn cưỡng bình tĩnh lại một chút sau nỗi sợ đối với tà túy kia.

Khi Giải Bỉ An trở về Vân Đỉnh, đã hết sức yếu ớt. Lý Bất Ngữ phái một trưởng lão tới chữa thương cho y, còn đưa tiên đan tốt hơn cả Chân Nguyên Ngọc Luyện Đan tới, giúp y bình phục, nhưng y vẫn cố gắng giữ một tia thần trí, mãi tới tận khi nghe thi độc của Phạm Vô Nhiếp đã được khống chế, mới lịm đi.

Sau khi tỉnh lại, đã qua một ngày một đêm, bên cạnh Giải Bỉ An luôn có đệ tử phái Vô Lượng trông nom.

“Tiểu Bạch gia, ngài tỉnh rồi à.” Đệ tử kia vui vẻ nói, “Có chỗ nào không khỏe không?”

Giải Bỉ An rời mắt, chỉ cảm thấy thấy quanh người đau đớn, giọng y nghẹn ngào: “Sư đệ ta sao rồi?”

“Tiểu Hắc gia tuy là còn chưa tỉnh, nhưng phái Vô Lượng bọn ta đã đưa đủ loại tiên đan và dược thạch tới, lại có Nguyên Thanh trưởng lão ở đó, hắn không sao đâu.”

Giải Bỉ An vẫn không an tâm: “Phiền ngươi gọi sư tôn tới giúp ta.”

Chỉ lát sau, Chung Quỳ đã như bão táp ập vào cửa, khẩn trương dò xét tâm mạch Giải Bỉ An: “Đồ nhi ngoan, con tỉnh rồi! Đỡ hơn chút nào chưa?”

Giải Bỉ An chống người ngồi dậy, mặc dù vẫn có chút mềm nhũn, nhưng thật sự không có gì đáng lo, hơn nữa y cũng không bị thương nặng lắm: “Sư tôn, Vô Nhiếp thế nào rồi?”

“Con yên tâm, độc đã thanh lọc hết rồi, vết thương ở vai tuy sâu tới tận xương, nên bình phục hơi chậm chút, nhưng mà sẽ khỏe lại thôi.”

Nghe Chung Quỳ đáp chắc chắn, Giải Bỉ An mới thở phào nhẹ nhõm, y hạ giọng nói: “Sư tôn, ta thực sự hổ thẹn khi làm sư huynh, đưa đệ ấy vào mạo hiểm lại không bảo vệ đệ ấy chu toàn được.”

“Đây cũng có phải lỗi của con đâu, ai mà ngờ được ở Thục Sơn mà lại đụng phải tà túy lợi hại như thế cơ chứ.” Chung Quỳ lúng túng nói, “Muốn nói hổ thẹn, cũng là sư phụ hổ thẹn, yến hội kết thúc, ta lại…”

Giải Bỉ An bất đắc dĩ nói: “Trên bàn tiệc không tận hứng, ngài lại đi uống rượu, đúng không.”

Chung Quỳ xụ mặt xuống, nhỏ giọng nói: “Mà ngay cả kiếm Thanh Phong cũng phát hiện không đúng lúc, ta mới uổng làm thầy các con.”

“Người chạy tới đúng lúc rồi, đừng tự trách.” Giải Bỉ An nhớ tới tình cảnh lúc ấy, chỉ là nghĩ mà sợ, nếu như Chung Quỳ tới trễ mấy phần, y và Phạm Vô Nhiếp có thể bị tà túy kia ăn luôn không?

Y từ khi mười bốn tuổi đã tự mình gánh vác một phương, lại có pháp bảo Vô Hạn Bích trong tay, cho dù có đụng phải thứ gì hung sát, thì lần nào cũng chuyển nguy thành an. Y tuy không tự kiêu như Phạm Vô Nhiếp, nhưng y sinh ra với căn cốt thượng thừa, lại là đồ đệ của Chung Quỳ, rất tự tin với bản lĩnh của mình, trong cùng thế hệ, chỉ có Lan Xuy Hàn mới đánh được với y một trận. Y thế nào cũng không ngờ được, hai người lại suýt mất mạng bởi một tên dã quỷ vô danh, y vừa áy náy, vừa thấy thất bại.

Chung Quỳ lòng vẫn còn sợ hãi: “Chuyện này cực kỳ khả nghi, Thục Sơn vốn nên là nơi an toàn nhất Cửu Châu, đồ nhi của ta lại suýt mất mạng ở đây, chuyện này nhất định phải tra rõ. Bỉ An, con cũng cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra lúc đó xem, nói rõ mười mươi cho ta biết.”

“Tà túy kia, Phược Hồn Trận kia, còn cả tiên tôn nữa, đều cực kỳ quái lạ.” Giải Bỉ An nhớ lại toàn bộ chuyện xảy ra trong hang núi, quả thực chuyện nào cũng đều không tưởng tượng nổi, ngay cả Phạm Vô Nhiếp cũng làm y bất ngờ, thứ tối nghĩa như thiên thư, một thiếu niên mười lăm tuổi sao lại nhớ pháp chú kia làm gì chứ, còn nữa, khi tà túy bị trấn áp lần nữa, còn hướng hắn cầu cứu, nói…

Lòng Giải Bỉ An lộp bộp một tiếng, nhìn chằm chằm về phía trước.

“Bỉ An? Sao thế?” Chung Quỳ nói, “Nếu con không thoải mái, đừng nghĩ vội.”

“Sư tôn, tà túy kia khi ấy hình như thật sự như khôi phục được chút thần trí, còn cầu cứu ta.”

“Cầu cứu con? Nó nói gì?”

“Hình như nó nói … “Hài nhi, cứu ta”? Câu “Hài nhi” kia con không rõ lắm, giọng nó rất khà, có thể là gọi từ khác.”

“Nó có thể coi con thành con trai nó, tà túy thông thường chỉ nhớ tới người hoặc chuyện quan trọng. Nhưng sao nó lại cầu cứu con?”

“Bọn con muốn đưa nó vào trận, phong ấn lần nữa.”

Chung Quỳ cau mày nói: “Sư phụ cũng chưa từng dạy con về Phược Ma Trận này. Chẳng lẽ là Vô Nhiếp?”

“Vâng, sư đệ nói nhớ ra pháp chú, nhưng cuối cùng trận pháp chỉ tạm thời trói buộc được tà túy, cũng chưa hoàn thành.”

Chung Quỳ trầm giọng nói: “Đầu tiên có kiếm pháp Tông Huyền, sau lại có Thiên Cang Chính Cực Phược Ma Trận, sư phụ trước đây của tiểu tử này, đến tột cùng là thần thánh phương nào, dạy hắn những thứ đó.”

Sau tất cả mọi chuyện quỷ quái này, chuyện Phạm Vô Nhiếp không bình thường ngược lại chẳng có gì khó chấp nhận, Giải Bỉ An nói: “Sư tôn, bộ thi thể kia, có khi nào còn chút đầu mối gì không?”

“Nó bị moi kim đan.” Chung Quỳ nhíu chặt mày kiếm.

Cả người Giải Bỉ An phát lạnh. Lại là moi kim đan?!

Từ Mạnh Khắc Phi tới tà túy này, khoảng thời gian này, bọn họ hình như luôn bị bao trùm trong nỗi nghi ngờ về ma tu Thiết Đan, hết thảy mọi chuyện đều như một âm mưu vô hình.

“Trừ mấy thứ đó ra, tạm thời chẳng có manh mối gì, tất cả mọi người đều chờ các con tỉnh lại.”

Giải Bỉ An xốc lại tinh thần, nói lại mọi chuyện xảy ra trong sơn động, từ lớn tới nhỏ cho Chung Quỳ.

Chung Quỳ giật mình: “Thuần Dương Giáo? Con chắc chắn à?”

“Tái tạo chân tay, theo đồ nhi biết, chỉ có công pháp nguyên dương mới làm được. Tu vi tà túy kia, ít nhất cũng là tu sĩ cấp trưởng lão, trưởng lão Thuần Dương Giáo phần lớn đều sống thọ, hiếm khi chết uổng, không khó tra lắm.”

“Nếu đã xác định giáo phái, thân phận người nọ, có lẽ sẽ bại lộ nhanh thôi.” Chung Quỳ nặng nề nói, “Chỉ là, tu sĩ Thuần Dương Giáo, tại sao lại bị vây trong Phược Ma Trận ở phái Vô Lượng?”

“Đúng thế, làm đồ nhi lo lắng và khó hiểu nhất, là Lý minh chủ. Sư tôn, ngài có cảm thấy Lý Minh chủ cứ như là đang…”

“Đang che giấu gì đó.” Chung Quỳ nói thay y, “Dùng Lôi Tổ Bảo Cáo đánh một tà túy, chẳng khác gì dùng dao mổ trâu để giết gà, trừ khi mục đích từ đầu của lão, là muốn tà túy kia hồn phi phách tán, hơn nữa nhất định phải một đòn công thành, nếu không ta sẽ cản lão lại, vì thế lão chỉ có thể dùng pháp bảo.”

“Vì thế, Lý Minh chủ rất có khả năng biết thân phận tà túy này, thậm chí biết bí mật trong sơn động.”

“Vô cùng có khả năng nhưng lão lại chẳng chịu thừa nhận, cũng không ai dám nghi ngờ thẳng mặt lão.”

“Sư tôn, đồ nhi cảm thấy việc này liên can trọng đại, đặc biệt là người kia cũng bị moi kim đan. Lý Minh chủ nói muốn phòng họa chưa xảy ra, diệt sạch các ma tu muốn ngóc đầu trở lại cũng được, nhưng lại còn chẳng hề nói một chữ nào tới chuyện một tu sĩ cấp Tông Sư của Thuần Dương Giáo bị moi kim đan, bị trấn áp ở Thục Sơn.”

Chung Quỳ nheo mắt lại: “Con nói đúng. Chuyện này sư phụ nhất định sẽ tra rõ ràng, tà túy kia suýt lấy mạng các con, Lý Bất Ngữ nhất định phải cho ta một câu trả lời.”

“Đúng rồi sư tôn, lần trước người đi tìm Hồng Vương ạ? Mạnh Khắc Phi có ở chỗ hắn không?”

“Mạnh Khắc Phi đầu thai từ lâu rồi, con quỷ kia nói, đúng là không tin được nửa câu.”

Giải Bỉ An có hơi thất vọng: “Sư tôn, con muốn đi thăm sư đệ.”

“Con có thể xuống giường à?”

“Con không sao rồi.” Giải Bỉ An nén đau xuống đất, không mặc y phục, đi tới phòng Phạm Vô Nhiếp.

Phạm Vô Nhiếp vẫn đang hôn mê, vai quấn vài tầng băng gạc, máu thấm ra một mảng đỏ sậm.

Độc thi thứ này, oán khí càng nặng, chết càng lâu độc tính càng mạnh, nếu là xác chết từ trăm năm trước khởi thi, đường nó đi qua chẳng thấy nổi một ngọn cỏ. Chỉ đơn thuần là nhìn trận pháp trong hang động, là biết tà túy này đã bị phong ấn mấy thập niên, vì thế lần này Phạm Vô Nhiếp thực sự là ngàn cân treo sợi tóc.

Nếu không phải đang ở phái Vô Lượng, nếu không phải có thầy thuốc cấp đỉnh như Nguyên Thanh trưởng lão, cho dù có thể bảo vệ mạng, chỉ sợ vẫn phải chịu trọng thương không thể xoay chuyển.

Giải Bỉ An nhẹ nhàng ngồi bên mép giường, đưa tay xoa xoa tóc Phạm Vô Nhiếp, nhìn khuôn mặt chưa hết nét trẻ con, tuấn mỹ tuyệt luân kia, lòng càng khó chịu.

Là y bướng bỉnh, không để tâm đến dị động quá mức của Vô Hạn Bích, nếu như từ đầu đã tìm sư tôn, họ sẽ không bị thương tới vậy, tà túy kia cũng sẽ không bị Lý Bất Ngữ diệt khẩu.

Y cho rằng đây chỉ là một nhiệm vụ bình thường, còn muốn dẫn tiểu sư đệ đi nhìn một chút, kết quả suýt thì nộp mạng. Y hết lần này tới lần khác răn dạy sư đệ phải khiêm tốn, phải cẩn thận, quay đầu đã thất bại vì mình tự đại, còn khiến cả sư đệ cũng bị thương theo.

Thật là xấu hổ.

Giải Bỉ An u ám thở dài, y dùng đầu ngón tay vén tóc Phạm Vô Nhiếp, nhỏ giọng nói: “Vô Nhiếp, đệ mau tỉnh lại đi.”

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. Giải Bỉ An hạ thấp giọng hỏi: “Ai thế?”

“Bỉ An, là ta.”

“Lan đại ca? Mời vào.”

Lan Xuy Hàn bê một chiếc khay đi vào: “Ta mang canh nhân sâm đến cho đệ, mới biết đệ đã qua thăm sư đệ của đệ rồi.”

Giải Bỉ An ngại ngùng nói: “Sao có thể phiền huynh tự mình đưa canh như thế.”

“Này có là gì đâu.” Lan Xuy Hàn đặt canh bên giường, hắn đưa tay dò xét mạnh đập của Phạm Vô Nhiếp, “Mạch tượng vững vàng, mặt cũng có huyết sắc, yên tâm đi, hắn không sao đâu.”

Giải Bỉ An thở dài: “Sư tôn bảo đệ ấy tổn thương tới xương, độc thi kia thấm vào cốt tủy, rất khó xử lý, nếu đệ ấy tỉnh lại… Cảm giác bị nạo xương, hẳn là đau lắm.”

Lan Xuy Hàn ấn vai Giải Bỉ An: “Vô Nhiếp không phải người thường, với hắn chẳng là vấn đề đâu.”

Giải Bỉ An thấp giọng nói: “Là ta quá vô dụng.”

“Tà túy kia trúng Thanh Phong Kiếm cũng chẳng chịu khuất phục, khi còn sống hẳn là vô cùng lợi hại, ngay cả thiên sư còn cảm thấy khó giải quyết, đệ với Vô Nhiếp còn sống, đã rất không tệ rồi.”

Giải Bỉ An ngẩng đầu nhìn Lan Xuy Hàn: “Lan đại ca, tà túy kia là người Thuần Dương Giáo.”

Lan Xuy Hàn kinh ngạc nói: “Sao đệ biết? Đệ chắc chứ?”

“Vô Nhiếp chém đứt một tay của nó, nó chỉ chốc lát đã mọc cái mới, chỉ có kẻ tu luyện công pháp nguyên dương mới làm được không phải sao?”

Lan Xuy Hàn ngẫm một lát, gật đầu: “Nếu thật là vậy, hẳn sẽ biết tà túy này là ai nhanh thôi.”

“Vâng, sư tôn đã đi điều tra rồi.” Giải Bỉ An hỏi, “Lan đại ca, huynh xem thi thể chưa?”

“Ta xem rồi, ngoại trừ nó bị moi kim đan, và có lẽ là một nam tử tráng niên ra, thực sự chẳng nhìn ra gì.” Lan Xuy Hàn cau mày nói, “Có điều…”

“Như thế nào?”

“Đệ biết ta khi còn bé từng tu hành ở Thuần Dương Giáo chứ?”

“Biết, huynh nói ta rồi, huynh khi còn bé yết ớt dễ bệnh, Các chủ đưa huynh tới tu công pháp nguyên dương, cải thiện thể chất của huynh.”

“Ừ, tuy rằng ta chỉ tu có mấy năm, khí lực chuyển tốt là về nhà, nhưng ta với tu sĩ Thuần Dương Giáo hiểu rõ hơn bên ngoài, ta xem qua thân thể bọn họ rồi. Đệ biết đấy, người Thuần Dương Giáo vô cùng bảo thủ, người ngoài không thể nhìn thấy họ không mặc y phục.” Lan Xuy Hàn ngẫm nghĩ nói, “Nếu là tu sĩ cấp thấp, cũng không khác người bình thường mấy, chỉ khi nào là tu sĩ cấp cao, vóc dáng, xương cốt, da dẻ, cơ bắp của họ, mới sẽ dần dần trở nên khác người bình thường, công pháp nguyên dương sẽ khiến cơ thể họ càng hoàn mỹ hơn, cho tới khi kim cang bất hoại, vì thế tu sĩ cấp cao của Thuần Dương Giáo, bất kể lúc trước dáng dấp thế nào, cũng sẽ ngày càng cao lớn anh tuấn, ngay cả…”

Giải Bỉ An chăm chú nhìn Lan Xuy Hàn, chờ hắn nói tiếp.

Lan Xuy Hàn cong khóe môi, ngữ điệu trêu chọc: “Ngay cả chỗ đó, cũng lớn hơn người thường.”

Giải Bỉ An sửng sốt một lát, lập tức phản ứng lại, ánh mắt y sáng lên: “Cái này ta nghe nói rồi, là thật hả? Ta tưởng chỉ là dã sử trên phố viết linh tinh.”

Lan Xuy Hàn cười nói: “Là thật, đáng tiếc, cực kỳ vô dụng.”

Giải Bỉ An chớp mắt mấy cái: “Thế huynh… Huynh xem chỗ kia của tà túy…”

Lan Xuy Hàn gõ đầu Giải Bỉ An: “Ta làm gì biến thái đến vậy. Ta chỉ thấy cơ bắp với xương cốt nó, hoàn toàn không nghĩ tới nó liên quan tới Thuần Dương Giáo, nhưng nghe đệ nói nó có thể tái tạo chân tay, đây đúng là việc tu sĩ cấp cao của Thuần Dương Giáo mới làm được, ta phải về cẩn thận kiểm tra lại một phen.”

Giải Bỉ An nghi ngờ nói: “Khí lực của nó không giống tu sĩ Thuần Dương Giáo, nhưng lại có năng lực của công pháp nguyên dương, chuyện này là thế nào?”

“Có lẽ nó chết lâu quá rồi, thân thể co lại biến dạng, ta nhất thời cũng chưa xem kỹ. Nếu thiên sư muốn tra, đương nhiên phải phái người đi Thuần Dương Giáo, mời một trưởng lão Thuần Dương Giáo tới, xem càng chính xác hơn.”

Lúc hai người đang nói chuyện, Phạm Vô Nhiếp trên giường đột nhiên bật tiếng nói mớ, lông mi khẽ run.

“Sư đệ!” Giải Bỉ An vui mừng nói.

Phạm Vô Nhiếp chậm rãi mở mắt ra.

=

=

Lời tác giả:

Văn này thứ mở Vip nhé, vào Vip xong ra hai chương luôn, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người ==

Lời editors:

Từ chương là bà Thừa mở VIP trên iQiyi, phải mua VIP bên đó mới đọc được chứ không phải bọn mình mở VIP nhé =))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio