Kim Lăng, ở Đô Thành Đại Minh triều, bấy giờ là Ứng Thiên Thành, thái tổ gia năm đó sau khi thảo trừ quân Mông Cổ đóng đô tại đây, từ đó về sau làm cho Kim Lăng phồn thịnh tới mức chưa từng có.
Ứng Thiên Thành có rất nhiều tên: Tòng Dã Thành, Việt Thành, Kim Lăng, Mạt Lăng, Tái Đáo Thạch Đầu Thành, Kiến Nghiệp, Kiến Khang, Bạch Hạ, Thăng Châu, Giang Ninh, Tập Khánh đến bây giờ là Ứng Thiên, tên dần dần mà thay đổi, đại vương kỳ ở trên tường thành cũng thay đổi liên tục. Thời Sở vương, Tần vương, cố đô thời kỳ Nam Bắc triều, toàn bộ những tên gọi đó, trong đó tên gọi mà ai cũng biết đến là "Kim Lăng".
- Kim Lăng" tên này bắt nguồn từ chuyện "chôn vàng". Lăng là phần mộ. Tương truyền có tên Kim Lăng là bời vì Tần Thủy Hoàng ở đồi Kim Lăng đã chôn vàng để trấn áp Vương khí, là Kim Lăng chi mộ (tên cổ Kim Lăng). Có người nói đồi Kim Lăng hiện nay ở Mãn phủ Sơn Tây. "Cảnh địa kiến khang chí" có ghi lại:
- Phụ lão nói rằng Tần (Thủy Hoàng) ghét Vương khí ở phía Đông Nam, nên đã đúc tượng vàng chôn xuống". Ngay cả Tần Thủy Hoàng cũng sợ hãi nơi bốc ra Vương giả chi khí này, cũng cần kim nhân trấn áp, có thể nói rằng Kim Lăng là nơi ngọa hổ tàng long, nơi của vua chúa. Đến thời thái tổ, tại Kim Lăng một lần ra tay bình định giang sơn, làm nên sự nghiệp vĩ đại, vương giả chi khí cũng trở lên cường thịnh hơn.
Ngoại trừ Vương giả chi khí, người ta nhớ tời Kim Lăng bởi vì mười dặm sông Tần Hoài "sáu hướng yên nguyệt hướng tới đây, kim phấn tập trung ở chỗ này", nơi đây "y quan văn vật, thịnh vu Giang Nam; văn thải phong lưu, giáp vu hải nội", là "Giang Nam cẩm tú chi bang, Kim Lăng phong nhã chi tẩu", "tiếng chèo ánh đèn liền mười dặm, ca nữ hoa thuyền đùa giỡn với sóng nước", "hoa tuyền tiêu cổ, ngày đêm không dứt" cảnh sắc tú lệ này làm nam nhi trong thiên hạ mê say.
Kim Lăng có núi, có sông, có thành, có lâm, sơn, thủy, thành tạo nên sự tương phản đẹp đẽ, chơi xuân "ngưu thủy yên lam", hè thì hưởng "chung phụ tình vân", thu đến "tê hà thắng cảnh", đông ngắm "thạch thành tễ tuyết", bốn mùa đều là trời trong xanh rất thích hợp, cảnh sắc diễm lệ xinh đẹp tuyệt trần. Mười hướng mây khói, Mã thành có vương giả chi khí, có lịch sử, có văn hóa, có xưa, có nay, hẻm Ô Y ngắm cảnh tà dương, miếu Phu Tử cực kỳ huyên náo, Huyền Vũ Hồ khói tỏa…không nơi nào không có phong cảnh độc đáo, ý cảnh sâu xa. Còn có Vũ Hoa Thạch rất đặc biệt, tròn mà trơn bóng, có năm màu sắc, hòn đá nhỏ trong suốt sáng long lanh này từng làm cho rất nhiều văn nhân mặc khách ái mộ.
