Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
__________________________________
Âm Minh quý địa quỷ dạ khốc, động thiên Phù Mộng nhất niệm không.
Đó là Phù Mộng Hội trong mắt thế nhân.
Phù Mộng Hội, nằm ở phía Tây Nam của La Phong Sơn, cách thành Phong Đô khoảng hai mươi, ba mươi dặm, Phong Đô phồn hoa cùng nơi này nâng đỡ lẫn nhau. Nó vốn được gọi là Phong Mộng Quỷ, vì nằm ngay cửa vào Minh phủ, tử khí của muôn người đều tụ lại ở La Phong Sơn, núi non lại hiểm trở quỷ quyệt khó đi nên có cái tên này. Có lời đồn nó chính là vùng đất quyết chiến của Bắc Âm đại đế với Ma Tôn, nhưng chẳng ai biết rõ được.
Nhờ vào địa hình được trời cao ưu ái, nó từ từ trở thành nơi tập trung của đủ mọi thể loại người, sau đó tiếng tăm càng lúc càng vang xa, kết quả giờ thành nơi khiến người ta mơ mơ màng màng vung vàng ở đây. Cái tên Phong Mộng Quỷ này sát khí quá nặng, e ngại sẽ dọa sợ kim chủ, mới đổi thành tên như bây giờ.
Một đạo kết giới, hai bên đất trời, một bên là U Minh âm khí u ám, một bên là như Động Thiên Phúc Địa hưởng lạc, xa hoa lãng phí, tham lam, đen tối, dục vọng, tội ác, đó là nhân gian, cũng là Quỷ Vực.
Phù Mộng Hội là một thung lũng lõm xuống, bốn chữ "Quái thạch lởm chởm" cũng khó tả hết được dáng vẻ kỳ quái của nó, vùng thung lũng này vô số động phong thạch to to nhỏ nhỏ, muôn hình muôn vẻ như khô lâu (đầu người chết), chồng chất lên nhau tạo thành, thật giống ngàn vạn ác quỷ bị phong ấn trong núi đá, mỗi khi có gió thổi qua, lùa vào những khe đá lơ lửng và hang sâu, tạo thành tiếng như quỷ khóc hạc kêu, trùng trùng điệp điệp làm người hoảng sợ.
Hang động gồm nhiều hang lớn nhỏ thông với nhau khó có thể ước tính này, vô cùng thích hợp cho việc ẩn náu và chạy trốn, nên ban đầu, nơi này là chỗ giết người cướp của, nuôi thi luyện cổ, giao dịch chợ đen bất hợp pháp, rất nhiều kim đan của tu sĩ được treo thưởng, mua bán ở đây, dù tiên minh đã nhiều lần càn quét qua, lại vẫn gió xuân lại khởi. Sau đó, nơi này dần mở các tửu quán, hiệu cầm đồ, nhạc phường, kỹ viện, sòng bạc, đấu trường, nơi đấu giá, giao dịch bất hợp pháp trở nên bí mật khó tìm, lại có rất nhiều bách tính dựa vào nơi này để sống sót, Tiên Minh không thể làm gì khác hơn ngoài mắt nhắm mắt mở, ngầm cho phép Phù Mộng Hội tồn tại.
Ban ngày Phù Mộng Hội âm trầm, im ắng, chỉ khi đêm xuống, từng hang từng hang đều sáng ánh nến đỏ, chiếu thung lũng rực đỏ như máu, chủ quán mở cửa đón khách, tân khách biết tên mà tới, lúc ấy bóng người trong hang chuyển loạn, nhạc múa khèn tiêu suốt đêm không dứt, cảnh tượng quái đản quỷ mị, không như nhân gian, từ xa nhìn lại, như bách quỷ dạ hành.
Phạm Vô Nhiếp nhìn cảnh tượng ma mị huyễn hoặc trước mắt, đăm chiêu.
"Đệ lần đầu tiên tới à?" Giải Bỉ An hỏi, "Phù Mộng Hội này, so với lời đồn, thế nào?"
Người bình thường không phải ai cũng có thể tới Phù Mộng Hội, thứ nhất là nơi này âm khí nồng đậm, nhiều thứ mờ ám, thân thể yếu ớt có khi về là ốm, hai là nơi đây phần lớn vung tiền như rác, nếu theo không nổi, chắc chắn sẽ bị coi thường.
"Gần như là thế." Nơi này từng là nơi cuối cùng Tông Tử Kiêu tới ở Nhân gian, trở lại chốn cũ, tâm tư Phạm Vô Nhiếp cũng rất bình tĩnh, sôi trào hận thù, trăm năm trước cũng đã bình tĩnh lại, biến thành lửa nhỏ âm ỉ, càng nặng nề kéo dài hơn. Cũng chỉ có người trước mắt này, mới có thể khiến ngọn lửa bùng lên.
"Sau khi vào rồi, đừng chạy loạn, trong này dễ lạc đường lắm, phải đi theo sư huynh đấy."
"Biết rồi mà."
Trong Phù Mộng Hội là sơn động rộng lớn, dựa vào ngọn núi thiên nhiên, thấy đá mở đường, thấy khe dựng cầu, xây xiên ngang xiên dọc, đường thông bốn phía, ngửa mặt nhìn từ dưới lên, chằng chịt khắp nơi.
Hai người diện mạo bất phàm một đen một trắng, vừa nhìn đã biết công tử tiên môn thế gia, lập tức có người tiếp đón mời chào làm ăn, Giải Bỉ An từ chối người này, còn có kẻ chưa từ bỏ ý định bên kia, có người cực không có mắt nhìn vừa định kéo Giải Bỉ An đến nhạc phường của mình, móng vuốt còn chưa chạm tới góc áo trắng như tuyết, đã bị vỏ kiếm đánh lên mu bàn tay.
Bên kia kêu lên đau đớn, rụt tay về.
Phạm Vô Nhiếp lạnh nhạt nói: "Cút." Lợi kiếm ra khỏi vỏ một nửa, che chở cho Giải Bỉ An một bên, xung quanh cũng không ai dám tới gần.
"Vô Nhiếp, khiêm tốn chút." Giải Bỉ An thấp giọng nói.
Phạm Vô Nhiếp trầm mặt: "Đi đường của huynh đi."
Giải Bỉ An qua lại bên đường, tìm kiếm gì đó, rất nhanh, y liền phát hiện hai tên Minh sai.
Nơi này là địa giới của Minh phủ, không có chức Thành Hoàng, nhưng thường xuyên có Minh sai đi tuần tra chung quanh. Ở Phù Mộng Hội có mấy kẻ chết, là chuyện thường như cơm bữa, có khi một kẻ lặng lẽ biến mất không tiếng động, không ai phát hiện, chỉ có quỷ dẫn hắn ra ngoài.
Giải Bỉ An gọi hai Minh sai vào một góc bí mật.
"Bạch gia." Hai người cung kính hành lễ.
Giải Bỉ An nhớ ra Phạm Vô Nhiếp không nhìn thấy, nên triệu Vô Hạn Bích ra, bảo hắn nắm lấy.
Phạm Vô Nhiếp vừa chạm vào trên trượng thanh ngọc trơn lạnh này, lập tức nhìn thấy thứ lúc nãy không thấy, hai tên quỷ cũng hơi hoảng hốt, luống cuống nhìn Giải Bỉ An.
"Không sao, đệ ấy là đồ đệ thiên sư mới nhận, sư đệ của ta."
"Bạch gia tới tận nơi này, có linh hồn nào cần thu thập ư? Chúng ta còn không phát hiện ra."
"Không phải, chỉ muốn tới hỏi các ngươi mấy chuyện thôi." Giải Bỉ An hỏi mấy ngày nay có manh mối gì liên quan tới kim đan của Mạnh Khắc Phi không.
Có kiểu trộm đan móc xong kim đan, hoặc là tự mình lấy về luyện, hoặc là bán giá cao trong Phù Mộng Hội, Giải Bỉ An cũng cho rằng giờ là trên đầu ngọn sóng, không ai dám giao dịch kim đan của Mạnh Khắc Phi, nhưng nơi này quanh năm có người buôn đan qua lại với ma tu, có khi Mạnh Khắc Phi đã từng bị treo thưởng ở nơi này, hoặc cũng có thể sẽ có người từng nghe qua kim đan của hắn, có lẽ sẽ có người bàn về việc ai giết Mạnh Khắc Phi, cho dù thế nào, ma tu cướp đan tu vi thâm hậu như thế, rất nhiều khả năng có người biết mặt thật của hắn, hoặc là nhiều người biết tới. Mà những lời người ta không dám nói ra kia, rất nhiều khả năng đều bị quỷ nghe thấy rồi.
"Hồi bẩm Bạch gia, từ hôm qua tới nay, quả thật có rất nhiều người bàn tán về chuyện này, hôm qua có một tu sĩ một tay còn tới trả lại nhiều người bị bắt đi ở đây."
"Các ngươi có nghe được manh mối hữu dụng nào không?"
Hai Minh sai kia nghĩ một lát: "Bọn ta cũng không biết có hữu dụng không. Nghe có người nói, kim đan tu sĩ càng lợi hại thì càng khó luyện, luyện đan sư bình thường, kim thạch thảo dược bình thường, lò luyện đan tầm thường cũng không được, có can đảm, lại có bản lĩnh luyện kim đan Mạnh Khắc Phi, chỉ có thần quỷ thủ thôi."
"Còn gì nữa không? Có ai từng treo thưởng kim đan Mạnh Khắc Phi chưa, có từng nghe nói ai là hung thủ, dù chỉ là suy đoán chưa?"
Hai người lắc đầu.
Phạm Vô Nhiếp hỏi: "Phái Vô Lượng bắt người, có thể dựa vào chứng cứ nào?"
"Bọn họ bắt hết những ông chủ người làm về bán đan dược, còn những người thường tới nơi này giao hàng, làm việc và những ai có vẻ khả nghi nữa, ta thấy thì, căn bản cũng chẳng có chứng cứ gì."
"Thật đúng là chỉ bắt bừa thôi." Giải Bỉ An nhíu mày lại, "Quấy nhiễu bách tính như vậy, cũng không biết có thể tra ra manh mối gì hữu dụng không." Dưới cái nhìn của y, Minh sai ngày nào cũng ở đây tuần tra còn chẳng nghe được gì quan trọng, Tống Xuân Quy sẽ không có khả năng hỏi được nhiều từ những người hắn bắt đi.
Hai người lại hỏi mấy chuyện, thu hoạch rất ít, xem ra thân phận ma tu cướp đan kia quả nhiên phi thường bí ẩn, hơn nữa rất có khả năng chỉ do một người làm, Giải Bỉ An đã xem qua thi thể Mạnh Khắc Phi, từ thương thế xem ra, hẳn không có kẻ thứ ba.
Phạm Vô Nhiếp nói: "Sư huynh, về thôi." Trong lòng hắn mặc dù không có sóng to gió lớn, nhưng dù sao ở đây lâu cũng khiến hắn nhớ tới nhiều hồi ức u ám, hắn cũng không muốn ở lâu.
"Cũng được." Giải Bỉ An cười cười với Phạm Vô Nhiếp, "Nhưng mà, hiếm khi tới Phù Mộng Hội một chuyến, đệ không muốn đi dạo chơi chung quanh à?" Thế nhân đều tò mò về Phù Mộng Hội, đặc biệt là thiếu niên.
"Không muốn."
"Vậy chúng ta về thôi."
Đang định rời đi, chợt nghe cửa truyền tới tiếng náo loạn ầm ĩ, nhìn xuống, một đám đạo nhân thanh y lao vào, lại là phái Vô Lượng.
Chung quanh liên tục vang tiếng giận dữ: "Sao lại đến nữa rồi."
"Lại mẹ nó tới nữa rồi, hôm qua bắt người chưa đủ nhiều à, phái Vô Lượng thực sự khinh người quá đáng mà!"
"Vậy ngươi cũng có thể làm gì, đàng hoàng một lát, có thể thì tuyệt đối đừng ra mặt."
Nghe ý của phái Vô Lượng, là muốn đưa hết chủ quán người làm liên quan tới bán đan dược đi, hiển nhiên là muốn xác nhận xem mấy người bán đan dược kia có gì che giấu kẻ ra vào gần đây không, nhưng thế thì phải bắt quá nhiều rồi.
Giải Bỉ An và Phạm Vô Nhiếp thừa dịp loạn đi xuống lầu, lại phát hiện lối vào duy nhất đã bị chặn, Giải Bỉ An đang do dự có nên ngự kiếm để rời khỏi hang không, đã có mấy tu sĩ tới gần, đánh giá trên dưới họ một lượt, hỏi: "Hai vị công tử từ môn phái nào tới?"
Giải Bỉ An nói: "Hai huynh đệ chúng ta là tán tu, đi ngang qua đây xem náo nhiệt thôi."
Tu sĩ kia liếc qua bội kiếm của Giải Bỉ An: "Tán tu? Kiếm của công tử trông có vẻ bất phàm, xuất ra từ lò rèn nào, tay vị đại sư nào đây?"
Giải Bỉ An nghiêm mặt nói: "Đâu liên quan gì tới vị đạo hữu này."
"Phái Vô Lượng đang tra xét hung thủ sát hại Mạnh sư huynh, bất kỳ kẻ nào đáng nghi đều phải thẩm vấn, mời hai vị theo ta một chuyến."
Phạm Vô Nhiếp chỉ đơn giản nói một chữ: "Cút."
Tu sĩ cười lạnh một tiếng: "Vậy cũng chớ trách bọn ta không khách khí."
"Đợi chút." Giải Bỉ An không muốn thu hút sự chú ý của người khác tới đây, "Bọn ta quả thật chỉ đi ngang qua nơi này thôi, phái Vô Lượng không phân tốt xấu tùy tiện bắt người, chẳng phải phá hỏng môn phong chính đạo ư."
"Vì thế ta mới 'mời' công tử tới Vân Đỉnh làm khách, công tử có nể mặt không?"
Phạm Vô Nhiếp không vui nói: "Huynh nói nhảm với bọn họ làm gì?"
Giải Bỉ An đột nhiên tóm lấy cổ áo Phạm Vô Nhiếp, nhảy lên thang giữa không trung: "Đi, ra khỏi hang."
"Đuổi theo!" Tu sĩ kia ra lệnh một tiếng, mười mấy kẻ dồn dập phi thân lên, đuổi theo họ.
Hai người chạy trốn qua các con đường, những hang động kia đều thông nhau, chỉ cần chạy tới trên phong thạch chính là có thể rời đi. Nhưng tu sĩ phái Vô Lượng từ bốn phương tám hướng dồn tới đây, bất đắc dĩ, Giải Bỉ An rút bội kiếm, cũng căn dặn Phạm Vô Nhiếp: "Theo sau sư huynh, cố gắng đừng làm hại người khác."
Một tu sĩ vung kiếm chém tới, Giải Bỉ An chắn trước người Phạm Vô Nhiếp, hai chiêu đẩy lui, lại nhảy sang một đường đi khác, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, quay đầu lại nhìn, Phạm Vô Nhiếp đã một cước đá người ta từ liên thang xuống.
"Vô Nhiếp, bên này!" Phía trước chính là một tửu quán cách đó không xa, vừa hay thông ra ngoài.
"Ở kia, mau đuổi theo!" Tu sĩ thanh y đổ xô nhau tới.
Liên thang rung lên dữ dội, hai người ổn định dưới chân, vừa vững thân, đã thấy trước sau đều là truy binh.
Giải Bỉ An an ủi bảo: "Vô Nhiếp, đừng sợ, có sư huynh ở đây rồi."
Phạm Vô Nhiếp trầm giọng nói: "Giết để ra."
"Không nên giết người." Giải Bỉ An nói, "Chúng ta vốn không nên xuất hiện ở đây, nếu có người vì thế mà giảm tuổi thọ, chúng ta phải gánh nhân quả, chẳng tốt cho ai cả."
"Huynh cho rằng bọn chúng sẽ bỏ qua cho chúng ta à."
Giải Bỉ An nhìn quanh, chỉ vào một cửa hàng phía dưới: "Chúng ta đi hướng này thôi." Dứt lời, y vung kiếm chém về phía dây thừng nối với liên thang.
Phạm Vô Nhiếp hiểu ý, giơ kiếm chém một bên dây thừng khác, liên thang theo tiếng mà đứt, hai người cầm dây thừng, nhảy xuống dưới theo liên thang, vững vàng đáp trên con đường khác, vọt về phía cửa hàng này.
Bọn họ lao khỏi hang động, ngự kiếm mà lên.
Đúng lúc này, một lợi kiếm phá không, trong ánh sáng đỏ hóa thành một tia chớp trắng bạc, lao thẳng về Giải Bỉ An.
Tốc độ kiếm kia thực sự quá nhanh, tiếp chiêu không kịp, Phạm Vô Nhiếp ném kiếm của mình ra, Giải Bỉ An lại xoay người nhảy lên.
Keng một tiếng, binh khí va chạm.
Hai người đáp xuống từ giữa không trung, chật vật lăn mấy vòng.
Hai kiếm một trước một sau đâm vào núi, mà thanh thứ ba bị gãy thành hai đoạn, rơi trên đất.
Phạm Vô Nhiếp nhìn đoạn kiếm trên đất, đôi mắt hồ ly ma mị tản sát khí.
Giải Bỉ An nhìn Phạm Vô Nhiếp, muốn an ủi hắn, lại nhất thời không biết nên nói gì, thanh kiếm này cũng chẳng phải kiếm gì tốt, nhưng đối với bất cứ kiếm khách nào mà nói, bội kiếm bị gãy tương đương với chịu nhục nhã rất lớn.
Một bóng người cao gầy đi ra từ bóng tối, khuôn mặt gã đoan chính, ánh mắt sắc bén, dù chỉ có một cánh tay, cũng không giảm uy nghiêm.
Người này là tiểu đồ đệ của Lý Bất Ngữ, Cô Ngộ Kiếm Tống Xuân Quy.
Tống Xuân Quy đưa tay, bội kiếm của gã cắm trong núi đá rung lên mãnh liệt, tự rút ra, bay về trong tay chủ nhân.
Giải Bỉ An cũng triệu bội kiếm của mình về.
"Hai vị công tử nếu không chột dạ, thì trốn làm gì." Tống Xuân Quy bình thản nói, "Phái Vô Lượng sẽ không làm người vô tội bị thương, chỉ mời hai vị về Vân Đỉnh hỏi chút chuyện, giải trừ hiềm nghi, thì sẽ đưa hai vị bình an trở về."
Giải Bỉ An cả giận nói: "Các ngươi đừng quá quắt." Y đang do dự có nên động thủ thật không. Tống Xuân Quy khó đối phó, một khi động thủ, thân phận của y nhất định bại lộ.
Phạm Vô Nhiếp đột nhiên triệu nửa đoạn kiếm của mình về, ánh mắt nhìn Tống Xuân Quy, lại như đang nhìn một kẻ đã chết.
Tống Xuân Quy nhíu mày: "Tiểu công tử định dùng đoạn kiếm này đối phó ta?"
Phạm Vô Nhiếp lạnh nhạt nói: "Cũng đủ lấy mạng chó của ngươi."
Tống Xuân Quy thành danh đã lâu, trong đạo kiếm tu, ít có đối thủ, gã chưa từng gặp thiếu niên ngông cuồng như vậy.
"Vô Nhiếp, đệ không được phép..."
Lời còn chưa dứt, Phạm Vô Nhiếp đã giơ kiếm lao về phía Tống Xuân Quy.
Giải Bỉ An vốn định cản Phạm Vô Nhiếp, nhưng lại có hơi hiếu kỳ, không biết kiếm pháp của hắn tột cùng thế nào, nghĩ rằng dù sao xem một hai chiêu vào cản cũng chưa muộn.
Chỉ là vừa nhìn đã kinh ngạc không thôi, Phạm Vô Nhiếp chỉ dùng một đoạn kiếm gãy đã đáp trả lại một chiêu cho Tống Xuân Quy, không hề sợ hãi.
Tống Xuân Quy cũng tỏ vẻ kinh ngạc: "Ngươi bái ai làm sư, sao chưa từng nghe qua tên ngươi?"
Phạm Vô Nhiếp cũng không đáp, chỉ đánh về phía Tống Xuân Quy càng sắc bén hơn, chiêu nào chiêu nấy đều đòi mạng.
Tống Xuân Quy nghiêm túc hẳn, so mấy chiêu với Phạm Vô Nhiếp, càng kinh ngạc hơn, gã tạm ép Phạm Vô Nhiếp phải lui, lạnh lùng nói: "Ngươi đến tột cùng là môn hạ của người nào?"
Giải Bỉ An vẫn còn đang quan sát kiếm pháp của Phạm Vô Nhiếp. Tiên môn thế gia thiên hạ, kiếm tu chiếm đại đa số, kiếm pháp mỗi phái y chí ít có thể nhìn ra một, hai chiêu, nhưng bộ này vô cùng quái lạ, y thấy chiêu thức kia có chút cảm giác quen thuộc không tên, rồi lại không nhớ mình đã từng thấy ở đâu. Với kiếm pháp bá đạo này, nên thành danh từ lâu, y gặp một lần tuyệt đối sẽ không quên.
Phạm Vô Nhiếp vẫn không nói lời nào, tựa như chỉ một lòng muốn ép Tống Xuân Quy vào chỗ chết.
Vẻ mặt Tống Xuân Quy nghiêm túc: "Đây là... Tông Huyền Kiếm?!"
Nghe vậy, Giải Bỉ An kinh hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau