Kiều Hoa Khó Dưỡng

chương 51: 51: mỹ nhân ngư x công tước biến thái 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: hungtuquy

Molde mở mắt ra, trong điện một mảnh hắc ám, chỉ có một tia ánh sáng từ khe cửa sổ chiều vào.

Hắn quay đầu nghiêng người, hô hấp cứng lại.

Mặt Cana xanh mét, chau mày, trên người hồng đến lợi hại, cả người cuộn tròn ở bên nhau, như đang gặp khổ hình, cả người đau đến nói không nên lời.

Hắn nhanh chóng bế Cana lên, thân mình cô phiếm hồng, đặc biệt là hai cái đùi, đã phát sưng nóng lên.

Cảm nhận được có người bế mình lên, Cana mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy là Molde, hữu khí vô lực hô: "Cha...!Khó chịu...!Nóng...."

Độ ấm trên người so với hắn còn cao hơn, Molde tự nhiên biết thân thể cô xảy ra vấn đề.

Chỉ là trong nháy mắt, hắn liền nghĩ tới nước thuốc sinh sữa kia, không lẽ nước thuốc kia đem lại tác dụng phụ gì có ảnh hưởng tới thân thể của cô.

"Cana, từ từ, cha cho bác sĩ tới." Molde ninh mi trầm giọng nói, lập tức gọi quản gia, để quản gia đem Charman cấp gọi tới.

Cana cảm thụ được trên người như bị ngàn vạn cái dao nhỏ cắt qua: "Đau...!Nước...!nước..." yết hầu cũng đã bắt đầu khô ráo, thân thể cũng đang kêu gào đau đớn.

Molde nghe cô khóc nức nở kêu to, nhìn cánh môi khô cạn, bỗng nhiên nghĩ đến, cô là nhân ngư, không phải con người.

Tuy rằng có uống nước, chính là có thể hay không còn chưa đủ? Chân cô sưng đỏ dị thường, khả năng không phải là nước thuốc có vấn đề, mà là thời gian ở ngoài nước quá lâu.

Molde trực giác được điều này.

Trực tiếp ôm Cana đến hồ tắm.

Nước có chút nóng, Molde lại thả chút nước lạnh, thẳng đến cảm giác không sai biệt lắm lúc này mới đem Cana để vào.

Cơ hồ là vừa vào nước, Cana liền nhịn không được sảng khoái rên rỉ một tiếng, hai chân đau đớn được giảm bớt, không hề đau đớn giống như vừa rồi.

Molde ôm eo Cana, nước gợn nhộn nhạo, cặp chân dần dần thay đổi thành một bộ dáng khác.

Khép lại ở bên nhau, chậm rãi bắt đầu xuất hiện vảy.

Chỉ trong phút chốc, cặp đùi người liền biến thành đuôi cá.

Đuôi cá ở trong nước chậm rãi xẹt qua, cái đuôi màu ngân bạch nhìn gần có chút lớn, mái tóc bạc cũng khôi phục lại ánh sáng, cả người giãn ra.

Thì ra cô là bởi vì thiếu nước mới có thể biến thành như vậy.

Tính toán một chút, cô từ ngày đó biến thành người cho tới hôm nay là năm ngày, trình độ nhẫn nại của cô hẳn là bốn ngày.

Này liền có ý nghĩa, sau này cứ cách ba ngày sẽ cho Cana ở dưới nước, nếu không liền sẽ gặp phải đau đớn như hôm nay.

Nghỉ ngơi một lát, Cana liền mở hai tròng mắt, thân thể đã hoàn toàn không đau, chỉ là ở trong nước dị thường thoải mái.

Cô lắc lư cái đuôi, xoay người cười tủm tỉm nhìn Molde: "Cha, Cana không đau."

Khuôn mặt nhỏ mang theo vui sướng nhảy nhót, Molde xoa xoa tóc cô, nở nụ cười: "Đi chơi đi." Hắn nhìn ra được cô muốn ở trong hồ bơi lội.

Quả nhiên, đôi mắt Cana cọ một chút liền sáng lên, được sự chấp thuận của hắn thì càng thêm vui vẻ, xoay người.

Liền xuống dưới nước.

Charman thực mau liền đến nơi, vừa tiến vào hồ tắm liền có chút ngốc, này bị bệnh ở chỗ nào?

Ánh mắt Molde nghiêng nghiêng nhìn qua, lãnh đạm nói: "Đi ra ngoài, không có việc gì."

Đi một chuyến vô nghĩa, nhưng hắn lại không dám nhiều lời, chỉ đành cung kính lui ra ngoài.

Cana cũng không biết bơi bao lâu, cảm giác thể xác và tinh thần đều thoải mái, lúc này mới vui vẻ du hồi bên người Molde: "Cha, thật thoải mái, cùng Cana chơi đi."

Hắn nghe có chút buồn cười, hắn cũng không có đuôi cá, sao có thể chơi cùng cô?

Tay Molde ngừng ở eo cô, chạm vào từng mảnh vẩy cá trơn trượt, thân thể Cana một chút cũng không có sức lực, ngoan ngoãn dựa vào ở trước ngực Molde.

Hắn cũng chỉ sờ sờ, đuôi cá này lớn hơn đùi người rất nhiều.

Muốn ôm đuôi cá trơn trượt cũng khó khăn hơn vài phần.

"Năm nay Cana bao nhiêu tuổi?" ngón tay Molde trêu đùa trên bầu vú trắng nõn, đôi mắt xanh biết ngừng ở trên đầu v xinh đẹp.

Nước đối với Cana mà nói thật giống như linh đan diệu dược, hắn còn nhớ rõ đầu v vốn dĩ có chút sưng đỏ, nhưng hiện tại nhìn lại cũng khôi phục bộ dáng trước kia.

Còn có những dấu ấn xanh tím, hiện tại đã trơn bóng như chưa từng chịu qua chà đạp.

Nghe được câu hỏi của Molde, Cana nhăn mày, hồi tưởng một chút ký ức trong chỗ trống, có chút không xác định nói: "Bốn trăm chín mươi tám tuổi."

Molde chỉ là tùy ý hỏi, cũng không nghĩ tới Cana cư nhiên sẽ cho ra một đáp án làm hắn có chút kinh nghi.

Không đợi hắn nói chuyện, Cana như là nhớ tới cái gì, đột nhiên đẩy thân mình Molde ra.

Cô nâng tay lên, bỗng nhiên, móng tay như đang chịu cái gì khống chế mà trở nên bén nhọn lại sắc bén.

Tươi cười trên mặt Molde dần dần phai nhạt, hắn nhìn thấy Cana đưa tay vặn đến phần lưng chính mình.

Dùng móng tay từng chút một đâm vào làn da, vẽ ra một cái gì đó có chút làm cho người sợ hãi.

Sắc mặt Model hoàn toàn trầm đi, tiến lên bắt lấy tay Cana: "Dừng tay, Cana, cha không cho phép con thương tổn chính mình."

Cana mê mang nhìn Molde, hoảng loạn giải thích: "Không phải, cha, Cana muốn đưa cho cha một đồ vật."

"Vật gì?"

Cana: "......" Cô cũng không biết là cái gì, cô chỉ biết đồ vật kia liên quan đến sinh mệnh của cô, cực kỳ quan trọng.

Cana đột nhiên có dũng khí, từ trong tay Molde giãy giụa, thối lui sang một bên, tiếp tục động tác lúc nãy.

Máu xanh từ miệng vết thương tràn vào trong nước, làm xung quanh liền biến thành màu xanh.

Molde đen mặt, trơ mắt nhìn Cana từ miệng vết thương rút ra một cái gân thật dài mang theo ánh sáng nhạt.

Trên mặt cô có chút trắng bệch, uể oải không ít, ánh mắt lại dị thường kiên định.

Cô đem quang gân chia làm hai nửa.

Lại đem một nửa trở về, một nửa còn lại thì đưa tới bên người Molde: "Cha, ăn đi."

Molde bị cô chọc giận hoá cười, ánh mắt lạnh lùng: "Không ăn."

Thần sắc Cana có chút ủy khuất, đây là thứ tốt, vì cái gì cha lại không ăn?

"Cha, đây là đường sinh mệnh của Cana, cha ăn vào thì có thể cùng Cana luôn ở bên nhau." Cana nghĩ nghĩ, lại giải thích một chút, tất nhiên là cha không biết đây là cái gì cho nên mới cự tuyệt.

Đường sinh mệnh của nhân như rất dài dòng, có thể sống hai ba ngàn năm.

năm mới đến kỳ thành thục, ấu tiểu nhân ngư sẽ thoát thai hoán cốt trở thành thành nhân nhân ngư.

Chỉ cần đường sinh mệnh không bị tổn hại, chẳng sợ cái đuôi chỉ còn lại một nửa, tứ chi phá thành mảnh nhỏ, nhân ngư đều có thể tồn tại.

Nhân ngư là được thượng đế ban ân, cũng là bá chủ biển sâu..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio