Editor: Nhất Diệp Chi Chu (Chu)
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)
_______________________________
Từ khi vào thu tới nay, thời tiết dần chuyển lạnh. Hoa trong lan viên đã bắt đầu lụi tàn, dù là giống lan xinh đẹp nhất vào tiết tam thu (tháng âm lịch), cũng đã nở lần cuối cùng trong năm.
Hoa viên này chứa đựng biết bao tâm huyết của Tông Tử Hoành, mang giống từ khắp Cửu Châu tới, dốc lòng trồng theo thời tiết, khiến nơi này bốn mùa đều có hoa nở rộ.
Lúc đó, Tông Tử Hoành đang bận rộn trong lan viên, Thẩm Thi Dao dẫn thị nữ tới.
"Hoành nhi, nắng như thế, mau tới nghỉ một lát đi." Thẩm Thi Dao cười giòn giã vẫy tay, "Nếm thử canh đường hoa hạnh nương làm xem."
Người Tông Tử Hoành hơi cứng lại, y đặt xẻng xuống, vẻ mặt bình tĩnh đi tới.
Thị nữ múc một gáo nước cho y rửa tay. Thẩm Thi Dao lấy khăn tay mang hương hoa lan nhàn nhạt ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi lấm chấm trên trán y, từ ái nói: "Con xem con đi, không nóng à, phơi nắng đến sắp bệnh luôn rồi."
"Không sao, cảm tạ mẫu thân." Tông Tử Hoành nhận bát tráng men trắng trơn, nếm thử một ngụm canh hoa hạnh, lạnh lẽo trong veo, giải nhiệt rất tốt.
"Ngon không?" Thẩm Thi Dao mang ánh mắt chờ đợi nhìn nhi tử của mình.
Tông Tử Hoành rũ mắt xuống, hàng mi dày vừa đủ che khuất tâm tình y: "Ngon lắm, cảm tạ mẫu thân."
Từ sau khi xảy ra chuyện của Hoa Du Tâm, Thẩm Thi Dao tự biết đã sai, dốc sức chăm sóc lúc Tông Tử Hoành bị thương, Tông Tử Hoành không thể nói là không cảm động được, dù sao cũng nương tựa vào nhau mà sống, với y quan trọng nhất vẫn là mẫu thân, y sao có thể làm gì được. Chỉ là cái chết của Hoa Du Tâm, để lại một vết sẹo lớn tên là hổ thẹn trong lòng Tông Tử Hoành, nó cả đời cũng không thể lành, cũng chẳng có cách để lành, trở thành bức tường ngăn cách giữa hai mẹ con họ.
Thẩm Thi Dao nhìn nhi tử dần trở nên lạnh nhạt, trầm mặc, thở dài một tiếng: "Nghe nói, mấy hôm trước con lại chống đối đế quân."
Ánh mắt Tông Tử Hoành đột nhiên lạnh lẽo.
"Hôn ước ấy đã sớm định sẵn, con lại..."
"Mẫu thân, trong vườn nhiều muỗi, người về Thanh Huy Các sớm chút vẫn hơn."
Thẩm Thi Dao cau mày, trong mắt có một tia ai oán.
Tông Tử Hoành mềm lòng, lại nói: "Canh hạnh hoa cứ để lại cho con, con uống thêm mấy chén."
"Được, vậy con về sớm chút còn ăn tối nhé."
Thẩm Thi Dao đi rồi, Tông Tử Hoành lại quay về hoa viên, tay cầm xẻng, xúc mạnh vào đất. Hội Giao Long đã qua nửa năm, nửa năm qua, Tu Tiên giới rung chuyển bất an, tình hình của các đại tiên môn thế gia chiếm đóng một phương lặng lẽ xảy ra biến hóa.
Dưới can thiệp của Tông thiên tử, phái Hoa Anh dù khó áp thù hận, nhưng tạm thời không trả thù Ngũ Uẩn Môn. Nhưng chỉ là bề ngoài, sau lưng, phái Hoa Anh liên hợp với một số môn phái lớn nhỏ bắt đầu tạo thế lực từng bước từng bước xâm chiếm Ngũ Uẩn Môn, trong đó còn có Thuần Dương Giáo thêm dầu vào lửa.
Ngũ Uẩn Môn vốn là tứ đại môn phái của Cửu Châu cùng với Thuần Dương Giáo, phái Vô Lượng, Thương Vũ Môn, nhưng đầu tiên là lão chưởng môn đức cao vọng trọng bỗng chết bất đắc kỳ tử, sau lại trải qua việc môn phái đấu đá trong nội bộ, cuối cùng tân chưởng môn danh không chính ngôn không thuận lại còn là ma tu thiết đan, không chỉ bại lộ thân phận ở hội Giao Long, khiến thanh danh trăm năm của Ngũ Uẩn Môn bị huỷ hoại chỉ trong một ngày, còn mang pháp bảo trấn phái Cản Sơn Tiên đi mất.
Khối thịt mỡ lộ ra bên ngoài như thế, ai có thể nhịn được mà không cắn một miếng. Vì thế chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, phần lớn đệ tử và quyền hành của Ngũ Uẩn Môn cũng bị xói mòn. Ngay khi Tu Tiên giới cho rằng Ngũ Uẩn Môn đã bước trên đà suy vong, Tông thiên tử lại đưa ra một quyết định khiến người ta giật mình-- thực hiện hôn ước của Tam công chúa Tông Nhã Ngưng với con trai đại chưởng môn Ngũ Uẩn Môn Lưu Chính.
Lúc tin vừa truyền ra, Tu Tiên giới bàn tán xôn xao. Có người nói, Tông thiên tử vì chế ngự nhà ngoại là phái Vô Lượng, có người nói, Tông thiên tử không cho phép Thuần Dương Giáo tự mình sở hữu một phương, cho dù thế nào, Tông thiên tử muốn bảo vệ Ngũ Uẩn Môn, thái độ rõ ràng.
Ngũ Uẩn Môn tuy trải qua sóng gió, như mất hết sức sống, nhưng dù sao nhà to nghiệp lớn, cũng đã có Đại Danh Tông thị chống đỡ, tạm thời ổn định cục diện.
Từ đầu tới cuối, hình như chẳng ai nghĩ tới vị tam công chúa thân bất do kỷ ấy.
Tông Tử Hoành dẫn theo Tông Tử Kiêu và mấy đệ muội, cầu xin Tông Minh Hách. Danh tiếng Ngũ Uẩn Môn suy bại, bấp bênh, giờ gả con gái nhà lành tới, khác nào tự tay hủy hoại? Nhưng không cần biết họ cầu xin thế nào, Tông Minh Hách quyết tâm muốn liên hôn.
Tông Tử Hoành thấy Tông Minh Hách đã quyết tâm, muốn đem một đứa con gái không được coi trọng, đổi lại sự cảm động rơi nước mắt, một lòng trung thành của Ngũ Uẩn Môn.
Giây phút ấy, y nhớ tới lời Hứa Chi Nam đã nói, nói Tông thiên tử muốn ăn đan của y, cũng không khiến người ta bất ngờ. Y đột nhiên hiểu ra, phụ quân của y, không chỉ không thèm để ý bản thân y, nhi nữ tình thân, có lẽ cũng chỉ là một lợi thế trao đổi mà thôi.
Tông Nhã Ngưng xuất giá, Tông Tử Hoành trốn trong lan viên ba ngày, bao lần nhớ tới trước khi muội muội đi, rưng rưng gọi y là "đại ca" vừa bất lực lại không tha, mặc cho thống khổ không cản được lan tràn khắp xương tủy.
Nửa năm qua, y chưa từng rời khỏi Đại Danh.
Cho dù sau khi thương thế đã lành, chẳng còn lý do gì mà giam giữ y được nữa, nhưng từ khi y xuất cung giải sầu, phát hiện Hoàng Hoằng Hoàng Vũ lén lút theo dõi mình, bèn ở luôn trong cung Vô Cực không ra nữa.
Cho dù không ai theo dõi, y cũng không dám rời khỏi nơi này, không dám rời khỏi Tông Tử Kiêu. Người khắp thiên hạ đều muốn biết tung tích của Diêm Xu, chỉ y không hề muốn biết, y ước gì Diêm Xu có thể biến mất vĩnh viễn luôn cũng được. Cho dù biết việc này không có khả năng, Diêm Xu sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện, thân thế của Tông Tử Kiêu như vô số Lôi Hỏa Thạch chôn dưới cung Vô Cực, lúc nào cũng có thể nổ họ thành mình đầy thương tích.
Y thậm chí đã lên kế hoạch, nếu chuyện bại lộ, khi không thể cứu vãn, y nên làm gì để đưa Tử Kiêu và mẫu thân của mình thoát khỏi Đại Danh.
Thêm vào đó, y còn phải đề phòng cha ruột y âm mưu lấy kim đan của mình, đề phòng Hứa Chi Nam sẽ có ý định liều lĩnh, y ngày nào nhìn cũng như bình tĩnh tu luyện, ăn cơm, ngủ, chăm sóc hoa cỏ, không khác khi xưa, kỳ thực mọi giây phút đều chịu đựng áp lực quá lớn, gần như thở không nổi.
Mấy hôm trước, y nhận được mật thư của Hứa Chi Nam, lại khuyên nhủ y, nếu không thể làm chuyện ngỗ nghịch với quân phụ, thì hãy lấy lùi làm tiến, tranh đoạt vị trí thái tử với Tông Tử Mạt, Thuần Dương Giáo và Thương Vũ Môn đều cực kỳ duy trì.
Tông Tử Hoành xé nát thư xong, lại thức trắng đêm không ngủ được.
Ở trong lan viên đến tận khi mặt trời xuống núi, Tông Tử Hoành thực sự không viện được cớ nữa, không thể làm gì khác hơn là quay về Thanh Huy Các, trùng hợp Tông Tử Kiêu tìm tới ăn cơm với mình.
"Thẩm phi nương nương, đại ca." Tông Tử Kiêu thấy Thẩm Thi Dao, thỉnh an theo quy củ.
Thẩm Thi Dao cười nhìn hắn: "Tiểu Cửu à, đứa nhỏ ở tuổi con thế này, cao nhanh thật đấy, hình như chỉ mấy ngày không gặp đã khác trước."
"Mẫu thân cũng nói gần đây con cao hơn nhiều." Từ sau chuyện Hoa Du Tâm, tâm tình của Tông Tử Kiêu với Thẩm Thi Dao rất vi diệu, phàm là gặp mặt, qua loa được thì qua loa.
"Mấy ngày trước Doanh Nhược nhiễm phong hàn, đã khỏe hơn chưa?"
"Khỏe rồi ạ, mẫu thân hôm nay còn bảo, chờ khỏe hẳn sẽ cùng đi ngắm hoa cúc với Thẩm phi nương nương."
"Tốt quá." Thẩm Thi Dao cười nói, "Nào, ăn cơm đi."
Tông Tử Kiêu vừa động đũa, Thẩm Thi Dao lại nói: "Nghe nói, đế quân tự tìm nguyên liệu chuẩn bị đúc kiếm cho con."
Tông Tử Kiêu nghe thế, len lén liếc Tông Tử Hoành một cái, "dạ" một tiếng.
Tông Tử Hoành sớm đã nghe qua, y vùi đầu ăn cơm, chẳng nói gì.
Họ mới vừa vì chuyện của Tông Nhã Ngưng, làm loạn một trận với Tông Minh Hách, ngay sau đó, Tông Minh Hách liền tuyên bố tìm huyền thiết tốt nhất Cửu Châu cho Tông Tử Kiêu, cũng mời trang chủ Cự Linh Sơn Trang tự mình đúc kiếm, chờ tất cả nguyên liệu và nhân lực chuẩn bị đủ, sớm nhất là mùa xuân sang năm, liền tới núi Côn Lôn, dùng đỉnh Thần Nông đúc kiếm cho Tông Tử Kiêu. Vì vậy, làm dịu đi quan hệ giữa phụ tử bọn họ.
Mấy chuyện ban ơn như vậy, xưa nay chẳng dính dáng gì tới Tông Tử Hoành.
Tông Tử Kiêu tuy bất bình cho tam tỷ, nhưng hắn không chống lại được mê hoặc của thần kiếm, lúc đối mặt với Tông Tử Hoành, khó tránh khỏi có hơi chột dạ.
Thẩm Thi Dao cũng âm thầm liếc qua nhi tử của mình, cười bảo: "Đế quân thật sự cưng chiều con ghê nhỉ, lần cuối cùng Đại Danh Tông thị dùng đỉnh Thần Nông rèn, đã hơn hai mươi năm trước, nếu tất cả đều thuận lợi, thanh thần kiếm này có thể thành lễ trưởng thành của con rồi."
"Phụ quân cũng nói thế." Tông Tử Kiêu lại len lén liếc trộm đại ca.
Vẻ mặt Tông Tử Hoành thản nhiên: "Chuyện tốt thôi, đây là giải thưởng xứng với người giành hạng nhất hội Giao Long mà."
Tông Tử Kiêu thầm thở phào nhẹ nhõm: "Đại ca, tới lúc đó chúng ta cùng tới Côn Luân, tiện đường xem thử Thương Vũ Môn chút."
"Được."
Cơm nước xong, hai huynh đệ theo thường lệ so kiếm một lát.
Tông Tử Kiêu đi rồi, Tông Tử Hoành cũng về phòng nghỉ ngơi, lại phát hiện Thẩm Thi Dao vẫn luôn chờ mình.
"Mẫu thân, sao người còn chưa ngủ." Y biết đây là đang có chuyện chờ mình, nhưng y cũng chẳng muốn nghe.
Thẩm Thi Dao cúi đầu, nhẹ vuốt ve vòng tay cáp huyết bảo thạch của mình, không nhanh không chậm nói: "Hoành nhi, con có biết, gần đây trong cung lan truyền tin gì không?"
"Gì cơ?"
"Tuy rằng ta ở thâm cung, nhưng cũng nghe đồn, có lửa thì mới có khói, con nói đúng không."
"Mẫu thân nghe nói chuyện gì? Mấy cung nhân kia nói bậy, không đáng tin."
"Dùng đỉnh Thần Nông rèn đồ, xưa nay đều là gia chủ đại môn phái hoặc người thừa kế mới được hưởng, cho dù là Đại Danh Tông thị nhiều tiền nhiều của, tiêu tốn vì một tiểu hoàng tử còn chưa trưởng thành tới thế, cũng chưa từng nghe thấy."
"Đó là phần thưởng phụ quân đồng ý với Tiểu Cửu. Lại nói, bốn năm trước, cũng đâu ai ngờ đệ ấy giành hạng nhất."
"Lời tuy nói vậy, nhưng quân vô hí ngôn, chỉ là lời hứa này, cũng chẳng thể coi thường."
"Mẫu thân muốn nói gì?"
"Không phải ta muốn nói gì, mà trong ngoài cung đều đồn, đế quân tới giờ chưa lập thái tử, là muốn truyền ngôi cho tiểu Cửu."
Lòng Tông Tử Hoành căng thẳng: "Không thể nào, tiểu Cửu đâu phải con trưởng, tuổi lại còn nhỏ, mẫu phi lại chẳng có quyền thế."
"Đúng thế, thế nhưng Đế quân lại muốn vậy đấy." Thẩm Thi Dao nhìn Tông Tử Hoành, ánh mắt sâu thẳm, "Đế quân bị phái Vô Lương vươn tay cản trở đủ chuyện, sớm đã không màng đế hậu, ông ấy bảo vệ Ngũ Uẩn Môn, chẳng lẽ còn chưa nói rõ? Nếu Tông Tử Mạt thật sự làm Nhân hoàng, phái Vô Lượng sẽ uy hiếp cả giang sơn Tông thị."
Tông Tử Hoành trầm giọng nói: "Mẫu thân, đừng nghĩ lung tung, đây không phải chuyện người nên suy tính."
Thẩm Thi Dao đứng lên, chậm rãi tới trước mặt nhi tử: "Nương lúc trước đi đường vòng, chuyện Hoa tiểu thư, nương xin lỗi con. Dựa vào thê tử dựa vào nhạc phụ, nào sánh được với dựa vào chính mình, con trai ta phải có trời đất rộng lớn hơn nữa."
"... Mẫu thân, ngài muốn nói gì?" Nhớ tới Hoa Du Tâm, nỗi oán hận lại trào lên trong lòng y.
Thẩm Thi Dao vuốt ve gương mặt Tông Tử Hoành, ôn nhu nói: "Nghỉ ngơi sớm chút, trời lạnh, đổi chăn cho con, đừng để nhiễm lạnh."