Kiều Kiều Sư Nương

chương 212: đại tẩu (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ta giết ngươi a, cái này…"

Lăng Phong còn chưa bước tới phòng bếp, đã nghe thấy tiếng Nam Cung Tuấn từ bên trong hét lớn một tiếng, tức thì nghe được "Leng keng…"

Đúng là âm thanh của thanh kiếm ra khỏi vỏ!

Nam Cung Tuấn nhận được tin tức sự tình Từ Tử San bị bại lộ, là người đầu tiên chạy đến phòng bếp, mục tiêu của hắn rất rỏ ràng, đầu tiên là muốn tại chổ Từ Tử San bị sa lưới thẩm vấn, trước hết giết người diệt khẩu.

- Không nên…" Tần Thục Phân cùng Từ Diễm Quân đồng thời kêu lớn!

Lăng Phong là mắt nhanh tay lẹ, người còn chưa tiến vào, dựa vào sự nghe được của chính mình, cảm giác được phương hướng xuất kiếm của Nam Cung Tuấn, tiện tay ném một thỏi bạc.

- Keng…"

Đúng một tiếng, ngay chính giửa thanh kiếm của Nam Cung Tuấn. Từ ở trên không lập tức kiếm bị cắt làm hai đoạn. Theo gió kiếm mà rơi trên mặt đất, "keng" một tiếng.

Mặc dù trường kiếm đã gảy, nhưng là kiếm của Nam Cung Tuấn đã phát ra, không có khả năng thu hồi, do vậy nửa thanh kiếm vẫn y như cũ mà bổ về phía Từ Tử San.

Tần Thục Phân nhẹ nhàng lôi kéo Từ Tử San một cái, đoạn kiếm từ bên tai nàng xẹt qua, gọt rơi mấy sợi tóc trên mái tóc đẹp, Từ Tử San lúc ấy chính là sợ tới hồn phi phách tán, trên mặt hoàn toàn không còn chút máu.

Trong lúc Nam Cung Tuấn cố sức muốn tiếp tục tiến lên hành hung, Lăng Phong thình lình xuất hiện ở trước mặt của hắn, nói:

- Đại ca, huynh làm gì đây?"

Nam Cung Tuấn vừa thấy Lăng Phong tiến đến, càng thêm tức giận không kềm chế được, nói:

- Việc hạ độc tại phòng bếp này, là ý đồ mưu hại toàn thể Nam Cung thế gia, rỏ ràng chính là người Hồ Điệp môn…"

Nam Cung Vân ở một bên thật sự nhìn không vừa mắt, cười lạnh hỏi:

- Đại ca, chị dâu đi theo người ba năm có thừa, nay làm sao thoáng cái là biến thành người của Hồ Điệp môn."

Nam Cung Tuấn nói:

- Muội tử, chỉ là tại đại ca ngươi, ta trước đây có mắt không tròng nhận lầm người. Cái này chính là Hồ Điệp môn nội ứng!"

- Chát…"

Một tiếng vang trong trẻo của cái tát, chỉ thấy đại nương Từ Diễm Quân tiến lên tặng cho Nam Cung Tuấn một cái bạt tai vang dội, tức giận nói:

- Ngươi, tên bất hiếu này, Từ Tử San nếu là nội ứng của Hồ Điệp môn, vậy ta là cái gì? Toàn thể Phích Lịch môn là cái gì?"

Từ Tử San vừa rồi hoảng hốt tái mét, đến giờ này hoàn toàn ra dáng đau đớn động lòng người khóc sướt mướt, cái này cũng khó trách, chính trượng phu của mình nhờ vả hạ độc, bây giờ sự việc bại lộ, Nam Cung Tuấn vì bo bo giữ mình, rõ ràng không tiếc đem chính mình diệt khẩu, điều này làm cho nàng như thế nào mà không thương tâm rơi lệ, đổi lại người khác, chỉ sợ lúc này chẳng còn nghĩ nhiều là đã chết rồi.

Nam Cung Tuấn vẫn như cũ không biết hối cải, oán hận nói:

- Nương, nhìn người nhìn mặt chẳng biết lòng, chuyện đồi bại này khi nào thì ta cũng không biết, người như thế nào mà biết rỏ ràng?"

- Ngươi nói bậy!" Từ Diễm Quân quát lớn, nói:

- Tử San là ta nhìn nó lớn lên, ta còn không rõ ràng lắm tính cách làm người của nó sao?"

Tần Thục Phân nói:

- Đại nương nói không sai, ta xem sự tình cũng không phải đơn giản như vậy…"

Nam Cung Tuấn nói:

- Còn có cái gì mà không rỏ ràng lắm, người cùng tang vật đều đã lấy được, nữ nhân này giữ lại không được."

Lăng Phong ý vị sâu xa, nói:

- Coi như người và tang vật đã bắt được, ta tin tưởng nhất định lúc này còn có tin tức, chỉ bằng vào chị dâu một người, vì sao vô duyên vô cớ hạ độc? Ta xem cái này sau lưng nhất đình có đại âm mưu, có người sai sử. Đại ca người vừa xông vào là nắm đại tẩu mà giết, chẳng phải là giúp người sai sử nấp sau màn kia đại ân sao? Nếu chúng ta không tìm ra người sai sử nấp sau màn, cho dù giết đại tẩu, chỉ sợ Nam Cung thế gia còn có người chị dâu thứ hai, người chị dâu thứ ba đi ra hạ độc chúng ta a!"

- Nhị đệ, ngươi nói lời này là có ý tứ gì?"

Nam Cung Tuấn bị Lăng Phong làm tức giận đến sắc mặt tái nhợt, toàn thân phát run.

Lăng Phong vẻ mặt nghiêm lại nói:

- Ta xem sự tình rất đơn giản, đại tẩu nhất định là bị người khác sai sử mới đến hạ độc. Về phần người sai sử ở phía sau màn là người phương nào, không bằng tạm thời đem đại tẩu giam giữ, chờ phụ thân sau khi bế quan đi ra tiếp tục định đoạt."

Nam Cung Tuấn nói:

- Điều này cũng nên do ta giam giữ trông coi…"

Vừa nói , liền muốn đi bắt Từ Tử San.

- Chậm đã!"

Lăng Phong trước hết ngăn trở, nói:

- Vừa rồi, đại ca huynh còn muốn giết muốn chặt, như quả lúc này đem đại tẩu giao cho huynh, vạn nhất có cái gì không hay xảy ra, ta sợ người khác sẽ hiểu lầm là đại ca huynh giết người diệt khẩu…"

- Nam Cung Vũ, ngươi nói vậy là ý gì! ?" Nam Cung Tuấn tức giận giẫm chân như sấm.

Lăng Phong nói:

- Đại ca, huynh làm gì phải tức giận như thế, đúng như là trong sạch, như quả đại ca huynh không làm việc trái lương tâm, còn ngại gì người khác nói như thế nào? Đại nương, người xem chị dâu tạm thời giao cho ta giam giữ trông coi được không, ta nhất định sẽ bảm đảm an toàn cho chị dâu, cho đến khi phụ thân bế quan trở ra."

Từ Diễm Quân gật gật đầu, nói:

- Ta xem như vậy là rất tốt rồi, Cứ làm như ngươi nói đi, Tuấn nhi ngươi đi theo ta."

- Nương, muốn hại cả nhà chúng ta như vậy, mẹ…" Nam Cung Tuấn vẫn không tha vẫn cố không bỏ ý định đưa Từ Tử San vào chổ chết.

- Ngươi nói đủ chưa? Chẳng lẻ còn ngại chưa đủ mất mặt xấu hổ sao? Đi!"

Từ Diễm Quân thể xác và tinh thần đã là mệt mỏi, hét lớn một tiếng với Nam Cung Tuấn.

Nam Cung Tuấn chẳng còn có cách nào nữa, hung hăng trừng mắt liếc Từ Tử San một cái, xoay người cùng Từ Diễm Quân rời đi.

- Cảm ơn cứu mạng của Nhị đệ."

Lúc này Từ Tử San mới tỉnh hồn trở lại.

- Chị dâu, người thật là lớn mật a, cư nhiên muốn mưu hại toàn gia chúng ta?!". Đến lúc này Lăng Phong mới quay người nhìn Từ Tử San.

- Không….Ta, ta không có." Từ Tử San toàn thân run rẩy, trong ánh mắt lộ ra vẻ bất lực.

Từ Tử San năm nay hai mươi hai tuổi, bới kiểu tóc chứng minh đã là đàn bà có chồng, nàng lớn lên phi thường mê người, trên mặt một đôi mắt ẩn tình như mộng ảo, đôi môi mềm ấm, tựa như mật đào một thứ, hai má phúng phính, hai vai thon dài, dưới tay áo sa mỏng là đôi cánh tay ngọc giống như phù dung đồng dạng, đọng lại màu trắng ở giửa dây đai vài điểm phấn hồng, rất là bắt mắt, nhất là chiếc cổ đứng thẳng ngạo nghễ, càng có sức hấp dẫn người ta, mắt mi như vẻ, chiếc mũi thanh tú, một đôi môi mọng, hai má kiều mỹ. Toàn thân trắng nỏn nà mịn màng, dáng người thon dài cân xứng, chiếc eo thon thả kiều đồn tròn trịa, có thể nói nàng có đầy đủ hết vẻ đẹp của nữ nhân.

Lăng Phong ngắm nhìn không khỏi một hồi động tâm, so với Tống Ngọc Chi, Từ Tử San chỉ có hơn chứ không kém. Quả thật là mỹ nhân hiếm có, trong nhà Nam Cung ở đây, Từ Tử San cũng tính là một đại mỹ nhân.

- Vũ nhi, để ngăn ngừa người khác nói này nói nọ, ta nghĩ Từ Tử San là để ta trong chừng cho."

Tần Thục Phân nhìn thấy ánh mắt Lăng Phong nhìn qua Từ Tử San, trong lòng cảm thấy không thoải mái, hoàn toàn quên lúc trước chính mình hứa hẹn phải giúp Lăng Phong chinh phục tất cả nữ nhân của Nam Cung thế gia.

