Sau cơn mưa gió, khuất nhục lại không có kết thúc.
Lăng Phong đắc ý hướng về nữ nhân trước mắt, đang nhìn gương mặt khuất nhục đẹp đẽ của Hà Bích Tú, ôm mối hận trong đôi mắt, đang cố nhẩn nhịn, trong lòng dâng lên cảm giác thành tựu trước nay chưa từng có."Ha ha" dâm tiếu giữa tiếng quát khẻ: " Thế nào, so với Nam Cung Tuấn ra sao?"
Hà Bích Tú không nói gì, chỉ là khuất nhục đứng, lẳng lặng đứng, trải qua vừa rồi, đầu tiên là ác mộng, sau đó là đau đớn cùng khoái lạc, thậm chí có điểm muốn mơ tưởng đến trạng thái điên cuồng, nàng giờ đây nói không ra loại cảm giác này.
Lăng Phong tựa hồ nhìn ra tâm tư của nàng, quát: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, đại gia ta còn chưa đủ thoải mái, nàng đến đây cho ta."
Thân thể Hà Bích Tú lập tức run rẩy nhè nhẹ, trong lòng thống khổ vô cùng, hai mắt như phun lửa muốn đốt Lăng Phong trước mặt cháy thành tro bụi mới có thể giải hận, nhưng qua chốc lát thần sắc bi phẩn lại bị cam chịu thay thế, âm thầm oán than một tiếng, thân hình dời về phía trước, quỳ gối trước mặt nam nhân, trong nội tâm một lần nữa bị thống khổ ập vào, nhắm lại đôi mắt đẹp, chảy xuống nước mắt khuất nhục.
Lăng Phong rất hài lòng nữ nhân trước mặt, cái loại ngập tràn bi thương khuất nhục lại còn vẻ mặt cam chịu này, nhìn gương mặt xinh đẹp đau thương của người đàn bà đang quỳ trước mặt, đôi mắt khép chặt lại chảy xuống dòng nước mắt khuất nhục, lại còn run rẩy, so sánh với nữ nhân vừa rồi phẫn hận quật cường, trong lòng càng tăng thêm khoái cảm chinh phục.
Ta cho nàng nhiều khoái lạc như vậy, nàng lại còn có thể khóc? Hãy quỳ xuống, còn kì kèo cái gì, nhanh lên, bằng không thì trực tiếp đâm vào trong . . . của nàng. " Lăng Phong trong lòng đắc ý, giọng điệu hăm dọa nói.
Hà Bích Tú thân thể lại run rẩy, hàng mi dài không ngừng rung động, cuối cùng cố mở to đôi mắt, hít vào một ngụm hơi lạnh. Trong lòng sinh ra một loại sợ hãi, chẳng lẽ nam nhân này trời sinh chuyên môn ức hiếp nữ nhân sao? Bản thân mình rơi vào tay hắn, kết cuộc thế nào có thể biết rồi. nghĩ đến đây trong lòng Hà Bích Tú càng thêm cảm thấy bi ai.
Lăng Phong thấy vẽ mặt hoảng sợ của nữ nhân nhìn vào mình, đắc ý cười nói: "Thế nào! Ta đủ mạnh không, so với Nam Cung Tuấn mạnh hơn nhiều chứ? Ha ha, dù sao nàng cũng đã nếm qua, hẳn là trí nhớ đã khắc sâu, ha ha. Không ngại nói cho nàng biết, vừa rồi đối phó chỉ là loại vừa vừa, ta muốn nó phát lại uy lực lúc này, ngay bây giờ đây lớn gấp đôi cũng có thể được.
Hà Bích Tú lại là cả kinh, trong lòng mặc dù phẫn hận không thôi, chẳng qua muốn nói đối với một gã đàn ông quát tháo với mình chẳng có ấn tượng, đấy là không có khả năng. Bởi vì vừa rồi khoái cảm xung kích này, nàng suốt đời cũng không thể quên được.
Lăng Phong nhìn vẻ mặt ngơ ngẫn của Hà Bích Tú, còn cho rằng nàng đang nhớ đến khi đó chính mình làm cho tình cảnh của nàng chết lên chết xuống, nghĩ đến tình cảnh lúc đó Lăng Phong cũng là rất thỏa mãn, đến nổi có một vài lúc chựng lại trước mắt người đàn bà này đã có lúc phát ra động tác hứng khởi hết sức điên cuồng, khiến cho mình lúc đó thiếu chút nữa đã phải bại trận.
Hắn muốn hoàn toàn chinh phục nàng, chỉ có như vậy mới có kết cục tốt đẹp. Cho nên lúc này, Lăng Phong vẫn không quên dùng hết cách khiến cho nàng nhục nhã, khiến cho nàng phải xóa sạch sự tự tôn, làm cho nàng cả tinh thần lẫn thể xác phải khuất phục.
Nhớ lại lúc đó tình hình điên cuồng của hai người, người đàn bà này cuồng loạn buông thả, ôm chặt say đắm nồng nàn cháy bỏng, cùng với mình chẳng ai nhường ai điên cuồng "đả đấu" như tuyết trắng, cuối cùng đi đến hòa tan với nhau bất luận ai củng thấy thật là tươi đẹp, tất cả điều đó khiến cho mình cảm thấy người đàn bà này quả thật làm say đắm chết người.
Đồng thời càng khiến cho Lăng Phong cảm thấy có thể khai thác được sự dâm đãng to lớn tiềm ẩn trong người đàn bà này, vừa vặn đây cũng là một phần trong kế hoạch lúc trước của mình, nàng đã có tiềm chất này, tự mình có thể làm ít mà hưởng nhiều, đem nàng chuyển hóa thành dâm nô trung thành nhất của mình.
"Còn ngơ ngẩn nhìn cái gì, còn không mau một chút. Nhìn cái dạng nàng thèm ăn kìa, chắc chắn nghỉ là bây giờ đây cho nàng cái đó nha, ha ha, chỉ là trước khi dùng nàng làm cái đó hãy làm cho ta thoải mái đi, ta mới có thể xem xét cho nàng, bây giờ nhanh lên cho ta, ngậm lấy." Lăng Phong cười dâm nói.
Đã bị nam nhân dùng lời nói tục tằn dơ dáy tấn công, Hà Bích Tú chỉ có thể đau khổ và bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng lập tức bị nam nhân nắm lấy tóc, đưa gương mặt xinh đẹp gượng gạo kề sát.
"Ách", Hà Bích Tú bi thương kêu một tiếng, cây gậy th*t đã tràn đầy, đến nổi bên trong miệng bị căng cứng cực hạn thập phần khó chịu.
Mục đích của Lăng Phong đã đạt tới, trong lòng càng thấy đắc ý, khiến sự chinh phục của hắn càng thêm bành trướng
Lúc này đây Hà Bích Tú một lần nữa lại phát ra một tiếng rên rĩ, một mặt chịu đựng khó chịu cực độ khí vị trong miệng, một mặt lại lần nữa chảy xuống nước mắt khuất nhục, đồng thời nàng biết rằng năm tháng sau này của mình chỉ có loại sinh hoạt khuất nhục này, chỉ sợ là chẳng còn sức lực để thoát khỏi vận mệnh bi thảm này, nghĩ tới đây trong lòng nổi bi ai càng thêm dày đặc. @! #¥... ##! @¥#... *&... *... ¥#! ##~! #@! ¥#¥#... ¥... ¥&... &... ¥... ¥... ¥... @#¥... ¥&¥& qua thật lâu, Lăng Phong mới từ trong cực lạc phục hồi tinh thần lại, nhìn gương mặt phấn đã tái nhợt ngất đi ở dưới thân, mặt mũi ướt đẫm mồ hôi cũng không thể che đậy được vệt nước mắt từ trong khóe mắt, hừ! Bây giờ chỉ là mới bắt đầu.
Lăng Phong có mục tiêu rất cao, tự nhiên không thể tiện nghi cho nữ nhân này, tự mình còn muốn đem nàng huấn luyện thành dâm nô trung thành nhất của mình, bởi thế, không những cho mình sảng khoái, mà còn càng có lợi cho đại kế sau này của mình.
Hì hì, nghĩ đến như quả có thể đem Tần Thục Phân, Nam Cung Vân mẹ con, cộng thêm Hà Bích Tú, Nam Cung Tình mẹ con, bốn người cùng lúc hai đôi bay bỗng, khẳng định so với hiện tại khoái hoạt càng tăng mạnh thêm hàng nghìn lần.
Hừ hừ, ta thề, tuyệt không để cho các nàng chạy ra khỏi lòng bàn tay của ta, ta nhất định phải đem tất cả các nàng cả đám đều biến thành nữ nhân của mình, biến thanh tiểu lão bà của ta.
Lăng Phong nằm sấp trên người Hà Bích Tú tính kế rất lâu sau, tia sáng nhỏ bé trong con ngươi thỉnh thoảng hiện lên một tia quang mang kỳ lạ, hắc hắc cuối cùng lại một hồi cười âm hiểm xong mới bò dậy.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Hà Bích Tú phát hiện mình vẫn còn đang ở trong mật thất, chỉ có điều trên người huyệt đạo toàn bộ đều bị điểm trúng, về phần Nam Cung Tuấn ở cạnh bên đã không còn thấy nữa.
Đại khái lúc mặt trời lên độ ba sào, Lăng Phong đã lại trở về.
"Thế nào, tối qua ngủ có thoải mái không? Ta cho người mang bữa sáng đến, ăn nhanh một chút, một lát ta còn muốn … nàng đó!" Lăng Phong cười dâm nghe chói tai khiến cho đang ở trong cảnh khốn khó Hà Bích Tú lấy lại lý trí, lập tức cảm thấy xấu hổ cực độ, cùng tận xấu hổ hối hận, không thể tưởng được chính mình lại luân lạc trở thành tù binh.
Hà Bích Tú cảnh tỉnh mình, nam nhân ở trước mắt bức hiếp mình, mình vô luận như thế nào cũng phải chịu đựng, cho dù thân thể của mình bị khống chế, nhưng tâm linh thế nào cũng không thể khuất phục, nếu không mình sẽ thật sự biến thành nô lệ của nam nhân này.
Nổi biến chuyển ưu tư của Hà Bích Tú tuyệt không vượt qua được đôi mắt tinh tường của Lăng Phong, hắn âm thầm cười lạnh, nghĩ thầm nàng con đàn bà này thế là đã rơi vào trong tay ta, sẽ nhất định trở thành dâm nô của ta, bất kể nàng chính là như thế nào là không muốn cùng không cam lòng, hoặc mưu toan tính chống cự, cũng không thể thay đổi được kết cuộc cuối cùng, hừ hừ, ta chẳng những từ trên thân thể, lại còn muốn từ trên tâm lý đem nàng chinh phục hoàn toàn, mẹ nó một bài ca, nàng hãy đợi mà nhìn xem.
Hà Bích Tú lúc này tiếp xúc với Lăng Phong đôi mắt không thể tự chủ được, từ trong đáy lòng cảm thấy khủng hoảng cùng sợ hãi, bởi vì nàng có thể thấy rõ ràng cảm ứng đến từ trong tròng mắt của đối phương bắn ra tới đích bao nhiêu là bá đạo cùng cường liệt chiếm hữu hết đôi mắt, mà loại này như là có thể nhìn thấu tất cả ánh mắt làm chính mình cảm thấy vô luận là từ thân thể hay là tâm lý đều không thể giữ lại tất cả đều lộ ra, làm sự mềm yếu cùng sợ hải ở sâu trong lòng mình không còn chỗ ẩn dấu. Đồng thời, ở dưới đôi nhản thần này khiến có thể cảm giác được chính mình vô luận là dù phản kháng thế nào cũng là uổng công thôi, chủ nhân của ánh mắt này có thể trong cùng lúc có thể nắm được tâm lý của mình, nắm được nhược điểm của mình, lại còn tấn công trí mạng mình, khiến chính mình thua càng thảm.
Với ý nghĩ này, làm Hà Bích Tú như rơi xuống sông băng, một luồng hơi lạnh từ nơi sâu trong tâm linh tuôn lên lạnh lẽo khiến trong lòng suy nhược không ngừng run rẩy.
"Tại sao dừng lại vậy, không ăn cơm phải không? Rất tốt, chúng ta đây trước làm sau ăn cơm, cởi quần áo ra cho ta!" Lăng Phong nheo nheo đôi mắt lại, trong mắt quang mang lập lòe khác thường.
Mặc dù không phải ra dáng nghiêm nghị, nhưng Hà Bích Tú lại thấy từ đối phương giọng nói cùng trong ánh mắt có nguy hiểm tồn tại, hơn nữa đối phương truyền đạt cho mình một loại tin tức, ở trước mắt đối phương mình nhiều nhất chỉ là một món đồ chơi để đùa nghịch, hơn nữa chổ cao minh của đối phương là lợi dụng giữ lại ưu thế tâm lý cho mình mà không ngừng gây áp lực, chờ đến lúc thân thể cùng tâm lý chính mình hoàn toàn sụp đổ, thế là chính mình trở thành thân phận nô lệ rồi.
Cảm giác bi thảm tràn ngập trong đầu, do cảm thấy tuyệt vọng mới bộc phát ra tất cả dũng khí còn sót lại, ngẩng lên gương mặt đẹp buồn bả, trong đau khổ mang theo một chút kiên cường nhìn về Lăng Phong nói nhanh: "Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào, tại sao phải hành hạ ta như vậy, ngươi muốn thân thể ta, ta cho ngươi, nhưng ngươi không thể chà đạp ta, đày đọa ta như vậy?"
Lăng Phong híp đôi mắt nhỏ lại yên lặng nhìn Hà Bích Tú, khóe miệng biến đổi hiện ra một nét cười lạnh lùng tàn nhẫn, ánh mắt của mình chiếu thẳng đến khiến cái đầu "cao ngạo" đẹp đẽ của đối phương một lần nữa lại rủ xuống, mới âm trầm cười nói: " Ha ha, tam nương nàng quả nhiên đủ thông minh, đúng, không sai! Ta chính là muốn thuần phục nàng trở thành dâm nô của ta, khiến cho nàng hoàn toàn khuất phục ta, để nàng biến thành một người đàn bà dâm đảng suốt ngày khao khát ta. Ha, ha, ha."
"Ngươi . . . Ngươi thật là bỉ ổi, hạ lưu . . . Ngươi . . . Ô ô . . . "
Hà Bích Tú dần dần cảm thấy phòng tuyến tâm lý của mình đã sụp đổ.
Tuy thống hận đối phương kia quá sức hạ lưu, mục đích thật xấu hổ, nhưng lại biết chính mình không có sức phản kháng, chính mình trước mặt nam nhân này một chút biện pháp cũng không có, khắp nơi đã bị khống chế, từng bước lọt vào đả kích, đồng thời đau khổ mà phát giác ra chính mình biến thành một thứ để mặc tình đối phương bởn cợt chơi đùa, tự mình trước kia phản kháng một lần cũng rơi vào bẫy rập bị đối phương lợi dụng mà phản kích, khiến mình lại càng phải rơi vào một vực sâu đáng sợ.
Lăng Phong nhìn người đàn bà trước mắt cực độ bi thương lại không còn sức giãy dụa khóc lóc, biết mình đã thành công phá tan phòng tuyến tâm lý của nữ nhân, tâm lý của nữ nhân đã khuất phục cương uy phía dưới của mình rồi, chỉ cần mình đem thân thể của nàng chinh phục triệt để, nàng kia sẽ trở thành món hàng cho mình tùy ý sai khiến, giẫm đạp, mà đồng thời thuần phục nữ nhân này, khoảng cách đại kế chinh phục toàn bộ nữ nhân của Nam Cung thế gia tiến thêm được một bước, hắc hắc hắc.
"Cô nàng lẵng lơ ti tiện này, còn cố khóc lóc cái gì? Còn không mau cởi bỏ hết quần áo ra, dặn dẹo gì nữa, coi ta xử lý nàng thế nào, hừ!"
Lăng Phong lúc này quát to âm thanh chói tai, đúng là lúc bắt đầu chính thức thuần phục Hà Bích Tú.
Hà Bích Tú ngẩng gương mặt phấn đẫm lệ, khiếp đảm nhìn về Lăng Phong, thấy đối phương vẫn giữ một vẽ nghiêm khắc dữ tợn, trong lòng không khỏi run lên, buồn bã khổ sở chen lẫn hoảng sợ, e dè tiếp tục cởi bỏ quần áo trên người, khi mà trên thân chẳng còn bao nhiêu quần áo nữa rồi, rất nhanh trên người chỉ còn một chiếc yếm màu tím nhạt, toàn thân trắng như tuyết hầu hết đã lộ ra, cánh tay nho nhỏ trắng nõn, thon dài xinh đẹp, dưới chiếc cổ trắng bộc lộ ra một gò ngực trắng như tuyết, đôi thỏ nõn nà vươn thẳng tất cả đều phô ra trước mắt nam nhân, Hà Bích Tú không khỏi hai tay ôm chặt trước ngực, chẳng còn dũng khí cởi hết vật che đậy cuối cùng trên người.
"Nàng dám không vâng lời sao? Cởi mau!" Lăng Phong quát to một tiếng.
Lập tức thân thể Hà Bích Tú run lên một cái, đau khổ nhắm chặt hai mắt lại, tay thò đến sau lưng muốn cởi bỏ dây buộc của cái yếm.
"Chậm đã"
Nhưng vào lúc này, Lăng Phong đột nhiên lại gọi Hà Bích Tú.
Hà Bích Tú ngừng lại, gương mặt tràn đầy vẻ khó hiểu nhìn về phía Lăng Phong, nàng thật không tin tưởng cái gã nam nhân này lại có thể. bỏ qua cho nàng.
Lăng Phong vẻ mặt âm trầm tức giận nói: "Đừng có ở trước mặt ta mà trương cái bộ mặt xác chết ra, giờ đây chủ nhân của nàng muốn hưởng dụng tấm thân đê tiện của nàng, nàng phải tạo ra cái gương mặt vui vẻ mà biểu lộ, đem tấm thân mà cung kính dâng lên, còn nữa, ta mà nhìn thấy nàng rơi một giọt nước mắt, ta sẽ đem nàng với bộ dạng này tống ra khỏi mật thất, để cho nàng với tư thái này mà gặp mọi người. Hừ!"
"A, đừng, đừng làm như thế với ta, năn nỉ ngươi!" Hà Bích Tú nghe thấy câu nói uy hiếp của Lăng Phong, biết hắn có thể nói được làm được, chính mình đến lúc đó trò hề lộ ra hết, đồng thời cũng chẳng dám nói thật ra, đó thật là sống không bằng chết.
"Đừng tưởng chỉ có lời nói, hảy biết rằng ta nói là làm, nếu làm lão tử ta phiền lòng, đừng có trách ta không khách khí đó."
Hà Bích Tú lúc này trong lòng đau khổ vạn phần, chỉ muốn kiếm chổ nào mà khóc cho thiên hôn địa ám, vậy mà lúc này đây Lăng Phong bảo nàng phải làm ra bộ mặt vui vẻ, trong một khoảng thời gian ngắn đâu có thể nào mà làm được.
Lúc này nhìn đến Lăng Phong đưa cái bộ mặt xấu càng ngày càng âm trầm, bộ dáng dường như muốn phát tác, trong lòng sợ hãi, đành phải nén lòng, đưa bàn tay ra sau lưng nắm cái dây buộc yếm cởi ra, theo đà chiếc yếm bèn tuột xuống.
Lúc này tấm thân lỏa lồ của nàng phô bày tất cả trước mặt Lăng Phong.