Trải qua cuộc hành trình ba ngày ba đêm, hoa thuyền cuối cùng cũng đã từ kênh đào Thái Hồ tiến vào Trường Giang, cuối cùng tới Kim Lăng. Lăng Phong trên đoạn đường hưởng mỹ nhân xuân sắc thật vô cùng sung sướng. Ngoài sư nương, Hứa Phượng Phương, Chu Tú Kỳ, ba vị nương tử của hắn thì mười tám mỹ tỳ cũng không may mắn thoát khỏi mà trở thành "mỹ vị" cho Lăng Phong thưởng thức. Đội quân nương tử khổng lồ làm cho hiệu quả song tu của Lăng Phong ngày càng rõ rệt, lực lượng cành lúc càng tăng tiến.
Giờ phút này tiến đến Kim Lăng, Lăng Phong đứng trên tầng cao nhất của hoa thuyền nhìn Kim Lăng thành ở phía xa xa, ngày cành hiện rõ ràng, không khỏi thở dài một hơi!
Sư nương ở một bên tựa vào lòng của Lăng Phong, nói:"Tướng công, tại sao chàng lại thờ dài? Gặp lại phụ thân chàng không vui sao?".
Lăng Phong vuốt ve mái tóc của nàng nói:
- Ta đang suy nghĩ, nếu được cả đời đi trên một chặng đường thật ra cũng là một loại hưởng thụ rất tuyệt vời. Giờ đã tới Kim Lăng, ta lại nghĩ đến sau này trên bước hành trình hung hiểm của võ lâm, mặc dù ta không gặp nguy hiểm nhưng ta lại không muốn các nàng phải tiếp xúc với thị phi giang hồ".
Sư nương gật đầu, lẩm bẩm nói:
- Kết thúc sớm một chút, cùng nhau ẩn cư, lòng thiếp cũng đã chán ghét cảnh giang hồ chém giết".
Lăng Phong ôm lấy nàng, hôn nhẹ lên trán nàng, an ủi nói:
- Thật tốt quá, gặp lại phụ thân xong, chúng ta lập tức quay về Hoa Sơn, sau đó theo nàng nói lời từ biệt Lục Thanh Phong, ta sẽ mang các nàng rời xa giang hồ, đi tìm một thế ngoại đào viên, xây dựng một gia viên xinh đẹp".
Sư nương thấy Lăng Phong nói rất chân thành, trong lòng cũng cảm động, hai con mắt ướt át, trong ánh mắt tràn ngập vui sướng, nói:
- Cũng được, dù sao ngày này cũng đến, đau dài không bằng đau ngắn, lần này trở về ta sẽ cùng hắn nói rõ ràng!".
Lăng Phong trong lòng vui mừng, một tay nhéo lên nhũ phong xinh đẹp của nàng, cười nói:
- Đến lúc đó nàng không được đổi ý!".
Trong lòng sư nương một trận nhộn nhạo, tựa sát vào lòng Lăng Phong nói:
- Ừm! Quân Nghi không hối hận, suốt đời không hối hận!".
Lăng Phong trong lòng cực kỳ cảm động, ôm chặt nàng. Hận không thể đem nàng hoàn toàn hòa tan vào bên trong thân thể mình.
- Tướng công, chúng ta đã cập bến! Bây giờ lên bờ chứ?" Hứa Phượng Phượng từ bên ngoài chạy tới kêu lên. Hiển nhiên, nàng rất thích thú đối với chuyến đi này.
- Đương nhiên rồi! Trước khi gặp cha, chúng ta trước tiên chuân bị một ít lễ vật, còn phải mua vài món y phục ăn mặc cho đàng hoàng một chút! Đặc biệt là tân nương trang cho các nàng". Lăng Phong ôm lấy sư nương nói với Hứa Phượng Phượng.
- Trang phục sư nương?" Sư nương hỏi:
- Dùng để làm chi?".
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Đương nhiên để cho ta cùng các nàng mặc khi bái đường".
- Bái đường?" Sư nương càng khó hiểu, nói:
- Khi nào?".
Lăng Phong nói:
- Là vào đêm nay, ở Kim Lăng, trước mặt phụ thân. Tuy rằng không có khách và bạn bè, nhưng là thành ý của ta đối với các nàng".
- Thật tốt quá! Thiếp đi nói với Tú Kỳ…" Hứa Phượng Phượng cất tiếng nói như một con Hoàng Oanh nhỏ, tràn ngập vui mừng.
Sư nương nhìn Lăng Phong nói:
- Khó khăn rồi, cả thiếp cũng phải sao?".
Lăng Phong gật đầu nói:
- Đương nhiên, chẳng nhẽ nàng không muốn làm nương tử của tâ sao?".
- Nhưng mà…" Sư nương hơi do dự, dù sao thân phận cũng không cho phép.
Lăng Phong ôm nàng, nói:
- Ta biết nàng nghĩ gì, không có ngoại nhân, được rồi, yên tâm. Chỉ cần bái đường xong, chúng ta mới danh chính ngôn thuận phải không nào?".
- Được rồi " Sư nương thông suốt liền trở nên cao hứng.
Lăng Phong cùng ta nữ bước lên Kim Lăng thành, tam nữ vốn đã là nhất đẳng mỹ nhân, đặc biệt là sư nương. Một khi trang điểm vào thì không phải chỉ dùng những từ ngữ chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa nhường là có thể hình dung được. Hơn nữa, phía sau còn có mười tám mỹ tỳ, nếu như không có nhiều người chú ý đến thì mới thật sự là gạt người.
Lăng Phong cùng tam nữ vừa xuất hiện tại chợ Kim Lăng thành, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt chú ý đến, may mắn Lăng Phong là người hành tẩu giang hồ, đối với điều này cũng không thèm để ý.
Ở Kim Lăng thành đi dạo hơn mấy canh giờ, Lăng Phong cùng Hứa Phượng Phượng , sư nương đi vào địa chỉ mà Lam Phượng Hoàng cung cấp đi tới tiệm y phục Thải Điệp Di. Xem thời gian mới biết hôm nay đã dạo chơi ngắm cảnh mất một ngày.
Hứa Phượng Phượng chỉ vào ngôi nhà màu đen có biển vàng trước mặt, ở trên trước điếm viết ba chữ Thải Điệp Di liền nói:
- Xem kìa! Thải Điệp Di, chúng ta tới rồi!".
Sư nương mỉm cười nói:
- Tướng công, về nhà chàng cũng không chịu hỏi thăm một chút, Thải Điệp Di này vốn là tiệm vải lớn nhất Kim Lăng thành, chàng lại còn đưa chúng thiếp tới nơi khác mua y phục lãng phí mất một ngày thời gian rồi".
Lăng Phong cũng rất ngạc nhiên, nói:
- Ta có biết đâu, còn tưởng rằng đó chỉ là một cái trang viên, không ngờ lại là một cửa hàng vải lớn a".
Sư nương nói:
- Ẩn nấp ở thành thị lớn, người ma giáo quả thật rất thông minh, nhân sĩ võ lâm đều không ai ngò được đại bản doanh của ma giáo lại là hiệu vải lớn nhất Kim Lăng. Dùng cửa hiệu này làm hậu phương, thật ra là phương pháp rất an toàn".
Hứa Phượng Phượng mỉm cười ngọt ngào nói:
- Tướng công, thiếp thấy chúng ta sau này cũng không cần phải mua quần áo nữa!".
Lăng Phong cười nói:
- Đúng vậy! Nàng sau này là lão bản nương của hiệu vải này. Chúng ta đi vào thôi!".
Lăng Phong dẫn tam nữ vào hiệu vải. Một tiểu nhị ngẩng đầu trông lại, tưởng rằng mấy người Lăng Phong tới mua quần áo vội vàng tươi cười chào đón:
- Mấy vị muốn mua quần áo sao?"
Lăng Phong nói:"Chưởng quỹ của các người ở đâu?".
Tiểu nhị nói:
- Chưởng quỹ của Lăng Phong các ở hậu đường. Không biết các vị có mua quần áo hay không?".
Lăng Phong từ trong lòng lấy ra tín vật mà Lam Phượng Hoàng giao cho mình đưa cho tiểu nhị, nói:
- Làm phiền ngươi đưa cái này cho chưởng quỹ của các ngươi, hắn sẽ hiểu!".
- Lăng thiếu hiệp…" tiểu nhị thấy vật này kinh hỉ kêu lên:
- Xin thứ cho tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn, tiểu thư nhà ta chờ đã lâu, xin mời vào bên trong, xin mời". Vừa nói, tiểu nhị vừa vội vàng đưa Lăng Phong và các nàng tiến vào hậu đường.
Từ tiền điếm tiến vào hậu viện, kiến trúc phủ đệ này vô cùng khí thế, đặc biệt là ngọn giả sơn, gió thổi lồng lộng, khí thế hùng hồn, kỳ phong quái thạch, chạm khắc tinh xảo. Ngọn giả sơn có chín đường đi, hai mươi mốt động khẩu. Nằm ngang hết sức quanh co, ngoằn ngoèo, đứng thẳng hết sức cực kỳ vòng vèo nhấp nhô. Hai bên lượn vòng, khi thì cao tận đỉnh, khi thì chìm đáy cốc, ngửa đầu nhìn lên trước mặt núi trùng trùng điệp điệp, quan sát bốn phía sườn núi khác biệt, hoặc là bằng phẳng, hoặc là cửa ải hiểm yếu, mang lại cho người ta cảm giác mê ly mơ hồ, thần bí mà thú vị. Trước mặt thế núi hiểm trở, không có đường rút lui, như xuyên cửu khúc châu (1) , uốn lượn thế lõm vào phía trong. Như là mê cung, biến hóa khôn lường. Đường đi khó xuất nhập, phương pháp mới lạ làm người ta mê man. Giống như là ngẫu nhiên phân tán, nghe thấy tiếng người mà không thấy mặt. Mạch đất đóng mở biến đổi bất thường, thần diệu vô cùng.
Lâm viên này từ phía Tây sang phía Đông dài và hẹp, có lẽ bởi vì phố xá sầm uất nên viên cảnh (2) phải xây dựng cho phù hợp chia làm hai hướng Đông Tây, khoảng cách giữa các hành lang rất xa nhau. Bên vách hành lang có cửa sổ khắc hoa văn, phong cảnh nối liền từ Đông sang Tây làm tăng thêm sự đặc sắc. Kiến trúc hành lang ở phía Đông chủ yếu là kiến trúc đình viện, hành lang khúc khuỷu vờn quanh đình viện, cùng với hoa và cây cảnh, thạch phong, từ cửa sổ hành lang nhìn lại thật đầy ý cảnh.
Toàn bộ hành lang phía Tây chủ yếu là viên cảnh, ở giữa là hồ nước, còn có giả sơn, hoa cùng cây cảnh và tòa nhà. Trung tâm hồ nước tụ lại, Đông Tây hai phía hẹp và dài, cũng cây cầu cong cong bắc qua, thủy môn hiện lên hồ nước uốn khúc, nhè nhẹ chảy vô cùng vô tận. Giả sơn phía Bắc hồ, toàn bộ dùng hồ thạch tốt xây lên, mặc dù không cao nhưng mà có núi non cùng động cốc, cùng với cây cối sơn đình tô điểm lẫn nhau.
Đặc biệt là có nhà sàn đầm sen thơm mát để một đôi uyên ương có thể thưởng thức phong cảnh bốn bề. Bắc có hồ nước, hướng Nam là đình viện, có chiếc cầu nhỏ nước chảy qua, hai bên có đình hiên hang động cùng khe suối, bởi vậy có thể tới Tây bộ từ nhiều hướng.
Toàn bộ khôn viên cảnh sắc ngắn gọn mang phong cách cổ xưa, tự nhiên thanh nhã, không thiên về sự tinh xảo mà thiên về vẻ đẹp tự nhiên.
Rất tự nhiên, nhất là không có vẻ kiểu cách, không chạm trổ hoa van quá nhiều, không có dâu vết rìu đục, phương pháp trang trí tài hoa, đạt tới trình độ điêu luyện, trông tựa như bức tranh thủy mặc, giống như phong cảnh tự nhiên.
Viên môn phía Bắc mở ra, trước của có một cây cầu đá, một ao nước kéo dài theo hướng Đông Tây, còn ở phía Nam dù sáng sớm hay chiều tà, hoàng hôn khói nước tràn ngập. Sơn đảo phong phú, cả một vùng sông nước đầy ý thơ.
Mà ở nội viên bày bố chủ yếu là núi, vừa vào cửa là thấy rất nhiều hoàng thạch, thổ thạch đan xen cùng giả sơn. Trên núi có cả cổ mộc lẫn những cây nhỏ, sinh cơ dào dạt, ở giữa có thủy trúc đung đưa tạo bóng râm, dây leo rủ từ trên xuống, tạo cảm giác như núi rừng ở chốn thôn quê. Đại bộ phận kiến trúc được núi vây quanh, cũng cùng hành lang nối liền với nhau. Nhưng mà sơn thiếu thủy thì mất đi vẻ xinh tươi, thủy thiếu sơn thì mất đi vẻ mạnh mẽ. Vì thế duyên trì kiến trúc rất phức tạp, uốn lượn quanh co, cùng với kiến trúc đình, nhà thủy tạ thống nhất thành một khối, không hề lẻ loi, khiến cho nước ở ngoại viên cùng với núi ở nội viên hỗ trợ lẫn nhau, cùng bổ sung cho nhau hòa thành một thể rất tự nhiên.
Chu Tú Kỳ vừa ngắm nhìn vừa tán thưởng, nói; "Nơi này thật xinh đẹp, nếu cả đời có thể ở nơi này, nhất định là một loại hưởng thụ!".
Lăng Phong mỉm cười nói:
- Tú kỳ, sau này ta tặng nàng một ngôi nhà so với nơi này còn xinh đẹp hơn!"
- Thật sự còn có nơi hấp dẫn hơn nơi này sao? Hoàng cung thì không tính, cái vẻ huy hoàng lộng lẫy đó quá tầm thường" Chu Tú Kỳ nghiêm túc nói.
Hứa Phượng Phượng mỉm cười nói:
- Tú Kỳ, tỷ thấy trên đời này chỉ có muội mới nói hoàng cung không đẹp và tầm thường. Muội đã nhìn thấy hoàng cung sao?"
Chu Tú Kỳ nói:
- Muội chưa từng tới hoàng cung, nhưng khi còn bé mẫu thân muội đã nói hoàng cung tất cả đều là từ vàng xây lên, sàn nhà bằng vàng, trần nhà cũng bằng vàng, ngay cả long bào hoàng thượng cùng nương nương mặc cũng làm bằng tơ vàng. Tỷ nghĩ xem, môt nơi toàn là màu vàng, không phải là rất tầm thường sao?"
Lăng Phong nghe xong, cười ha hả nói:
- Tú Kỳ nói rất đúng, thật sự là rất tầm thường, phải là tự nhiên mới đẹp, nhìn xem nơi đây sơn sơn thủy thủy thật là đẹp!".
- Tướng công, thiếp với chàng suy nghĩ giống nhau" Chu Tú Kỳ cao hứng nói.
- Tướng công, chàng đã đến rồi".
Ngay lúc này ở phía sau, từ nội đường một mỹ nữ đi ra nghênh đón Lăng Phong và các nàng. Mỹ nữ này không phải ai khác, chính là ma giáo thánh nữ Lam Phượng Hoàng, kiều thê của Lăng Phong.
- Lam Lam, tại sao nàng lại ở chỗ này?" Lăng Phong kinh hỉ không thôi, đi tới cũng không cố kỵ bên cạnh còn có người mà ôm lấy nàng nồng nhiệt hôn.
Lam Phượng Hoàng thiếu chút nữa bị hắn hôn cho không thở được. Sau khi tách ra, nàng ngượng ngùng gật đầu với sư nương các nàng, sau đó nói:
- Thiếp đã tới Hàng Châu rồi, Bạch Lăng nói chàng đến Kim Lăng gặp phụ thân, thiếp dứt khoát mang nàng đến Kim Lăng cùng chàng hội hợp".
Lăng Phong nói:
- Vậy Nhạn Băng, Ngọc Thanh các nàng có khỏe không?".
Lam Phượng Hoàng gật đầu nói:
- Các nàng đều đã ở Hoa m hết cả rồi, đều đang chờ chàng trở về."
Lăng Phong mỉm cười nói:
- gặp phụ thân, chúng ta tiếp tục lên tiên hạc bay tời Hoa m là được".
Lam Phượng Hoàng nói:
- Tốt quá!".
- Phong nhi! Con đã tới rồi sao?" Lúc này Lăng Khanh từ hậu đường đi ra, năm mươi tuổi đời mà thoạt nhìn như đã đến bảy mươi. Trải qua lần biến cố này, phụ thân quả thật đã tiều tụy và gia đi rất nhiều, chỉ thấy ông vành mắt ướt át, khóe miệng run rẩy nói:
- Đúng…đúng là Phong nhi sao?".
Lăng Phong hốc mắt ẩm ướt. Tiến đến đỡ lấy cánh tay phụ thân, gật đầu nói:
- Vâng, là con. Cha, là con đến thăm người đây!".
Lăng Khanh thấy con mình, trong lòng kích động, khóe mắt ướt đẫm, lẩm bẩm nói:
- Tốt, tốt! Phong nhi, vài ngày không gặp con đã trưởng thành hơn nhiều!" Vừa nói vừa không ngừng đánh giá Lăng Phong từ trên xuống dưới.
- Cha, con chẳng những trưởng thành, con còn đem đến ba người con dâu cho cha gặp mặt. Đêm nay chúng con muốn bái đường, để cho cha thấy con cưới vợ". Lăng Phong nghiêm túc giới thiệu thê thiếp của mình để phụ thân nhận thức.
Sư nương, Hứa Phượng Phượng cùng Chu Tú Kỳ, tam nữ cùng tiến lên thi lễ với Lăng Khanh, làm cho lão nhân gia cao hứng mà cười toe toét:
- Tốt lắm, đều là những con dâu ngoan. Nhi tử, ta sống ở nơi này rất tốt, buôn bán làm ăn thuận lợi. Lam Lam cũng an bài người hỗ trợ, nhà của chúng ta bâu giờ đã khôi phục sinh cơ như xưa, hơn nữa sinh ý thu được thậm chí còn nhiều hơn trước. Trong nhà không thiếu tiền, con à, phải đối đãi tốt với các nương tử của con, tranh thủ sớm một chút cho cha có cháu bế, ta sống một mình cũng rất buốn bực. Có cháu, ta mỗi ngày dẫn bọn nó đi bách bộ trên đường".
Lăng Phong mỉm cười nhìn sư nương các nàng, nói:
- Các nàng nghe rồi chứ, cha đã lên tiếng, muốn các nàng khai chi tán diệp. Người nào đầu tiên sinh thêm cho Lăng gia một nhi tử, người ấy chính là người con dâu làm vẻ vang Lăng gia".
Phụ thân cầm tay Lăng Phong, nói:
- Không những là con dâu tốt, tương lai còn là người thừa kế của Lăng gia". Hai cha con kẻ xướng, người họa, làm cho tứ nữ xấu hổ vô cùng.
(1) Xuyên cửu khúc châu: tức là xuyên sợi dây qua chín khúc minh châu, chỉ sự ngoằn ngoèo khó khăn. Cụm từ này bắt nguồn từ câu chuyện Phàm Chiêu hiến kế cho Tấn vương
(2) Viên cảnh: Vườn và sự bố trí cảnh vật trong hậu viện