Kiều Kiều Sư Nương

chương 286: kích tình đàm uyển phượng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lăng Phong cười nói :" Sao rồi, bây giờ đã biết Hóa công tán lợi hại như thế nào rồi chứ? Trúng loại thuốc này chân khí trong cơ thể không thể khống chế được, cho dù tu luyện lợi hại cách mấy cũng chẳng có lợi gì "

Đàm Uyển Phượng im lặng nhắm mắt, vì nàng hiểu rằng, càng trả lời càng mang nhiều khuất nhục hơn nữa

Lăng Phong mỉm cười nhìn Đàm Uyển Phượng, ánh mắt tà ác, môi khẽ nhếch, chậm rãi hướng nàng bước tới, đến khi cách nàng khoảng một thước thì ngừng lại, chợt đột nhiên vươn tay ra, hướng tới đôi ngọc nhũ mê người của nàng mà nắn bóp. Đàm Uyển Phượng từ trước đến giờ chưa từng bao giờ bị người khác đối với nàng làm những chuyện như vậy, từng loạt cảm giác truyền tới, nhịn không được kêu lên một tiếng, thân thể mềm mại cũng khẽ run lên. Lăng Phong lui về sau hảo hảo thưởng thức thân thể hoàn mỹ của nàng. Hắn cũng bị vẻ đẹp của nàng làm cho mê muội, song phong to tròn kia ngạo nghễ đứng thẳng như hai ngọn tuyết sơn, làm nổi bật lên hai nhũ hoa màu hồng phấn xinh đẹp.

Lăng Phong khóe miệng cười mỉm, bởi vì hắn phát hiện khi tay hắn khẽ vuốt qua ngực nàng thì nhũ hoa đó cũng dần biến lớn và cứng hơn.

Lăng Phong biết Đường Uyển Phượng chính là chưa từng bị người khác chạm qua thân thể, bây giờ công lực tiêu tán đồng thời cũng kéo theo định lực giảm mạnh, sự kiềm chế cũng theo đó mà giảm xuống cho nên phản ứng cơ thể so với thường nhân càng kịch liệt hơn. Lăng Phong thấy vậy không nói không rằng, từ trong áo lấy ra một cái bình nhỏ, đó là một loại thuốc còn cao cấp hơn cả Hóa công tán - Nhuyễn ngọc tán!

Lăng Phong đêm Nhuyễn ngọc tán đổ vào lòng bàn tay rồi xoa lên song phong của nàng, vừa xoa nắn vừa nói :" Nhuyễn ngọc tán này nếu đem thoa vào trên người thì hiệu quả so với thẩm vào trong không khí gấp trăm lần, bất luận là trinh nữ hay tiên nữ đều sẽ biến thành dâm oa đãng phụ, không nên gấp, không lâu nữa ta sẽ cho ngươi hưởng thụ cảm giác sung sướng mà trước nay ngươi chưa cảm nhận qua"

Sau đó hai ngón tay hắn bắt đầu day nhẹ, ôn như kẹp lấy nhũ hoa nàng mà thưởng thức, đôi cự nhũ của nàng làm cho hắn say mê, hết nắn bóp hắn lại vỗ nhẹ hoặc là xoa nhẹ, phải nói cặp ngọc nhũ của nàng cực kì co dãn, hắn đem sự chú ý tập trung hết lên hai ngọn tuyết sơn cự đại này

Lăng Phong không ngừng xoa nắn cự nhũ làm cho hô hấp của Đàm Uyển Phượng vì thế mà dồn dập, cơ thể nàng cũng bắt đầu có phản ứng kích thích, lúc này , ta hắn cũng từ từ vuốt xuống phía dưới

Đàm Uyển Phượng bỗng nhiên kinh dị, nàng thấy hắn hết dùng tay nắn bóp ngọn núi bên trái lại nắn bóp ngọn núi bên phải một cách mạnh bạo, nàng vừa khiếp sợ vừa đau không nhịn được kêu lên một tiếng. Lăng Phong phát hiện dưới tác dụng của Nhuyễn ngọc tán, thân thể Đàm Uyển Phượng đã phản bội ý chí của nàng, song phong của nàng so với vừa rồi càng lớn hơn, càng cứng hơn nữa

Lăng Phong bởi vì phản ứng của nàng mà lộ ra vẻ mỉm cười, hắn lại tiếp tục đùa bỡn thân thể của Đàm Uyển Phượng

Lăng Phong một tay đem ngọc nhũ nàng bóp chặt, một tay mò xuống vòng eo nhẵn nhụi của nàng mà vuốt ve. Ngọc nhũ của Đàm Uyển Phượng quả là to lớn, một tay không thể cầm hết được, Lăng Phong đem nó bóp lấy, mạnh mẽ nắn bóp, làm cho nó không ngừng biến dạng, tay kia lại cùng với vòng eo thon mềm của nàng vuốt ve chơi đùa

" A !" Đàm Uyển Phượng bị hí lộng khuôn mặt dần trở nên ửng đỏ, tuy biết rằng vạn lần không nên nhưng bị dược lực thúc giục, ý chí đã không khống chế được cơ thể nữa rồi. " A, a" thanh âm kiều mị run rẩy vang lên

Lăng Phong ngồi xuống, bắt đầu vuốt ve đôi chân ngọc của Đàm Uyển Phượng, nàng có vóc dáng cao không thua gì nam nhân, mà sở dĩ như vậy là nhờ đôi chân thon dài mảnh khảnh kia, chỉ cần nhìn thôi thì đã là một loại hưởng thụ rồi nói chi là sờ vào. Lăng Phong chính là đang mê mẩn vuốt vô đôi ngọc thố này,cái loại cảm giác trơn tru thoải mái này thật không thể dùng ngôn ngữ mà hình dung được. Vừa vuốt ve đôi ngọc thố, ánh mắt Lăng Phong cũng không đứng yên mà theo chân nàng đi xuống. Khi bắt gặp đôi bàn chân nhỏ nhắn của nàng, hắn không khỏi ngẩn ngơ. Lăng Phong liền đem chân nàng nâng lên, cẩn thận quan sát, chỉ thấy bàn chân nàng như dùng Bạch Ngọc điêu khắc thành, ngón chân thon dài, làm cho mu bàn chân cong lên, lòng bàn chân phơn phớt hồng, phải nói là một tuyệt tác của tạo hóa. Hắn không nhịn được hướng Đàm Uyển Phượng mà thốt lên :" Thật đẹp a, đây là lần đâu ta nhìn thấy một bàn chân đẹp như vậy !"

Lăng Phong nói xong nâng chân nàng lên hôn nhẹ, thật là tuyệt phẩm không có một điểm tỳ vết, theo lòng bàn chân nhìn lại, các đầu ngón chân xếp thành một hang trông như một xuyến trân châu. Lăng Phong lại theo chân Đàm Uyển Phượng mà hôn tiếp lên trên, vừa hôn vừa vuốt ve

Đàm Uyển Phượng vừa rồi còn bị tra tấn, mệt mỏi không chịu nổi nay bỗng nhiên thấy chân mình bị người ta vừa hôn vừa vuốt ve, một cảm giác lạ từ đó truyền lên làm cho cả người nàng bất chợt run rẩy. Lăng Phong liền phát hiện được Đàm Uyển Phượng đối với chân mình cực kì mẫn cảm, không khỏi mỉm cười, hắn cẩn thận vuốt ve lòng bàn chân và từng ngón chân của nàng.

Đàm Uyển Phượng không kìm chế được mà toàn thân run lên, nhưng lại không có cảm thấy khó chịu, thậm chí còn có chút thoải mái, nàng chợt giật mình , như thế nào mà dưới hoàn cảnh bị người khác ngược đãi mà mình lại có cảm giác thoải mái?

Lăng Phong cũng cảm giác được thân thể của Đàm Uyển Phượng run lên từng đợt, hắn liền cười nói :" Đàm nữ hiệp, vừa rồi ngươi còn dùng lời lẽ đanh thép quở mắng ta, ta còn tưởng ngươi thật sự là hiền thục trinh nữ, định lực thâm hậu, nguyên lai cũng không khác gì một dâm oa đãng phụ a !"

Hắn lại tiếp tự vuốt ve chân ngọc của nàng, một lát sau liền dừng lại, quay người hướng tới ngọc đồn mê người của nàng mà thưởng thức

Nếu như nói ngọc nhũ của Đàm Uyển Phượng là xin đẹp mê người thì kiều đồn của nàng càng không thể dùng từ ngữ miêu tả, vừa xinh đẹp, bóng bẩy, mượt mà, trắng như tuyết và còn vô cùng đàn hồi nữa. Ở giữa hai đồi thịt là một khe rãnh sâu xuyên qua, đêm ngọc đồn hoàn mỹ chia thành hai nửa hướng tới chỗ kín của nàng, ngọc đồn này đúng là địa phương mê người nhất của Đàm Uyển Phượng, hơn nữa dưới đó còn có một hang động âm u huyền bí

Lăng Phong không còn kiếm được nữa, tay hắn không ngừng thám hiểm ngọc đồn mê nhân đó, tại nơi đó nắn bóp, day nhẹ, rồi lại vỗ về, ma xát, động tác của hắn luôn là nhu thế, nhẹ nhàng và liên tục, lúc này các ngón tay hắn đã nắm gọn ngọc đồn nàng

Khí hắn nắn bóp ngọc đồn của Đàm Uyển Phượng, hắn thật sự bởi vì độ co dãn mà giật mình, trong khi đó, hơi thở của Đàm Uyển Phượng cũng bắt đầu dồn dập

" A". Lăng Phong khi thì nhẹ nhàng khi thì thô bạo, nhất là khi hắn dùng sức bóp lấy ngọc đồn của nàng. Đàm Uyển Phượng trong lòng thề rằng phải bảo trì trầm mặc, không thể khuất phục hắn, không thể bị hắn kích thích mà phát ra thanh âm, nhưng lúc này nàng đã không kìm chế được nữa mà hủy bỏ lời thề

Lăng Phong luôn dùng một nhịp điệu giống nhau mà kích thích nàng, ngay từ lúc ngón tay hắn đụng đến nàng thì nàng đã kháng cự, nhưng sau đó hắn lại nhẹ nhàng vuốt ve làm cho cảm giác của nàng liên tục thay đổi, đến hiện tại thì nàng đã thực sự mệt mỏi

Nàng không thể típ tục kiềm chế được nữa, nàng cần phải nghĩ ngơi. Không lâu sau, Lăng Phong liền cảm thấy thân thể nàng đã dần dần mềm nhũn, ngọc đồn nàng càng mềm mại hơn, đột nhiên hắn phát hiện hắn có thể dễ dàng tách mông nàng ra, đưa ngón tay tới thăm dò hang động huyền bí kia, thậm chí ngón tay hắn có thể vươn vào bên trong hang động đó rồi

Lúc Lăng Phong đem ngón tay vươn sâu vào hang động đó thì đồng thời Đàm Uyển Phượng cũng không kìm chế nổi nữa , nàng thấp giọng phát ra tiến rên rỉ làm cho Lăng Phong nhất thời lộ vẻ tươi cười

Ngón tay Lăng Phong trong âm động đó hoạt động thì Đàm Uyển Phượng càng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ mê người, Lăng Phong biết được dược lực đã chân chính phát huy hiệu quả, đêm dục hỏa của Đàm Uyển Phượng đẩy lên cao, xem ra mọi việc đã sắp xếp xong rồi.

" Ba ! Ba! Ba!"

Tay của Lăng Phong dùng sức hướng tới ngọc đồn của Đàm Uyển Phượng hung hăng vỗ mạnh, mà ngọc đồn của nàng cũng bởi vì bị đánh mà không ngừng run rẩy

" Ba ! Ba ! Ba !"

Tay hắn không ngừng vỗ mạnh ngọc đồn của nàng

"Ba ! Ba! Ba !"

Ngọc đồn của Đàm Uyển Phượng không ngừng bị đánh, tay của Lăng Phong giống như máy không biết mệt mỏi, liên tục đánh xuống, mỗi lần đánh, ngọc đồn của nàng lại biến hóa thành một hình dạng khác nhau. Sau một hồi rốt cuộc hắn cũng không ngừng lại, vẫn tiếp tục đánh, Đàm Uyển Phượng cảm thấy phi thường khuất nhục.

"Ba! Ba! Ba!"

Đàm Uyển Phượng cho đến bây giờ cũng không thể tin được chuyện như vậy lại xảy ra với nàng, một thiên hạ đệ nhị mỹ nhân, đại sư tỷ phải Hoa Sơn, nhưng bây giờ nàng chính là vô kế khả thi

Lúc này Đàm Uyển Phượng nhìn trông giống một tiểu cô nương mắc lỗi bị đánh đòn, nàng vừa khóc vừa nghĩ:" Điều này làm sao có thể phát sinh a, không thể a !"

"Ba !"

Đàm Uyển Phượng đột nhiên nghĩ, hy vọng người làm chuyện này với nàng là Lăng Phong

Lăng Phong bây giờ cùng lúc nãy không giống nhau, không nhục mạ nàng nữa mà chỉ mỉm cười hướng ngọc đồn nàng mà đánh tới.

Đàm Uyển Phượng tin tưởng mạng sống mình trước mắt sẽ không gặp gì nguy hiểm, nhưng nàng cũng phải trả giá rất nhiều

Lăng Phong bàn tay chính là không ngừng lại, không ngừng vỗ mạnh lên ngọc đồn của nàng, cũng không có đùa giỡn ,chỉ là một lần lại một lần vỗ mạnh xuống

"Ba!"

Đôi khi hắn một dừng một cái, sau đó thì lại tiếp tục, điều này làm cho Đàm Uyển Phượng thật sự có chút ăn không tiêu, bị đánh một trận, nàng cảm thấy mông mình đã bắt đầu đau, đau đớn này đối với nàng mà nói chính là trước giờ chưa từng trải qua, cái loại cảm giác thập phần xa lạ này thậm chí làm nàng bắt đầu sợ hãi, nhục nhã xen lẫn đau đớn

Lúc đầu Đàm Uyển Phượng đối với cảm giác đau này cắn răng chịu đựng, nhưng là bây giờ tại mông nàng truyền đến từng đợt đau đớn, nàng rốt cuốc cũng chịu đựng không nổi, kêu to lên.

Lăng Phong hắn chính là đợi như vậy, hắn mỉm cười nhìn nàng, cũng không đánh mông nàng nữa, bởi vì hắn đã có một sự thay đổi nho nhỏ trong kế hoạch của mình

Hắn bắt đầu đùng sức nắn bóp ngọc đồn nàng, sau đó lại xoa nhẹ, tay hắn trượt nhẹ qua cũng khiến cho nàng phải kêu lên, cứ như vậy hắn không ngừng thay đổi cách thức

Khi hắn bắt đầu làm như vậy thì đồng thời dưới tác dụng của dược lực, Đàm Uyển Phượng bắt đầu cảm thấy sự thay đổi, nội tâm nàng cũng bắt đầu bị ảnh hưởng, không chỉ có đau đớn mà con xen một chút khoái cảm. Nàng tuyệt nhiên không muốn thừa nhận sự thật này, nàng sợ hãi cực lực kháng cự lại cảm giác này, nhưng là khoái cảm đó càng lúc càng mãnh liệt, cho dù nàng cố gắng đến mấy cũng không thể kháng cự được

Đàm Uyển Phượng định lực đang dần dần tiêu giảm, dục vọng cũng bắt đầu bị khơi dậy, mồ hôi nàng từ trán không ngừng chảy xuống, bởi vì cố gắng áp chế dục tính mà thân thể nàng không ngừng rung động. Nhìn thấy bộ dáng khổ sở của nàng, Lăng Phong không nhịn đượ mà bật cười, hắn biết thắng lợi đã nằm trong tầm tay, giai đoạn thứ nhất của kế hoạch đã hoàn thành xong.

Kế hoạch này Lăng Phong đã tỉ mẻ vạch ra, đi từng bước một, dựa theo suy nghĩ của Đàm Uyển Phượng mà tính toán

Lăng Phong không ngừng vuốt ve xoa bóp cự nhũ, tay kia lại mò xuống âm động mà thăm hỏi. Sự kích thích này đối với Đàm Uyển Phượng mà nói là không thể chịu đựng được, nàng không thể không rên rỉ thành tiếng, theo từng cử động cửa ngón tay Lăng Phong mà rên rỉ.

Một lát sau, Lăng Phong cuối cùng cũng thưởng thức được thành quả của mình. Lúc này Đàm Uyển Phượng đã bắt đầu chuyển động, người nàng đong đưa theo từng cử động của ngón tay Lăng Phong, mái tóc dài xõa xuống tung bay, song phong tại không trung không ngừng lắc lư lên xuống, ánh mắt khép hờ, trên mặt phảng phất một màu đỏ,. Lăng Phong hiểu rõ điều này, một nữ nhân có công lực thâm hậu thì định lực cũng cao hơn người, nhưng một khi dục tính nổi lên thì so với người thường càng phóng đãng phóng túng hơn.

Đàm Uyển Phượng trong bộ dạng dâm đãng phải nói là càng xinh đẹp động lòng người. Lúc sau, Đàm Uyển Phượng cả người gần như là tê liệt, thân thể mềm mại nằng sấp xuống, này cũng là do động tác của nàng quá kịch liệt

Lăng Phong không khỏi tạm thời ngừng lại, trấn định , nhìn nàng cười nói :" Thế nào Đàm nữ hiệp, Nhuyễn ngọc tán mùi vị ra sao?"

Đàm Uyển Phượng ngẩng đầu lên, song ánh mắt vẫn còn lộ ra một sự bất khuất, nhìn hắn hung hăng nói :" Ngươi đê tiện, vô sỉ"

Lăng Phong vốn tưởng sau thời gian hành hạ đó, sớm đã đánh gục Đàm Uyển Phượng, dược lực sớm đã khống chế tư tưởng nàng. Không ngờ căn bản vẫn chưa đạt được mục đích, trong lòng cũng không khỏi bội phục tính cương ngạnh của nàng, xem ra nên tiến hành bước thứ hai thôi.

Lăng Phong không nói một lời, chỉ hướng tới Đàm Uyển Phượng mà mỉm cười

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio