Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thứ bảy Tống Úc ở nhà nghỉ ngơi, Cố Thanh Trì vẫn làm ca sáng, buổi sáng rời giường giống như đi ăn trộm sợ đánh thức anh.
Đánh răng rửa mặt lại cho cá ăn, chạy bộ sáng sớm rèn luyện, làm đồ ăn sáng.
Chuyện chạy bộ sáng sớm là Tống Úc đề xuất, hôm đó còn hứng thú bừng bừng đặt hàng bộ quần áo thể thao tình nhân, kết quả đến bây giờ bộ đồ kia vẫn đang nằm trong tủ quần áo chưa từng mặc.
Mỗi sáng sớm đồng hồ báo thức chưa vang đến năm sáu lần, Tống Úc tuyệt nhiên sẽ không rời giường.
Cố Thanh Trì vận động xong về nhà tắm rửa, vốn định trực tiếp thay bộ quần áo Tống Úc mới mua cho hắn để đi làm, nhưng ngẫm lại vẫn bỏ lại vào trong túi.
Trên xe buýt trời mới biết sẽ gặp phải chuyện gì, ba hôm trước còn có người làm đổ cà phê lên người hắn, dù sao thay quần áo cũng không phải chuyện phiền toái gì.
Tống Úc tặng hắn một chiếc sơ mi trắng, có thêu sa tanh màu đen không đối xứng ở mặt trước.
Một vầng trăng khuyết chỗ ngực được vô số nhánh cây mây quấn quanh, cành lá lan dài đến eo và bả vai, là một hình vẽ vô cùng trừu tượng, nhưng nhìn nhiều sẽ cảm thấy hơi ngột ngạt.
Nhưng hắn rất hình hình vẽ này, mặt trăng bị vây lấy phát ra ánh sáng rực rỡ, ánh sáng nhỏ giống như pháo hoa tràn ra ở ngực.
Lúc Tống Úc tặng hắn còn nói lời rất an ủi người: “Em xem, là mặt trăng dù sao vẫn có lúc phát sáng, chỉ cần em cố gắng, chắc chắn sẽ có người nhìn thấy.”
Thật ra hắn cảm thấy, Tống Úc giống vầng trăng khuyết kia hơn, còn mình là những dây leo khô quấn ở trên người anh, quấn chặt lấy không thả.
Cố Thanh Trì cắt một hộp hoa quả bỏ vào tủ lạnh, lại dùng chữ chó bò sứt sẹo để lại lời nhắn cho Tống Úc.
So với tin nhắn Wechat, hắn vẫn thích dùng viết tay hơn, có hơi thở ấm áp của gia đình.
Tống Úc còn mua cho hắn mấy quyển bảng chữ mẫu để hắn luyện chữ, nói là mỗi ngày một giờ, nhưng mỗi lần chưa viết được hai hàng Tống Úc sẽ đi tới chen chúc với hắn dính nhau như sam, vốn không có cách nào tập trung luyện chữ.
Cho đến trước mắt mới viết được ba trang rưỡi, mục tiêu của hắn là trước cuối năm luyện hết một quyển.
Cố Thanh Trì rón rén quay về phòng ngủ, hôn một cái lên trán Tống Úc, chỉnh nhiệt độ của máy điều hòa lên cao.
Lúc quay người sắp đi, trong chăn phát ra tiếng nói khàn khàn.
“Hôn một cái nữa đi.” Tống Úc nhắm mắt nhếch khóe môi lên.
“Anh tỉnh rồi à,” Cố Thanh Trì cười, “Em đánh thức anh hả?”
“Không, anh chưa tỉnh, em hôn anh cái nữa.” Tống Úc vẫn nhắm mắt.
Cố Thanh Trì véo mặt anh, cúi đầu xuống hôn một cái rõ kêu lên trán anh, “Tỉnh chưa?”
“Hôn mười cái nữa mới có thể tỉnh.” Khóe miệng của Tống Úc giấu dưới chăn đã sắp toét đến sau mang tai.
“Vậy anh ngủ tiếp đi.” Cố Thanh Trì vỗ vỗ chăn trên người anh.
“Này… em thật là,” Tống Úc mở mắt ra, bất lực xua xua tay, “Đi đi đi đi.”
Cố Thanh Trì liếm khóe môi cười một tiếng, cả người úp sấp trên người Tống Úc, ôm mặt anh, xoa xoa, “Làm hại em không muốn đi làm.”
Tống Úc nhìn hắn cười ngu, cong đầu ngón tay vuốt ve qua lại trên râu mới mọc lún phún trên cằm hắn, “Hôm nay chưa cạo râu à.”
“Ừ, sáng hôm qua cạo rồi.” Cố Thanh Trì sờ lên cằm mình, cảm giác cũng không sờ được cái gì.
Tống Úc ngửa đầu hôn lên cằm hắn, lại cọ qua cọ lại, hơi ngứa, hơi đâm người, rất thoải mái.
Cố Thanh Trì cúi đầu, dán một cái chuồn chuồn lướt nước trên môi Tống Úc.
Tống Úc chớp mắt, Cố Thanh Trì ôn hòa cười một tiếng, rũ mắt xuống dán vào lần nữa.
Tống Úc giơ tay ôm cổ Cố Thanh Trì, nhẹ nhàng mút môi hắn một cái, Cố Thanh Trì hít thở chậm lại, dịu dàng đáp lại trêu chọc của anh.
Hơi thở của hai người quấn vào nhau, khóe miệng tràn ra âm thanh khi hôn làm cho bầu không khí cả căn phòng nháy mắt trở nên mập mờ lại ngọt ngào.
Nụ hôn chào buổi sáng nhàn nhạt này khiến Tống Úc vốn còn buồn ngủ tinh thần sáng láng, đầu lông mày bay lên.
Khi Cố Thanh Trì buông môi ra còn ngậm nhẹ một cái lên môi dưới Tống Úc, “Hầy, không thể hôn nữa.”
“Tại sao?” Mang tai Tống Úc đỏ ửng, nhéo nhéo sau gáy Cố Thanh Trì.
“Sẽ cứng.” Cố Thanh Trì nói thật.
Tống Úc ngửa cằm cười như điên.
Nếu anh cứng còn có thể quay tay trong chăn, em chỉ có thể kìm nén đi làm.” Cố Thanh Trì vuốt vuốt tóc rối trên trán Tống Úc.
Tống Úc giơ tay nhìn thời gian, “Còn sớm mà, gọi DiDi, em có thể giải quyết rồi lại đi làm.”
(DiDi: ứng dụng gọi xe)
“Không cần,” Cố Thanh Trì cười mổ nhẹ một cái lên môi Tống Úc, “Em muốn tiết kiệm một chút.”
“Tiết kiện định làm gì vậy?” Tống Úc hỏi.
Cố Thanh Trì lấy ra một xấp ông Mao được gấp thành hình trái tim bỏ bên cạnh gối đầu của Tống Úc, “Mỗi ngày biến tiền cho anh tiêu.”
Tống Úc cầm trái tim nhỏ cười đến là mặt mày đều cong, tiện tay nhét nó xuống dưới gối.
Anh lại nghĩ đến một chuyện nhỏ hôm trước, Cố Thanh Trì từ quán cà phê mang về một hộp bánh dứa, nói là đồng nghiệp mang về khi ra ngoài chơi.
Anh còn nhớ rõ ràng biểu cảm của Cố Thanh Trì khi biến ra cái bánh dứa này từ sau lưng giống như dâng vật quý, dáng vẻ như đứa trẻ lần đầu tiên lấy được giấy khen, phấn khởi đến độ mặt mày hớn hở, còn một mực giục anh nếm thử một miếng.
Lúc ấy anh cũng không để ý lắm, anh vốn cũng không thích những thứ ngòn ngọt này, cắn tượng trưng một cái còn chê một câu mùi vị không ra sao cả.
Cố Thanh Trì cũng không nói gì rồi ăn sạch phần còn lại.
Về sau anh cẩn thận suy nghĩ, những thứ lặt vặt nhỏ bé không đáng kể này có lẽ là Cố Thanh Trì không nỡ ăn, cố ý giữ lại mang về nhà.
Lập tức cảm thấy đau lòng, lại không biết nên nói gì.
Đồ đạc của Cố Thanh Trì thật sự không nhiều, nhưng lại vẫn phí hết tâm tư lấy ra những vật nhỏ hắn cho rằng thú vị, không tầm tường, hoặc là có giá trị để làm anh vui lòng, dỗ anh vui vẻ.
Giống như một con chó vô cùng trung thành, mặc dù ví dụ này không thỏa đáng cho lắm, nhưng anh dường như luôn có thể nhìn thấy cái đuôi nhỏ vẫy sau lưng Cố Thanh Trì và đôi tai của hắn cụp xuống bởi vì tủi thân.
Rất khiến người ta thương.
Trên người Cố Thanh Trì có rất nhiều phẩm chất riêng, chỉ riêng sự đơn thuần này đã làm tim anh rung động không thôi.
Sau khi Cố Thanh Trì đi chưa được mấy phút, Tống Úc duỗi lưng một cái xuống giường.
Đi vào phòng bếp nhìn thấy tờ giấy dán trên tủ lạnh, anh vô cùng khó khăn phân biệt kiểu chữ con giun của Cố Thanh Trì.
“Đừng rỗng” theo sau là một vài chữ bị xóa, sau đó là “bụng ăn lạnh.”
Anh nhìn từ mặt trái tờ giấy lờ mờ có thể nhận ra mấy chữ bị xóa kia, một chữ là “Nguyệt” một chữ là “Phục” một chữ là “fu”.
Tống Úc cầm tờ giấy cười một lúc, tìm cây bút, viết một chữ “Bụng” to đùng giữa tờ giấy, lại vẽ con mèo ngửa bụng làm nũng ở bên dưới, sau đó lại dán tờ giấy nhớ về.
(Bụng “腹” đọc là fù ghép giữa chữ nguyệt “月” và chữ gì thì mình không biết, chữ phục “服” này là quần áo cũng đọc là fú)
Tống Úc dùng thời gian cả buổi sáng để vẽ manga, giữa trưa ăn cơm xong rất muốn ngủ một giấc nhưng lại sợ mình ngủ không tỉnh bỏ lỡ lần đầu tiên biểu diễn của Cố Thanh Trì, dứt khoát đến thẳng quán cà phê.
Mặc dù nội dung Cố Thanh Trì muốn biểu diễn anh đã xem vô số lần ở nhà.
Mỗi ngày Cố Thanh Trì chỉ cần vừa có thời gian sẽ mày mò mấy lá bài poker của hắn, bởi vì làm đạo cụ ảo thuật, thần thần bí bí không cho người ta nhìn, bây giờ phòng sách cũng gần như sắp trở thành mình Cố Thanh Trì dùng rồi.
“Thanh Trì, vợ cậu lại đến thăm cậu.” Thúy Hoa nhìn thấy Tống Úc vào cửa lập tức đụng đụng cánh tay Cố Thanh Trì.
Bởi vì ngày nào Tống Úc cũng chạy đến quán hỏi han ân cần săn sóc, dẫn đến rất nhiều nhân viên trong quán đều thích trêu hai người họ là một đôi, suốt ngày show ân ái rắc thức ăn cho chó, không ngờ rằng, hai người họ thật sự là một đôi.
Cố Thanh Trì ngẩng đầu cười một tiếng, Tống Úc “Chậc” một tiếng, cong ngón tay lên gõ mặt bàn một cái, “Đừng tưởng là tôi không nghe thấy nhé, vợ gì, tôi là chồng của cậu ấy!”
“Nhanh gọi tiếng chồng nghe xem nào.” Tống Úc gãi gãi cằm Cố Thanh Trì như gãi mèo con.
Cố Thanh Trì nín cười, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Anh nghĩ đẹp quá nhỉ.”
Thúy Hoa che mặt cười to.
Tống Úc nhíu mày chỉ vào Cố Thanh Trì nói: “Chị xem cậu ấy rất không lễ phép, cậu ấy nhỏ hơn tôi hai tuổi đấy, dù sao đi nữa cũng phải gọi tiếng anh phải không, cậu ấy chưa bao giờ gọi.”
“Hả, tôi vẫn cho rằng hai người bằng tuổi nhau đấy.” Thúy Hoa rất kinh ngạc.
Tống Úc cũng không nhịn được cười, “Trông cậu ấy có vẻ hơi già.”
“Chú ơi tránh ra.” Cố Thanh Trì cầm một miếng khăn lau lau trên mặt quầy bar.
Tống Úc nâng cánh tay lên, đợi hắn lau xong lại để xuống, kết quả Cố Thanh Trì lại cầm khăn lau lên, anh đành phải giơ tay lên lần nữa.
“Thật ra tôi cảm thấy có thể là vì liên quan đến chiều cao và hình thể, trông cậu khá nhỏ con, tôi sẽ có ảo giác cậu còn nhỏ hơn cậu ấy.” Thúy Hoa nói.
Khóe miệng Tống Úc thu lại, mí mắt rũ xuống, Cố Thanh Trì ngẩng đầu lên cười ngặt nghẽo.
Tống Úc cướp khăn lau ném lên người hắn, “Cười cái rắm, cao hơi anh hai centimet đắc ý chết em.”
“Hình như hơn thì phải…” Thúy Hoa lộ ra ánh mắt nghi ngờ.
“Sáu centimet.” Cố Thanh Trì trốn đằng sau quầy bar nói bằng khẩu hình.
Tống Úc cắn răng hàm, đồng tử xoay tròn quay đầu đến bên cạnh Thúy Hoa, “Chị biết không thật ra Cố Thanh Trì được tôi nhặt về ở bên lề đường, lúc đó cậu ấy ngồi xổm dưới cột đèn đường…”
Lúc anh đanh nói chuyện Cố Thanh Trì đã từ đằng sau quầy bar vòng ra ngoài, thoáng cái bịt kín miệng Tống Úc kéo về phía phòng thay đồ.
Phục vụ hôn sâu thô bạo một hồi, Tống Úc ho đến nỗi mặt đỏ bừng, Cố Thanh Trì giơ tay bắt đầu cởi quần áo.
Tống Úc ngơ ngác sững sờ tại chỗ, miệng cũng không khép lại được.
Muốn làm gì đây…
“Không, không tốt lắm đâu…” Tống Úc nhìn thoáng qua cửa phòng thay quần áo, mặc dù đã khóa, nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng tiếng bước chân tới tới lui lui ở bên ngoài.
Kích thích thì kích thích đấy, nhưng lỡ như có người gõ cửa anh đoán chừng có thể bị dọa héo ngay tại trận.
“Ơ, lúc này còn biết xấu hổ à.” Cố Thanh Trì bắt đầu cởi khóa thắt lưng.
Tống Úc nhìn mà mặt đỏ bừng.
“Không phải, em cũng quá đột ngột rồi, anh cũng chưa…” Lời anh còn chưa nói xong đã nhìn thấy Cố Thanh Trì rút một túi hàng hóa trong tủ ra, bắt đầu mặc áo sơ mi, ba chữ “chuẩn bị kỹ” nghẹn đến nỗi cổ họng đau nhức.
Cố Thanh Trì vừa cài khuy áo sơ mi vừa hỏi: “Anh cũng chưa cái gì?”
“Chuẩn bị bó hoa tặng cho em đó.” Tống Úc lườm một cái.
“Thật sự không cần mà, anh khách sáo với em như vậy làm gì,” Cố Thanh Trì thay quần xong đứng trước gương soi, “Đẹp trai không?”
“Quần áo anh mua, có thể không đẹp trai à.” Tống Úc đi tới nhìn Cố Thanh Trì trong gương, đẹp trai muốn chửi tục luôn.
“Vậy trước tiên đừng nhìn quần áo, nhìn mặt em,” Cố Thanh Trì dùng sống bàn tay đặt ngang trên cổ mình, “Từ cổ lên đẹp trai không?”
“Anh không cho phép em chấn vấn thẩm mỹ của anh,” Tống Úc nói, “Nếu em không đẹp trai anh có thể vừa ý em à.”
“Vậy nếu em bị hủy mặt thì phải làm sao?” Cố Thanh Trì nhìn gương, gãi gãi mái tóc rối bù của Tống Úc, hôm nay không đi làm, Tống Úc cũng không bôi keo vuốt tóc, xoa rất thoải mái.
“Em vốn đã hủy mặt rồi,” Tống Úc sờ lên vết sẹo trên trán hắn, “Hủy cũng rất đẹp trai.”
Cố Thanh Trì nghiêng đầu hôn tai anh một cái.
Còn chưa đến một giờ chiều, người đã kết bè kết lũ tuôn vào quán cà phê, mấy đồng nghiệp của Tống Úc cũng đến trình diện, Tống Úc bị kéo ngồi ở hàng sau tán gẫu.
Cố Thanh Trì ở phòng riêng tầng hai cẩn thận kiểm tra lại tất cả đạo cụ.
“Hồi hộp không?” Bao Gia Di cười hỏi.
“Vẫn được, tôi thấy cũng không có nhiều người.” Cố Thanh Trì cất bài poker.
“Đó là vừa nãy, bây giờ bên dưới đã chen lấn hết chỗ rồi, tôi lên lầu lấy giúp cái ghế,” Bao Gia Di nói, “Lần này không biết xảy ra chuyện gì, người còn nhiều hơn cả trong tưởng tượng của tôi.”
Cố Thanh Trì bị cô nói vậy lập tức hơi căng thẳng, đứng ở đầu cầu thang liếc xuống một cái, thấy Tống Úc xa xa đang ăn, quai hàm phồng phồng, đáng yêu muốn chết.
Giống như có cảm ứng tâm điện, hắn nhìn chăm chú chưa được năm giây, Tống Úc đã ngẩng đầu lên.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Thừa dịp không ai để ý, Cố Thanh Trì nhếch khóe môi hôn tặng nụ hôn gió.
Tống Úc giơ tay làm động tác bắt lấy, kéo cổ áo ra ném vào, Cố Thanh Trì lập tức bị chọc cười.
(bánh dứa)