Kiều Kiều Sư Nương

chương 110: nga mi ngọc nữ (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Thiếu gia, bên ngoài có một đạo cô muốn gặp ngươi!" Bạch Lăng đến gần quay về phía Lăng Phong nói.

Lăng Phong cười thầm trong lòng, trong lòng suy nghĩ, không ngờ ngươi vẫn còn tới, không khỏi cười quỷ dị một cái, hỏi:

- Đạo cô ấy xinh đẹp không?"

Bạch Lăng gật đầu lia lịa, vẻ mặt hào hứng tán dương:

- Thiếu gia, ta chưa từng thấy qua một đạo cô xuất trần thoát tục như vậy, lại còn tưởng nàng ấy là một vị tiên cô nào nữa?"

Lăng Phong nghe xong, trong lòng một trận mừng như điên, đối với hắn mà nói, thứ hấp dẫn hắn nhất chính là mỹ nữ, tứ đại mỹ nữ của hai mươi năm trước a, như thế nào lại không thể khiến hắn động tâm. Vì vậy hắn bước nhanh ra đại sảnh. . .

- Ngọc Thanh đạo trưởng, người chờ một lát, thiếu gia chúng ta sẽ đi ra nhanh thôi!" Bọn nha hoàn rất có lễ phép hướng La Ngọc Thanh nói.

- Có lý nào như vậy, tốt nhất hắn nên nhượng bộ ta thả Phi nhi ra, hắn như thế nào lại không ra gặp ta." La Ngọc Thanh thanh âm yêu kiều vang lên, tràn ngập khí phách, rất cương ngạnh, căn bản không giống như khẩu khí của một người xuất gia.

- Nếu ta không thể diện kiến Ngọc Thanh phu nhân, chỉ sợ sẽ hối hận cả đời a." Lăng phong tiêu sái bước ra, nhìn La Ngọc Thanh hoan hỉ nói:

- Ngọc Thanh đạo trưởng, thứ cho tại hạ lỗ mãng vô lễ!"

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy La Ngọc Thanh khuôn mặt như vầng nhật nguyệt, da trắng nõn nà như mỡ đông, đôi mắt tựa hồ sâu thăm thẳm, những đường cong lả lướt duyên dáng làm cho người ta một loại cảm giác tú lệ vô luân. Nàng dáng tựa như tượng ngọc, eo nhỏ như chức. Nàng mang một chiếc đạo bào trắng toát, cặp ngọc nhũ duyên dáng, kiêu hãnh vươn cao, còn có đôi ngọc thối thon dài mịn màng. Nhìn nàng huyền ảo như mộng, khí chất thánh khiết như nước, làm cho người ta chỉ muốn yêu thương, làm cho người ta không nhịn được phải bội phục tạo hóa thật thần kỳ, kiến tạo được một mỹ nữ như vậy thực cũng không biết tốn bao nhiêu tâm huyết.

Nếu nói Lăng Phong không động tâm, quả thực, chính là nói dối gạt người a.

La Ngọc Thanh cũng nhịn không được đánh giá Lăng Phong đang từ nội đường đi tới, nàng kinh ngạc trước Lăng Phong tuổi trẻ khí thế phi phàm, nhưng càng sửng sốt bởi vẻ anh tuấn tiêu sái bên ngoài, cư nhiên biểu hiện khí phách phong phạm của một đại tông sư, từng động tác giơ tay nhấc chân đều tràn ngập khí tức vương giả, một thiếu niên như vậy, tương lai tuyệt đối là một nhân vật đứng đầu võ lâm.

- Nghĩ không ra Lăng thiếu hiệp tuổi còn trẻ, tương lai lại đầy hứa hẹn như thế, quả nhiên là giang sơn bao la nhân tài lớp lớp . . ." La Ngọc Thanh nhẹ giọng cảm thán.

Lăng Phong phân phó hạ nhân bưng trà, tự mình châm một chén mời La Ngọc Thanh, lập tức phân phó mọi người ly khai.

La Ngọc Thanh tiếp nhận trà xanh, nhỏ nhẹ nói:

- Lăng thiếu hiệp, ta biết giữa Liễu gia và quý phủ có chút hiểu lầm, nhưng là Phi nhi thực sự vô tội, xin ngươi hãy thả nó."

- Vô tội?!" Lăng phong cười lạnh nói:

- Giết một lúc hai mươi người của Lăng phủ ta, bắt đi cha ta, còn muốn cưỡng bức mẫu thân ta làm thiếp, vậy còn có thể xem như vô tội ư? Ngọc Thanh phu nhân, ta kính trọng người là bậc võ lâm tiền bối, nhưng là người bao che cho nhi tử của mình, há còn gì để nói. Thiên tử phạm pháp xử như thứ dân, chẳng lẽ nhi tử người so với thiên tử còn muốn cao hơn phải không?"

La Ngọc Thanh sửng sốt, nghĩ không ra Lăng Phong thái độ cường ngạnh như thế, nói:

- Lăng thiếu hiệp, ngài không cần nói những điều chánh khí lẫm liệt như thế. Trực tiếp mà nói, ngài rốt cuộc tới cùng là muốn cái gì?"

Lăng Phong không chút nào giấu diếm nói:

- Sảng khoái, ta thích tính cách của phu nhân người. Yêu cầu của ta rất đơn giản: Thứ nhất, giao trả cha ta; thứ hai, Liễu gia trước võ lâm công khai xin lỗi gia đình ta; thứ ba, mặc dù nhà ta có tiền, nhưng là Liễu gia đích xác đã làm sai chuyện này, bởi vậy phải bồi thường Lăng phủ ta chi phí cho tất cả những người đã khuất."

La Ngọc Thanh sắc mặt xám xanh, nói:

- Ngoại trừ điều thứ ba ta có thể đáp ứng ngươi, điều thứ nhất và thứ hai thứ cho ta vô năng vi lực [chịu bó tay]. Hơn nữa, vừa rồi ngươi không phải cũng đả thương đánh chết đệ tử Liễu gia ta sao? Xem như cả hai bên đều hòa . . ."

Lăng Phong cười lạnh nói:

- Bọn họ thảm sát người vô tội, ta là đang lúc phòng vệ, há có thể coi là một. Mặc dù đây là võ lâm tranh đấu, nếu ngươi không đồng ý yêu cầu, ta chỉ có thể hướng quan phủ báo án. Giang hồ đã không thể kết thúc, vậy quan trường sẽ trả một cái công đạo."

La Ngọc Thanh không có nghĩ Lăng Phong chấp nhất như vậy, nói:

- Điều thứ nhất sở dĩ không thể làm được, bởi vì cha ngươi đã bỏ trốn. Về điều thứ hai, ta không thể làm chủ, Liễu Nhất Đao là gia trưởng, hắn đã chết. . ."

Lăng Phong cười lạnh nói:

- Liễu Nhất Đao đã chết hay vẫn còn sống, ngươi trong lòng hẳn là đã rõ ràng. Nếu ngươi không thể thỏa mãn điều kiện của ta, ta đây chỉ có thể tiễn khách ."

La Ngọc Thanh nhìn Lăng Phong, nói:

- Ngươi hẳn là biết, một khi ta tới, không thể tay không mà quay về. Trên giang hồ phương pháp chấm dứt ân oán rất đơn giản, nhưng là ta không hy vọng như vậy."

Lăng Phong nói:

- Ta cha đều bị các ngươi nắm trong tay, ngươi nghĩ rằng ta còn có thể lo lắng ngươi hủy đi nhà ta? Hôm nay nếu ta bị bại dưới tay ngươi, chỉ có thể trách ta học nghệ không tinh, nhưng là Ngọc Thanh phu nhân, ngươi cần phải hiểu rõ ràng, ta không có động thủ trước là kính trọng ngươi, một khi ngươi muốn động thủ, chúng ta chính là địch nhân. Ta Lăng Phong đối đãi địch nhân luôn luôn rất hung ác. . . . . ."

- Nói nhảm!" La Ngọc Thanh rất nhanh tự mình quyết định, một quyết định đầy hận ý, nàng rút kiếm ra, trên giang hồ đó là biện pháp giải quyết ân oán đơn giản nhất. Nàng không phải nữ nhân ác độc, nhưng là vì nhi tử, và là một mẫu thân, nàng chỉ có thể làm như vậy.

La Ngọc Thanh không hổ là một kiếm thủ kiệt xuất của Nga Mi trăm năm qua, kiếm của nàng so với Liễu Nhất Đao còn muốn nhanh hơn, hơn nữa, cũng cực kì chuẩn xác. Phái Nga Mi thường rất ôn nhu, điềm đạm. Đương nhiên, nếu ngươi cho rằng phái Nga Mi chỉ có nữ nhân ôn nhu thiện lương, vậy ngươi mắc phải đại sai lầm rồi. Ngẫm lại Diệt Tuyệt sư thái, ngẫm lại Chu Chỉ Nhược, ngươi có thể hiểu được, phái Nga Mi có quang vinh to lớn như ngày nay đều là nhờ truyền thống "ôn nhu trong tính cách, ác độc khi hành sự". Đương nhiên, núi Nga Mi đất trời trong lành, thích hợp để tu tâm dưỡng tính, nữ đệ tử phái Nga Mi, mỗi người đều là những cô nương mỹ mạo tuyệt sắc, bởi vậy từ xưa tới nay, nữ đệ tử phái Nga Mi luôn là "con mồi" mà bọn dâm tặc muốn ăn nhất. Đương nhiên, phái Nga Mi đối phó với dâm tặc thì kiếm pháp cũng là lợi hại nhất. Nếu đúng là lũ dâm tặc, kiếm pháp phái Nga Mi sẽ không còn ôn nhu triền miên nữa, mà phần nhiều chính là nộ khí, thậm chí ra tay là phải tuyệt sát!

Kiếm khí, huy động kiếm khởi!

La Ngọc Thanh tâm niệm đến đây, ý nghĩ cùng tinh thần hội tụ thành một, chợt, hàn kiếm đâm thẳng hướng mặt Lăng Phong đi tới, nhanh như điện xẹt.

Đó là tuyệt sát!.

Lăng Phong biết một kiếm này uy lực nhường nào, nhưng là hắn chân không hề động, ung dung nghiêng đầu qua một bên, dễ dàng tránh được một kiếm sắc bén của nàng.

La Ngọc Thanh đại kinh, có thể đứng thẳng tại chỗ bất động tránh thoát một kiếm này của nàng, thiên hạ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, thậm chí không quá năm người. Lăng Phong hắn như thế nào có thể làm được?

Dù biết là không thể, La Ngọc Thanh tâm niệm, kiếm khí chợt động, lúc này đây, nàng huơ kiếm chém ngang.

Vừa rồi một chiêu thất bại, La Ngọc Thanh lập tức hoành kiếm hướng đầu Lăng Phong chém tới. . .

Lãnh kiếm vừa xuất, mơ hồ có thể cảm nhận được một cỗ khí máu tanh tràn ngập không gian, kiếm phong huy động đến cực hạn, trời đất một mảng mù mịt.

La Ngọc Thanh kiếm pháp thực lợi hại, nhưng trong mắt Lăng Phong chỉ tựa hư vô, lúc cùng Tịnh Du tỷ thí, Lăng Phong mới biết thế nào là kiếm pháp chân chính. Hơn nữa nhận thức về kiếm pháp của hắn đã đạt tới một trình độ mới, mặt này thì La Ngọc Thanh chưa thể sánh được.

- Keng!"

Một tiếng thanh thúy vang lên.

Chỉ thấy hai ngón tay của Lăng Phong đang kẹp gắt gao giữa lãnh kiếm.

Thật không thể nói lên lời, Lăng Phong khuôn mặt anh tuấn, tràn ngập khí tức tự tin phong độ của một nam nhân, chẳng những mi mục thanh tú, đôi mắt thâm sâu, lấp lánh có thần, khí thế bức người, vô luận là nam hay nữ, đều có sức hấp dẫn quỷ dị, mang theo một loại khí phách tự nhiên.

Lăng Phong ánh mắt ôn nhu vô cùng, mang theo một cỗ trìu mến vô tận.

- Bất tất phải thế!" Lăng Phong nhẹ nhàng nói.

La Ngọc Thanh không đáp lời hắn, giọng căm hận nói:

- Ngươi. . . Ngươi. . .tới cùng rốt cuộc là ai?!" Thanh âm tuy bình tĩnh,yên lặng nhưng cũng không tự chủ được mà lộ ra chút lo lắng, thậm chí run rẩy. Lăng Phong quả thật là cường đại, loại cường đại này đã vượt quá sức tưởng tượng của nàng, nàng vô luận là như thế nào cũng không dám tưởng tượng Lăng Phong chỉ là một thiếu niên mới mười bảy tuổi.

Lăng Phong nghe xong, mỉm cười nói:

- Ta là ai? Ta là Lăng Phong, bất quá trong chốc lát nữa, ta sẽ biến thành sói, chỉ chuyên đi ăn phụ nữ!"

- Ngươi. . . . . Ngươi. . .muốn làm gì?" La Ngọc Thanh kinh hãi, bởi vì trong mắt Lăng Phong, nàng trong khoảnh khắc có thể thấy chút thần thái giống với dâm tặc, Lăng Phong trong mắt lộ ra tia hỏa dục, so với dâm tặc còn muốn hơn, thiêu đốt bức người.

- Làm gì ư? Nữ nhân các ngươi thật sự là kỳ quái, rõ ràng biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, cư nhiên vẫn còn muốn hỏi, chẳng lẽ không thấy dư thừa sao?" Chỉ nghe Lăng Phong tiếp tục ôn nhu nói:

- Ta biết ngươi sẽ chống cự, sẽ phản kháng, cho nên ta sẽ hảo hảo mà cường bạo ngươi!" Lăng Phong có chút thần sắc không kiên nhẫn, trước mắt là quyết chiến, mà cứ như là phu thê liếc mắt đưa tình vậy, rõ ràng hắn từ lâu đã coi La Ngọc Thanh là một món hàng, chỉ chờ hắn lấy đi mà thôi.

Thử hỏi thiên hạ ai có thể làm được như vậy, ngoại trừ Lăng Phong ra, chắc không người nào có thể như hắn a.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio