Editor: Nhất Diệp Chi Chu
Beta: Kinh Hồng Nhất Kiến
____________________________
Chương :
Tin Hứa Chi Nam về cõi tiên gây nên sóng to gió lớn ở Tu Tiên giới, Chiếu Văn nhận nhiệm vụ lúc nguy cấp mà đảm nhận chức chưởng môn, chuyện đầu tiên làm chính là hạ lệnh bắt giữ Vân Tưởng Y và Hoa Tưởng Dung, đồng thời phái đại đệ tử của mình tự thân lên Thục Sơn, mong Lý Bất Ngữ có thể dùng danh tiếng của Tiên Minh tạo áp lực với Thương Vũ Môn, giao ra hai kẻ hại chết Hứa Chi Nam, đánh cắp Thất Tinh Tục Mệnh Đăng.
Tiên Minh có quy củ của Tiên Minh, Thuần Dương Giáo xảy ra chuyện lớn như vậy, các môn phái khác không thể ngồi yên chẳng nhìn tới, nếu chuyện này là thật, các môn phái phải hợp thành liên minh thảo phạt Thương Vũ Môn.
Hai tu nữ này không hổ là người kế nhiệm mà Kỳ Mộng Sênh tự mình dạy dỗ, tu vi ổn, không chút tiếng động mà trốn khỏi vùng đất mà Thuần Dương Giáo một tay che trời, ra khỏi vùng này thì gần như không còn khả năng bắt được các nàng nữa.
Toàn Kinh Châu đều yên lặng chìm trong đau khổ, các bá tánh tự mình để tang vì Hứa Chi Nam, túc trực bên linh cữu, cả thành trắng xóa, ngàn vạn ngọn đèn, rất tráng lệ.
Trong ba ngày, người của các đại môn phái lục tục tới cúng viếng, Lý Bất Ngữ lấy cớ tuổi tác đã cao, phái con trai tới, các chủ Hàm Nguyệt Các dẫn theo Lan Xuy Hàn đích thân đến.
Lan Xuy Hàn khi còn nhỏ từng ở Thuần Dương Giáo tu hành, tuy rằng Hứa Chi Nam bế quan mười tám năm, hắn chỉ từng gặp chưởng môn khi còn rất nhỏ, không có quá nhiều ấn tượng, nhưng những việc đã trải qua ở Thuần Dương Giáo làm hắn cả đời chịu ân huệ, lần này dùng thân phận đệ tử ngoại thất của Thuần Dương Giáo hành tang lễ, cùng túc trực bên linh cữu ba đêm.
Trước lúc đưa tang, Chung Quỳ đã quay về, Giải Bỉ An có một bụng vấn đề muốn hỏi, còn chưa mở miệng đã bị Chung Quỳ ra hiệu ngăn lại: "Về rồi hẵng nói."
Đáy lòng Giải Bỉ An càng thêm bất an.
Sau khi đưa tang Hứa Chi Nam, Chung Quỳ đã vội vã rời đi, lệnh cho Giải Bỉ An thu dọn hành lý.
"Sư tôn, chúng ta đi đâu vậy?"
"Thương Vũ Môn."
"Hả?" Giải Bỉ An kinh ngạc nói, "Tới Thương Vũ Môn? Đi bắt hai tu nữ kia sao?"
"Không phải, có chuyện rất quan trọng, ta cần tự mình đi gặp Kỳ Mộng Sênh."
Phạm Vô Nhiếp nói: "Là ủy thác lúc lâm chung của Hứa Chi Nam sao?" Hứa Chi Nam và Kỳ Mộng Sênh, đều từng là nhân vật làm mưa làm gió ở thời Tông thiên tử, dáng vẻ Hứa Chi Nam khi sắp chết uỷ thác lại cho Chung Quỳ có nhắc tới Không Hoa Đế Quân, tất nhiên không phải là chuyện nhỏ, rốt cuộc hàng loạt chuyện quỷ dị từ Thục Sơn tới Kinh Châu này, có liên quan gì tới Tông Tử Hoành? Có nhân quả gì mà vượt qua cả quãng thời gian trăm năm vẫn còn chưa kết thúc?
"Ừ." Chung Quỳ nói, "Vốn là nên tới phái Vô Lượng, cần Lý Bất Ngữ giải thích chuyện của Tông Minh Hách, giờ... Chuyện này không nên chậm trễ, đi thôi."
"Sư tôn, chúng ta không tới cáo biệt Chiếu Văn trưởng lão ạ?"
"Ông ta bận rộn tới mức chân không chạm đất, ta đã báo lại rồi."
"... Vâng ạ." Giải Bỉ An vẫn cảm thấy cứ vội vàng rời đi thế này, như đang trốn tránh gì đó, y nghĩ Chung Quỳ có thể là sợ nhóm Chiếu Văn vội xong rồi sẽ đến hỏi ông về di ngôn của Hứa Chi Nam lúc lâm chung.
Lúc ba người rời đi, Giải Bỉ An vỗ trán, lại nhớ tới gì đó: "Mấy nay vẫn chưa nói câu nào với Lan đại ca, ít nhất để con đi nói tiếng tạm biệt đã."
Phạm Vô Nhiếp một tay kéo y quay lại: "Không thấy sư tôn sốt ruột sao, đi thôi."
"Chẳng lẽ gấp tới mức một hai khắc cũng không được sao."
"Đúng vậy." Phạm Vô Nhiếp chẳng thèm giải thích mà kéo y ra sơn môn Lạc Kim Ô.
Đường xá tới Côn Luân xa xôi, không thể cứ ngự kiếm mãi, bọn họ cưỡi ngựa lên đường.
Lúc này mới đầu xuân, trời còn hơi lạnh, nhưng càng tới Tây Bắc lại càng lạnh hơn, như quay ngược lại về mùa đông.
Dọc đường đi, phần lớn thời gian Chung Quỳ đều rất im lặng, hỏi ông cái gì cũng không nói, khác hoàn toàn với dáng vẻ ngày thường.
Vài ngày sau, bọn họ tới Sa Châu. Nơi này là trạm dịch vùng biên lớn nhất Tây Bắc, qua Sa Châu, chính là quan ngoại, ra khỏi cửa khẩu sẽ không còn trạm dịch nào nữa, lữ nhân đều phải tiếp tế ở đây.
Giải Bỉ An tuy rằng cũng chu du bốn phương, nhưng đây vẫn là lần đầu tới nơi xa như vậy, trong thành bán rất nhiều thứ y chưa từng thấy, nhân lúc tiếp tế đi dạo một vòng xem cẩn thận.
Lúc tới một thư quán, người bán hàng rong đang nhiệt tình chào hàng một quyển sách cho một đôi nam tử trẻ tuổi.
"Vừa thấy đã biết quyển sách này phù hợp với hai vị, "Phẩm Hoa Bảo Giám" này nội dung phong phú, mới lạ lại thú vị, trong này còn có cả tranh vẽ minh hoạ nữa."
Mày kiếm của Phạm Vô Nhiếp khẽ nhướng, trong mắt hiện tia đùa cợt, hắn xoay người, đi tới trước thư quán: "Sách gì vậy, hay tới vậy thật à?"
Giọng người bán hàng rong kia rất lớn, Giải Bỉ An cũng nghe thấy, đang định nhanh chóng bỏ đi, lại không để ý trông chừng Phạm Vô Nhiếp, giờ nhận ra đầu có hơi đau.
Đôi nam tử trẻ tuổi kia nhìn nhau ái muội, không ngừng mỉm cười.
Người bán hàng rong nhìn về phía Phạm Vô Nhiếp, mắt sáng ngời, lại cầm một quyển đưa cho hắn: "Ấy, vị công tử này lớn lên thật tuấn tú quá, ngài đúng là người tinh mắt, quyển sách này rất hay, ngài đọc là biết liền."
Phạm Vô Nhiếp cầm lấy định xem, Giải Bỉ An giật lấy quyển sách kia, trách mắng: "Xem cái gì mà xem, loại sách vớ vẩn nhàm chán này, không giúp đệ tiến bộ, khỏi đọc."
Một nam tử trong đó lộ ra nụ cười quyến rũ: "Vị công tử này hẳn là tu sĩ nhỉ, ngươi cũng hẹp hòi quá, nếu hiểu được sự vui thú trong loại chuyện này thì có khi vô cùng hữu ích cho tu vi đó chứ."
Giải Bỉ An có hơi quẫn bách, nhưng trên mặt bình tĩnh hào phóng mười phần, mỉm cười giải thích bảo: "Đạo hữu hiểu lầm rồi, đây là sư đệ của ta." Y trước đây từng nghe người ta nói người ở quan ngoại phóng đãng không kiềm chế, thấy đôi thanh niên này trước mặt người khác thân mật chẳng e dè, có vẻ không phải giả.
Phạm Vô Nhiếp ra vẻ khó hiểu: "Sư huynh, các ngươi nói gì thế? Lúc trước khi ở nhà, huynh không cho ta xem quyển sách này, huynh thích hoa, ta cũng hứng thú, không bằng để ta nghiên cứu thử, giúp huynh cùng nhau chăm hoa."
Đôi thanh niên kia và người bán hàng rong kia cùng nhau nở nụ cười.
Giải Bỉ An thật muốn túm Phạm Vô Nhiếp cùng chui xuống đất, y ho nhẹ một tiếng, xụ mặt bảo: "Quyển sách này không phải nói về chăm hoa, đi thôi, sư huynh về sẽ giải thích với đệ."
"Tiểu công tử, vị sư huynh này của ngươi thật chẳng có đạo nghĩa, giấu thứ tốt như thế này cho riêng mình, lại chẳng chịu cho ngươi xem." Người bán hàng rong hóng chuyện còn không chê to việc, vui vẻ cười nói giơ ra năm ngón tay, "Chỉ cần năm đồng, đảm bảo ngươi không hối hận."
Giải Bỉ An lườm người bán hàng rong một cái, trả sách lại, nắm cổ tay Phạm Vô Nhiếp, định kéo hắn đi.
Phạm Vô Nhiếp lại không chịu đi: "Sư huynh, đệ muốn xem." Hắn thật sự thích nhìn vẻ mặt hiện tại của Giải Bỉ An, hắn từng làm hết chuyện quá đáng với y, vô số lần khiến người này thẹn thùng, nhưng đó đều là nhục nhã, thấy hổ thẹn, xấu hổ, ánh mắt luôn có buồn phiền không tan, cũng chưa từng có vẻ sống động mê người như thế, dù chỉ một cái liếc mắt hắn cũng không muốn bỏ lỡ.
Đôi thanh niên kia cười tới run cả người.
"Vô Nhiếp!" Giải Bỉ An giả vờ tức giận nói, "Huynh bảo không xem là không xem."
""Phẩm Hoa Bảo Giám" này nói về chuyện ân ái giữa nam tử." Một thanh niên cười trộm nói, "Hai vị không phải là đồng đạo sao?"
Phạm Vô Nhiếp kinh ngạc nhìn về phía Giải Bỉ An: "Sư huynh, quyển sách này..."
Giải Bỉ An dùng sức kéo Phạm Vô Nhiếp đi.
"Sư huynh, bọn họ nói là thật sao? Mà sao huynh lại có quyển sách kia."
"Lúc ở thư quán ông chủ bảo mua năm quyển có lợi hơn, huynh có biết là sách gì đâu cơ chứ, mua bừa thôi." Giải Bỉ An giải thích xong, trộm nhìn Phạm Vô Nhiếp, quả nhiên thấy vẻ mặt không tin của hắn, tăng thêm ngữ khí, "Thật đấy!"
"Vậy hai người lúc nãy kia, chẳng lẽ là bạn lữ song tu?"
"Có lẽ vậy, ở quan ngoại, chuyện này rất bình thường."
"Ta nghe nói cách tu đạo này thật sự hữu hiệu đó."
Giải Bỉ An chỉ muốn mau chóng ậm ừ cho qua đề tài này nhanh nhanh: "Ừm, ừ."
"Sư huynh có nghĩ tới việc song tu không?" Phạm Vô Nhiếp liếc Giải Bỉ An.
"Đương nhiên không, đường vấn đạo nào có đường tắt, vẫn phải làm tới nơi tới chốn..."
"Ta nghĩ tới."
Giải Bỉ An ngẩn người.
Phạm Vô Nhiếp khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười ái muội không rõ, ánh mắt sâu tới làm người phát hoảng: "Ta nghĩ tới."
Tim Giải Bỉ An run lên, ánh mắt như vậy hình như y từng gặp, nhưng đây rõ ràng không giống sư đệ thường ngày, y chưa từng bị người ta dùng ánh mắt như thợ săn ngập tràn tính xâm lược như thế này nhìn qua, nhưng ẩn trong đó, y cảm thấy quen thuộc.
Trong đầu hiện lên hình ảnh và vài câu hỗn loạn, y chẳng phân biệt được gì, nhưng y có thể cảm nhận, y cảm thấy hỗn loạn, bạo lực, cảm thấy thẹn, không chịu nổi. Từ sau khi y ngất trên đài bát quái Vân Đỉnh, mơ thấy giấc mơ vớ vẩn kia, trong đầu y thi thoảng sẽ thoáng vụt qua vài thứ. Y từ nhỏ đã nhìn sinh tử luân hồi đổi thay, không chút do dự mà cho rằng đây là ký ức kiếp trước của y.
Còn vì sao ký ức ẩn sâu trong linh hồn lại bị đài bát quái khơi gợi lên, Tiểu Cửu trong mơ là ai, rồi vì sao y lại dây dưa mập mờ với nam tử trong mơ, tuy y tò mò, nhưng kỳ thật cũng chẳng muốn biết đáp án. Y thấy nhiều người không buông bỏ được những chuyện kiếp trước, không chịu uống canh Mạnh Bà, không thể không vĩnh viễn trầm luân trong ký ức, không được giải thoát. Không thể buông bỏ quá khứ thì chẳng thể hướng về tương lai, đạo lý này thân là Minh Tướng sao mà y không hiểu được, nên y không muốn biết nhân quả của kiếp trước, y sống thật tốt ở kiếp này là được rồi.
Phạm Vô Nhiếp thấy y ngây ra, nhíu mày: "Sư huynh khinh thường ta ư?"
Giải Bỉ An bất đắc dĩ lắc đầu, lộ ra nụ cười ôn nhu bình tĩnh xưa nay: "Sao có thể, nếu có một ngày, đệ thật sự gặp được người thương, huynh sẽ chúc phúc cho bọn đệ."
Hầu kết Phạm Vô Nhiếp trơn trượt, khát vọng trong lòng thể hiện rõ ràng. Hắn biết rõ kiếp ngày bọn họ khác hoàn toàn kiếp trước, hắn cần vững tâm, hắn muốn Giải Bỉ An cam tâm tình nguyện, nhưng đã quen cướp đoạt, đã quen khống chế, đã quen ta cần thì ta lấy, hắn hận không thể bỏ qua mấy thứ rườm rà này, giải tỏa nỗi tương tư trăm năm.
"Đi thôi, về khách điếm nào."
Hai người mang theo đồ đã mua về khách điếm, vừa vào cửa đã thấy Chung Quỳ đang đối ẩm cùng một vị công tử mặc lam sam phiêu dật.
"Lan đại ca?" Giải Bỉ An vui mừng nói.
Phạm Vô Nhiếp nháy mắt trầm mặt xuống, không khách khí nói: "Sao như âm hồn bất tán thế chứ."
"Bỉ An." Lan Xuy Hàn đứng dậy, cười nói, "Huynh ra roi thúc ngựa, cuối cùng cũng đuổi kịp bọn đệ rồi."
"Huynh tới tìm bọn đệ à? Sao vậy?"
"Huynh muốn cùng nhóm bọn đệ tới Thương Vũ Môn."