Dịch: Trà
Beta: Dưa Hấu
Cố Nam Hề chạm vào bả vai của chính mình, trống không.
Vừa rồi đi vào quán cháo đã tiện tay đem theo, lúc ra về thì lại quên mất.
Cố Nam Hề nhận ống vẽ trong tay Điệp Phi Ngữ, mang theo nụ cười xa cách nói: “Là của tôi. Làm phiền cô rồi, lần tới sẽ mời cô ăn cơm để cảm ơn nhé.”
Tinh thần và sức lực của cô gần đây đều dốc vào trong này, nếu thật sự mà làm mất thì đúng là phiền phức thật sự.
Mời khách ăn cơm là phép lịch sự cơ bản nhất mà cô được giáo dưỡng.
Điệp Phi Ngữ xua xua tay: “Không cần đâu, đây là chuyện nhỏ, không tốn sức gì mà.”
Cố Nam Hề ngồi lên xe, nghe Phó Dĩ Diệu nói: “Không phải ghét cô ta à, còn chủ động muốn mời người ta ăn cơm nữa.”
“Không thể nói là ghét. Nói chung là cũng không phải là người cùng thế giới, cho nên cũng không cần thiết phải giao tiếp nhiều.”
Cố Nam Hề ôm chặt ống vẽ của mình, Phó Dĩ Diệu nhìn thấy cô xem đồ vật này như bảo bối thì cười nhạt nói: “Xem nó là bảo bối mà vừa rồi còn bỏ quên nó ở trong quán của người ta.”
Nếu không phải vì anh làm mặt lạnh với cô và do cô cắn phải lưỡi nên phân tâm thì sao lại có thể sơ ý như thế được?
“Anh còn nói. Em và anh cùng đi vào, rõ ràng lúc vào có mang theo ống vẽ. Lúc đi ra không cầm theo mà anh cũng không phát hiện ra là thiếu đồ à? Có phải anh lớn tuổi rồi nên trí nhớ bị suy giảm không?” Cố Nam Hề nhìn anh với đôi mắt to đen nhánh và lên án.
Phó Dĩ Diệu cười khẽ: “Tiểu nha đầu.”
Cố Nam Hề: “…”
Cái tên tràn ngập tình yêu như vậy tại sao từ trong miệng Phó Dĩ Diệu phát ra lại tràn đầy sự châm biếm như thế chứ?
Lúc Điệp Phi Ngữ trở lại khi biệt thự của Điệp gia thì đã là một giờ sáng. Cả người cô ta mỏi mệt, đôi mắt khô khốc đến phát đau.
Ánh trăng từ ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu sáng yếu ớt đến khu căn biệt thự tối tăm. Cô ta dựa theo ánh sáng bên ngoài, đi lên phòng mình.
Chủ nhân căn biệt thự thì đều ở tầng hai, còn Điệp Phi Ngữ lại ở cùng với những người giúp việc, đều ở tầng một.
Đơn giản là vì cô ta không phải từ trong bụng của Điệp phu nhân chui ra.
Căn phòng nhỏ hẹp, ngoài một chiếc giường một mét ra thì có một cái bàn làm việc cũ. Điều kiện còn không thể so được với người ở.
Điệp Phi Ngữ đặt ống vẻ của mình lên bàn làm việc. Trong đôi mắt ảm đạm cuối cùng cũng có chút ánh sáng.
Chỉ cần cô ta có thể thắng cuộc thi này thì có thể ở D&L làm nên tên tuổi của mình, đến lúc đó không cần ở đây ăn nhờ ở đậu nữa.
Mặc dù thời gian đã hơn một giờ sáng, cô ta cũng đã mệt nhừ người. Nhưng vẫn cố mở ống vẽ của mình, lấy bản thảo ra, muốn vẽ thêm một chút.
Mà khi lấy bản thảo từ ống vẽ ra, cô ta bỗng dưng giật mình.
Đây đâu phải đồ thiết kế của cô ta?
Nhớ lại chuyện ở quán cháo vừa nãy. Lúc cô ta chuẩn bị cầm ống vẽ của Cố Nam Hề, lại bị Lâm Thời gọi lại có việc nên đem nó đặt ở quầy thu ngân, mà đồ thiết kế của cô ta cũng ở đó.
Vừa khéo lại lấy sai rồi.
Điệp Phi Ngữ định cất vào lại bị bản thiết kế ở trước mặt làm cho bất ngờ. Tuy rằng mới là những nét vẽ sơ khảo ban đầu, nhưng lại mang lại cho người ta cảm giác thời thượng. Như là gãi đúng chỗ ngứa vậy, rất dung nhập, bất kể là góc độ hay độ lớn của đá quý đều rất phù hợp.
Điệp Phi Ngữ nhớ rõ danh sách tham gia cũng có Cố Nam Hề. Hơn nữa, khi nhìn thấy bản thiết kế này, cô ta cũng có thể cảm nhận được, Cố Nam Hề chính là một đối thủ đáng gờm.
Bây giờ, cô ta có cảm giác bị đe dọa.
Cô ta cần thiết phải thắng trong cuộc thi này mới có thể giành được cơ hội trở mình.
Lần này để được vào D&L mà cô ta đã hoa hết tâm tư tính toán mới đạt được, bỏ lỡ lần này, chỉ sợ phía sau cũng chỉ là vũng bùn mà thôi.
Điệp Phi Ngữ cuộn bản thiết kế lại, vừa nghĩ đến phương án đối phó.
Mãi đến năm giờ sáng hôm sau, cô ta mới chợp mắt.
Vừa đến bảy giờ, đồng hồ sinh học đã thức tỉnh Điệp Phi Ngữ.
Hai tiến đồng hồ nghỉ ngơi căn bản là không thể đáp ứng nhu cầu nghỉ ngơi của một người, nhưng cô ta cũng chỉ do dự một chút rồi ngồi dậy.
Ra khỏi phòng, thấy ngoài sân là người cha lạnh lùng vô tình của mình đang đánh thái cực quyền, cô ta chủ động tiến lên chào hỏi.
Cha Điệp lãnh đạm mà đáp một câu, lại hỏi một chút tình hình ở D&L của Điệp Phi Ngữ, rồi mới để cô ta đi.
Đúng lúc đó Điệp phu nhân và Điệp Vũ Lộ từ trên tầng hai đi xuống, thấy Điệp Phi Ngữ cũng ở đó, nên vẫn như ngày thường mà bới móc châm chọc cô ta một phen.
“Đúng là không tự lượng sức mình, như mày mà cũng muốn gia nhập giới thượng lưu?”
“Vẫn là Vũ Lộ thông minh, chỉ cần nói với người ở Phó thị hai câu cũng có thể đánh vỡ mộng đẹp của mày rồi.”
Điệp Phi Ngữ uống xong bát cháo trắng, rũ mắt xuống, chào một câu rồi đi vào phòng mình.
Lúc thấy Điệp Phi Ngữ từ trong phòng đi ra, trên lưng còn mang theo ỗng vẽ thì Điệp Vũ Lộ liền gọi cô ta lại: “Đứng lại, đem thứ trên lưng của cô lại đây cho tao xem.”
Điệp Phi Ngữ như phản xạ có điều kiện mà che ống vẽ lại, nhu nhược nói: “Đại tiểu thư, cái này không phải của tôi.”
Nhìn xem, Điệp Phi Ngữ gọi người chị cùng cha khác mẹ của mình là đại tiểu thư đã hạ thấp thân phận hèn mọn của mình đến mức nào.
Điệp Vũ Lộ ngang ngược bành trướng ở trước mặt Điệp Phi Ngữ đã quen, chắc chắn không có chuyện để cô ta cầm ổng vẽ yên ổn rời đi, trực tiếp cần ống vẽ lôi lại.
Điệp phu nhân nói: “Ngữ Phi, đừng bảo chúng tôi bạc đãi cô. Điệp gia tốt thì cô mới được sống tốt, hiểu không? Có thể giúp cái nhà này việc gì thì cứ tận lực mà giúp đi.”
Điệp Phi Ngữ châm chọc nhếch khóe miệng, nắm chặt nắm đấm, bi phẫn nhưng vô lực.
Điệp Vũ Lộ mở ống vẽ ra, khi thấy bản thiết kế thì mắt sáng rực lên: “Thứ này tao thích, tao sẽ giữ.”bg-ssp-{height:px}
“Đại tiểu thư, bản thiết kế này thật sự không phải của tôi. Là hôm qua tôi và đồng nghiệp cầm nhầm đồ của nhau, cô trả lại cho tôi để tôi còn trả lại cho người ta được không? Cùng lắm thì tôi sẽ đem bản thiết kế của tôi cho cô.”
Điệp Vũ Lộ không muốn buông bản thiết kế này ra. Cô ta có linh cảm, chờ bản thiết kế này được hoàn thiện rồi làm ra thành phẩm, chắc chắn có thể bán hết, hết sạch.
“Mày có thể so với bản thiết kế này à?” Điệp Vũ Lộ cười nhạt.
Điệp Phi Ngữ im lặng.
Cô rất rõ tâm lý của Điệp Vũ Lộ. Bản thiết kế này của Cố Nam Hề đã thành công khơi gợi lên hứng thú của ả ta, khiến cho bản tính ti tiện của ả trỗi dậy mà muốn chiếm làm của riêng.
Giống như rất nhiều lần đoạt bản thiết kế của cô trước đây vậy. Sau đó, lấy nó biến thành của riêng mình, tiếng tăm cũng từ đó mà đi lên.
Thái độ của Điệp Vũ Lộ đã tốt lên không ít, còn lộ ra nụ cười: “Ngữ Phi à! Em cũng muốn chị trở nên tốt hơn đúng không? Chị nói này, người đồng nghiệp này của em rất nổi tiếng sao?”
Có thể vẽ ra bản thiết kế khiến người kinh diễm như vậy, nhất định là rất có bản lĩnh.
Điệp Phi Ngữ trầm ngâm suy nghĩ một lát, nói: “Cô ấy cũng là thực tập sinh, hình như còn chưa có tác phẩm nào của riêng mình.”
“Biết rồi.”
Điệp Vũ Lộ đưa điện thoại qua chụp ảnh bản thiết kế của Cố Nam Hề lại, còn chụp lại từ nhiều góc độ, rồi mới trả cho Điệp Phi Ngữ.
“Được. Mày có thể cút rồi.” Giống như đuổi chó, giọng điệu khinh thường.
Ngón tay nắm ống vẽ của Điệp Phi Ngữ hơi trắng. Nếu ở lại đây nhiều thêm một chút thì cũng chỉ nhận lại được sự châm chọc của hai mẹ con nhà này thôi.
Cô ta xoay người, ánh mắt vừa rồi còn ảm đạm giờ đã trở nên sáng ngời.
Đụng tới bảo bối nhà họ Cố, xem cô ta thu dọn cục diện thế nào?
Thấy Điệp Phi Ngữ đã đi, Điệp phu nhân mới lo lắng nói: “Vũ Lộ, đồ của con tiểu tiện nhân này thì chúng ta có thể, nhưng đồ của người khác thì đừng động đến, lỡ như…”
“Mẹ! Mẹ đừng sợ. Con tiểu tiện nhân kia không phải nói đây chỉ là bản vẽ của một thực tập sinh thôi sao? Nếu con tuyên bố thành phẩm trước cô ta, lấy mức độ nổi tiếng của con mà nói, người khác sẽ tin ai chứ?”
“Mà bản thiết kế này thật sự tốt như vậy sao?”
“Thực sự là quá xuất sắc. So với tác phẩm của con tiểu tiện nhân kia thì thực sự là tốt hơn rất nhiều.”
“Vậy được rồi. Hy vọng lần này thanh danh của con ngày càng vang dội.” Điệp phu nhân nghĩ đến tương lai của đứa con gái cưng, cười vui đến quên cả trời đất.
Tối hôm qua sau khi ăn khuya với Phó Dĩ Diệu về, tắm cũng chưa kịp tắm đã nhảy lên giường ngủ rồi. Buổi sáng, bị Phó Dĩ Diệu gọi điện đánh thức mới vội vàng bò dậy đi tắm.
Cố Chi Sâm và Thẩm Ấu Kỳ đang ăn sáng, Cố Nam Hề cần một miếng bánh mỳ nướng, uống nửa ly sữa bò, rồi hấp tấp chạy đi.
Thẩm Ấu Kỳ than phiền: “Một trợ lý nhỏ như con bé mà vội như vậy á? Đến bữa sáng cũng không được ăn tử tế nữa.”
“Em không nhìn ra là A Diệu cố ý à?”
Thẩm Ấu Kỳ:??
“Nó cùng cha nó giống nhau, nhiều tâm tư, nhiều công việc như thế, lại cho cô nương nhà mình làm trợ lý. Em nghĩ xem như vậy là muốn làm gì?”
Thẩm Ấu Kỳ sau một hồi ngây ra, mới giật mình mà mở to hai mắt: “Ý anh nói là A Diệu có ý với Tiểu Hề á?”
Cố Chi Sâm không nói gì mà cười cười.
Xe vừa lái ra khỏi trang viên không lâu, Phó Dĩ Diệu đã nhận được một cuộc điện thoại.
“Văn Dật, Chuyện gì vậy?”
“A Diệu, cậu và Nam Hề ở cùng nhau à?”
“Cô ấy ở bên cạnh tớ, sao vậy?”
Cố Nam Hề hơi ngạc nhiên, chỉ mình: “Tìm em sao không gọi cho em?”
Phó Dĩ Diệu mở loa ngoài, trong điện thoại vang lên giọng nói của Thiệu Văn Dật: “Hôm qua Phi Ngữ hình như cầm nhầm đồ của Nam Hề, cậu nói cô ấy xem lại một chút.”
Tối qua, Cố Nam Hề về muộn còn chưa kịp xem lại bản thiết kế, chỉ nhìn qua ống vẽ bên ngoài cũng không khác lắm.
Cố Nam Hề lãnh đạm nói: “Hôm qua là cô ta tự mình đưa cho em.”
Đầu bên kia Thiệu Văn Dật an tĩnh mấy giây, sau đó lên tiếng giải thích: “Nam Hề, Phi Ngữ ngoài công việc của công ty còn ra ngoài làm thêm nữa. Trong công việc có chút vội vàng là điều không thể tránh khỏi. Anh hy vọng em đừng dùng tư tưởng ác ý mà đi hình dung cô ấy. Cô ấy không phải loại người ti tiện như vậy đâu.”
Cố Nam Hề còn muốn nói gì đó nhưng Phó Dĩ Diệu đã làm động tác tay ngăn cô lại. Cuối cùng Cố Nam Hề nói: “Bảo cô ta đến tổng bộ công ty đổi với em.”
“Sao anh lại ngăn em lại chứ?” Cố Nam Hề tức giận nói với Phó Dĩ Diệu.
“Cậu ta bây giờ đã bị tình yêu làm mờ mắt. Căn bản là nghe không vô lời người khác khuyên ngăn, cũng đừng vì người ngoài mà làm quan hệ giữa chúng ta trở nên căng thẳng.”
Cố Nam Hề biết Phó Dĩ Diệu rất quý trọng tình cảm giữa bọn họ. Bởi vì hồi còn nhỏ, có lần Phó Dĩ Diệu suýt chút bị bắt cóc, là Thiệu Văn Dật không màng nguy hiểm mà tìm người cứu giúp.
Huống chi con người Thiệu Văn Dật cũng rất tốt, chỉ là lần yêu đương này lại giống như là bị hạ cổ vậy.
Cố Nam Hề vẫn tức giận như cũ: “Tại sao lần này lại vừa khéo lấy nhầm như thế chứ?”
Phó Dĩ Diệu nhìn cô nói: “Chả nhẽ em nghi nhờ người ta tỉ mỉ thiết kế kế hoạch để đánh tráo thiết kế của em, muốn chiếm bản thiết kế của em chắc?”
Ngữ khí tràn ngập cảm giác kinh thường này là sao chứ?
Tác phẩm của cô không đáng để người khác tỉ mỉ lên kế hoạch ăn cắp à?
Đúng là không có mắt nhìn.
Thật muốn thấy khoảnh khắc anh mở rộng tầm mắt mà xem tác phẩm xuất sắc của cô.