Lăng Phong là ai chứ? Tần Thục Phân lời còn chưa nói, hắn là đã biết trong nội tâm nàng đang suy nghĩ gì, vì vậy lạnh lùng nói:

- Chị dâu một ngày còn sống, kẻ nấp sau màn này còn một ngày không an tâm, đến lúc đó tất nhiên là sẽ giết người diệt khẩu. Như thế là chuyện nguy hiểm, mẩu thân! Người hay là không nên nhúng tay hỏi tới, chuyện này cứ giao cho con làm là tốt thôi."

- Vậy, ngươi khá cẩn thận một chút."Tần Thục Phân nghe ra trong lời nói của Lăng Phong có điểm bất mãn, lúc này nhượng bộ nói.

Nam Cung Tuấn theo Từ Diễm Quân đi vào trong phòng, Từ Diễm Quan lúc này quay đầu túm lấy Nam Cung Tuấn, trách mắng nói:

- Ngươi nói, sự tình này đến cùng có phải là do ngươi chủ mưu hay không?"

- Nương, người nói cái gì vậy? Chuyện đó là hoàn toàn tự nó hành hung!" Nam Cung Tuấn lập tức phủ nhận.

Từ Diễm Quân nước mắt ngập tròng, lắc đầu nói:

- Ngươi cùng Tử San đều là ta trông lớn lên, chẳng lẽ trong lòng của ta còn không rõ ràng lắm ai đúng ai sai sao? Trong lòng ngươi một mực không hài lòng Vũ nhi kế thừa Nam Cung thế gia, cho nên ngươi xui khiến Tử San, làm cho nàng đến phòng bếp hạ độc, đúng vậy không?"

- Nương, người trong lòng đã hiểu, vậy người còn hỏi ta làm gì?"

Nam Cung Tuấn lúc này cũng không còn phủ nhận, ngược lại biểu lộ vẻ lãnh khốc, thản nhiên nói.

- Quả nhiên là ngươi sai Tử San hạ độc!"

Từ Diễm Quân quả thực không thể tin được chính lỗ tai mình, thương tâm muốn chết, lệ nóng đoanh tròng nhìn Nam Cung Tuấn nói:

- Ngươi, tên bất hiếu tử này, ngươi…Ngươi điên rồi sao?"

- Con không điên!"

Nam Cung Tuấn to tiếng quát lớn, nói:

- Con là trưởng tử của Nam Cung thế gia, vị trí gia chủ đương nhiên phải là của con. Hắn dựa vào cái gì mà được lão nhân gia yêu mến. Từ nhỏ các người vốn không thích con, các người lấy cái tốt nhất đều cho hắn, con? Các người có hay không thực tình yêu con! Nương! Con mới là con trai ruột của người!"

- Bốp!"

Lại là một tiếng dòn dả của bàn tay, Từ Diễm Quân ruột gan đứt từng khúc, khóc nói:

- Ngươi như thế nào như vậy, không tính chuyện sâu xa! Vị trí gia chủ đối với ngươi trọng yếu như vậy, trọng yếu đến muốn anh em ruột thịt vào tình trạng tương tàn? Ngươi có phải là người hay không?"

- Đúng, con không phải là người, vậy người vừa ý chưa?" Nam Cung Tuấn càng thêm xung động cùng giận dữ không thể nhịn, nói:

- Tại trong mắt các người, con cái gì cũng không phải. Cũng tốt, bắt đầu hôm nay ta cũng không nhận người là mẫu thân. Ta nói cho các người, ta sẽ không chịu để yên, nếu như người không giúp ta, cũng sẽ có người khác giúp ta."

- Ngươi muốn làm gì?"

Từ Diễm Quân cả kinh nói:

- Chẳng lẽ ngươi còn không biết hối cải sao?"

- Hối cải!"

Nam Cung Tuấn cười lạnh nói:

- Ta căn bản không sai, vì cái gì muốn hối cải? Lại nói, ta đã bước ra một bước này, căn bản là không có đường rút lui. Người cứ yên tâm đi, nhi tử của người, ta sẽ không để thua sạch dễ dàng như thế này."

- Ngươi…..ngươi điên rồi sao?"

Từ Diễm Quân nói:

- Ngươi cuối cùng như thế nào mới chịu bỏ qua!"

Nam Cung Tuấn nói:

- Bỏ qua!? Chờ ta lấy về đồ vật thuộc về chính mình, ta mới chịu để yên."

Nói xong, đột nhiên rời khỏi phòng cũng không quay đầu lại, để lại Từ Diễm Quân ánh mất gần như tuyệt vọng, nhìn theo bóng lưng đứa con đang rời đi.

Nam Cung thế gia, bất hạnh thay tại trước trận đại chiến lại đưa tới một cơn chấn động tan tành bên trong.

Còn Lăng Phong? Hắn lại đang nghĩ chuyện gì, có lẽ hắn lại đang làm cái gì? Hắn đã làm tốt việc chuẩn bị nghênh chiến sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio