Kiều Kiều Sư Nương

chương 299: nhi tử không ăn phụ thân ăn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong phòng hai người Ninh Vô Song và Bạch Quân Nghi cùng Lăng Phong ăn bữa tối, Thế Phong thì vừa được bú sữa mẹ và đi ngủ, hài tử mỗi ngày cơ hồ đều ngủ đến mười canh giờ. Lăng Phong trái ôm phải ấp, tình cảnh vô cùng mỹ diệu. Tuy Ninh Vô Song là mẫu thân của Bạch Quân Nghi nhưng mỹ miệu động lòng người, vẫn thùy mị như thiếu nữ mười tám, ngày thường cùng Lăng Phong hoan ái không chút nào thua kém sư nương Bạch Quân Nghi. Lăng Phong hỏi Ninh Vô Song có phải do mình ngày trước làm ra sự tình "Bá Vương ngạnh thương cung" nên mới bất đắc dĩ mà tiếp nhận hắn hay không? Ninh Vô Song lắc đầu phủ nhận, lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Phong trong nội tâm nàng đã sinh ra một cảm giác kỳ diệu giống như đã từng quen biết, mà trên mình của Lăng Phong luôn tản ra khí tức nam tử mãnh liệt khiến cho nữ nhân say đắm. Nghe đến đó Bạch Quân Nghi cười châm chọc:

- Nói như vậy mẫu thân đã bị tướng công hấp dẫn mà sinh ra lòng ái mộ ư?

Ninh Vô Song biết rằng không tránh được nên chỉ có thể thẹn thùng gật đầu. Lăng Phong lần đầu thấy nàng thẹn thùng như vậy nội tâm hắn cười ám muội nhưng cũng không dám để lộ ra. Thấy thần sắc có phần gian gian của hắn Ninh Vô Song lại càng ngượng ngùng, đầu càng cúi thấp hơn.

Ninh Vô Song yêu kiều, Bạch Quân Nghi hiền thục, hai nữ nhân với bộ dáng động lòng người đứng cùng nhau quả là Xuân Lan Thu Cúc cực phẩm trong các loài hoa. Lăng Phong nội tâm đại động ôm cả hai vào lòng âu yếu:

- Hai bảo bối của ta, tướng công muốn chết mê chết mệt các nàng rồi.

- Ninh Vô Song kiều mỵ lườm hắn – Toàn lời lẽ gạt người, chàng ở Nam Cung thế gia làm những chuyện tốt gì đừng tưởng chúng ta không biết.

- Bạch Quân Nghi cũng phụ họa – Tướng công về sau phải cẩn thận, tai mắt của chúng ta cũng rất là nhiều a!

- Ninh Vô Song nói tiếp – Cho nên chàng sau này muốn làm cái sự tình gì kín đáo không muốn người ngoài biết thì phải cẩn thận một chút.

Lăng Phong không đợi nàng nói hết đã mạnh mẽ hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của nàng, một mặt ôm nàng ghì sát vào cơ thể. Ninh Vô Song toàn thân liền mềm nhũn ra, cổ họng khẽ phát ra tiếng rên rỉ, Ngọc thể bị Lăng Phong ghì chặt nên chỉ đành tùy ý cho Lăng Phong hôn và chiếm tiện nghi của nàng, thấy nàng mặt đỏ như lửa liền cười hì hì nói với sư nương Bạch Quân Nghi:

- Quân Nghi nương tử, nàng nói nên phạt Vô Song tỷ như thế nào đây.

- Tướng công, mẫu thân thiếp sai rồi, chàng tha cho nàng ấy lần này a.

- Ninh Vô Song cười khanh khách – Quân Nghi, không bằng ngươi thay ta chịu phạt đi, ta chắc chắn sẽ cảm kích ngươi.

- Ta giúp người, người còn giễu cợt ta! – Tướng công, chàng nhất định phải hung hăng trừng phạt nàng.

Lăng Phong thấy Ninh Vô Song cười khanh khach trong lòng mình lấy tay nâng cằm nàng lên uy hiếp:

- Tốt, nương tử nàng tựa hồ như không sợ sự trừng phải của tướng công ta a.?

- Dù sao chàng luôn luôn có biện pháp để chúng ta cam tâm tình nguyện bị khi dễ, cần gì phải hỏi chúng ta có sợ hay không!

- Nàng nếu như không sợ, tướng công ta chẳng phải sẽ thiều đi rất nhiều niềm vui sao!

Ninh Vô Song giận giỗi, ngọc thủ liên tục cấu véo Lăng Phong. Bạch Quân Nghi thấy vậy ko nhịn được hé miệng nở nụ cười, lại sợ bị hai người trông thấy dẫn đến tai họa bất ngờ nên vội vàng cúi gằm mặt xuống. Lăng Phong đưa tay nâng mặt nàng lên, nhìn vẻ mặt cười gian của hắn khiến Bạch Quân Nghi bật thốt "Tướng công!"

Lăng Phong chậm rãi ngắm cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng của Bạch Quân Nghi mà ngậm lấy, lại dùng đầu lưỡi khai mở hàm răng của nàng tiến vào bên trong. Bạch Quân Nghi xuân tình đại động "Anh" một tiếng áp sát vào người Lăng Phong, nhẹ nhàng nghênh tiếp đầu lưỡi của hắn, ngọc thủ khẩn trương nắm lấy vạt áo của hắn, toàn thân run lên nhè nhẹ, thần tình điên đảo mê say đến cực điểm. Ninh Vô Song áp sát vào Lăng Phong nhẹ giọng:

- Tướng công hiện tại muốn đem chúng ta lộng kiếm a!"

Đột nhiên nàng "Ôi" một tiếng, nguyên lai là bị Bạch Quân Nghi véo một cái. Lăng Phong trái ôm phải ấp khẽ nói:

- Nếu ta không xử trí hai người đàn bà đánh đá các nàng, chỉ sợ tương lai càng là coi trời bằng vung a!

Ninh Vô Song nghe thế liền kinh hãi muốn giãy giụa thoat ra, Lăng Phong đã sớm đoán được nên gắt gao ôm chặt lấy nàng, một mặt cười nói với sư nương Bạch Quân Nghi:

- Nàng lại đây giúp ta, tướng công ta muốn đánh nàng ấy a.

Su nương Bạch Quân Nghi vui mừng đáp ứng, miệng phát ra tiếng cười như chuông bạc, không ngớt ồn ào chọc ghẹo Ninh Vô Song, khiến nàng vội vàng cầu khẩn:

- Tướng công, thiếp sai rồi, chàng bỏ qua cho thiếp đi.

- Nàng hãy ngoan ngoãn mà chịu phạt đi, nếu không buổi tối ta càng phải sửa trị nàng lợi hại hơn a.

Ninh Vô Song vừa thẹn lại vừa buồn cười, Lăng Phong ôm nàng mang đến đặt lên giường, sư nương Bạch Quân Nghi ân ân nhòng nhẽo cười cợt nhảy đè lên trên người nàng phụ họa với Lăng Phong:

- Mẫu thân, xem người sau này còn dám nữa hay không?

Ninh Vô Song không dám sử dụng võ công, nhưng giãy giụa lại không giải quyết được việc gì, bất đắc dĩ phải giận giỗi mà mắng:

- Quân Nghi, để xem ta thoát được sẽ như thế nào thu thập ngươi!

Lăng Phong lật váy của Ninh Vô Song lên, tay đặt lên kiều đồn của nàng rồi lại trượt dần xuống địa phương thần bí, cách một tầng tiểu khố bằng lụa mỏng mà kích thích nàng rồi cười hắc hắc:

- Còn dám mạnh miệng! Quả nhiên không biến sống chết.

Ninh Vô Song phát giác hùng phong của nam nhân đang dần dần bành trướng áp sát vào kiều đồn của nàng, huyệt động mẫn cảm cũng không ngừng bị Lăng Phong đùa bỡn. Nhất thời xuân tâm dao động, miệng lưỡi khô khốc, thân thể bắt đầu nóng lên và mềm nhũn vô lực, run giọng nói:

- Tướng công, đừng mà!

Lăng Phong buông tha bàn tay đang loạn động phía dưới, nhưng lại đưa lên mà âu yếm vuốt ve kiều đồn của nàng cười nói:

- Vậy sau này nàng còn dám không nghe lời nữa không?

Ninh Vô Song toàn thân run nhẹ, cảm thấy mình có chút muốn hưng phấn lên, nột tâm có chút chờ mong Lăng Phong tiếp tục làm càn, nhưng lại sợ trước mặt Bạch Quân Nghi lộ ra thần thái đáng xấu hổ, trong lòng mâu thuẫn đến cực điểm, thở dốc nói:

- Thiếp không dám nữa, chàng tha cho thiếp lần này đi!

Lăng Phong cười hắc hắc, vung chưởng đánh vào kiều đồn của nàng, Ninh Vô Song cảm thấy từng trận đau đớn nóng bỏng xen lẫn khoái cảm xâm lấn tâm hồn nàng không khỏi vặn vẹo kiều đồn. Lăng Phong một tay đánh, một tay lại tìm tới mật động của nàng mà đùa bỡn. Ninh Vô Song nghiêng người cuộn tròn lại đè lấy ma trảo của Lăng Phong khẽ run giọng "Tướng công". Lăng Phong nháy mắt với sư nương Bạch Quân Nghi, Bạch Quân Nghi hé miệng cười rồi dịch chuyển thân thể ra. Lăng Phong cúi xuống ôm lấy ngọc thể của Ninh Vô Song, hôn lên khuôn mặt kiều diễm của nàng, thở một hơi nóng bỏng vào vành tai của nàng ôn nhu nói:

- Vô Song nương tử, đừng trách tướng công, ai bảo nàng mê người như vậy!

Thân thể Ninh Vô Song càng ngày càng nóng, mặt đỏ ửng, sóng mắt kiều mỵ không ngừng run rẩy. Ma trảo của Lăng Phong lại tiếp tục hoạt động khiến nàng phấn khỏi ngâm lên một tiếng, rốt cuộc bất chấp sự xấu hổ ôm lấy Lăng Phong, ngọc thố run rẩy mạnh mẽ kẹp lấy tay Lăng Phong. Cấm đại của nàng kich liệt phản ứng, hạ thân một mảnh nóng rực và ướt át. Lăng Phong nhẹ nhàng kéo nàng sang một bên hôn lên gương mặt cùng cái miệng nhỏ nhắn của nàng. Qua một hồi lâu sóng êm gió lặng, Ninh Vô Song lại rúc vào lồng ngực Lăng Phong mà nhỏ giọng thẹn thùng:

- Oan gia, khiến ta không còn mặt mũi nào nhìn mặt người!

- Ai dám cười nàng ta liền dùng biện pháp tương tự mà đối phó nàng ta.

Thấy thần thái của nàng vạn phần xấu hổ, Lăng Phong không muốn tiếp tục trêu đùa nàng nữa liền hướng sư nương Bạch Quân Nghi nói:

- Nương tử, Vô Song tỷ cần phải thay đổi y phục, nhanh đi mang tới cho nàng.

Bạch Quân Nghi sớm đã mặt đỏ tía tai, thân thể như nhũn ra, vừa vặn có cớ liền đáp ứng để trốn chạy . Ninh Vô Song lại càng không muốn thay y phục ở chỗ này liền véo mạnh Lăng Phong một cái giận giỗi "Ta tự mình đi!" rồi nhanh chóng phi thân ra ngoài.

Sư nương Bạch Quân Nghi cười hì hì, liền để cho Ninh Vô Song chuyển thân đi trước. Lăng Phong chỉ còn cách kéo nàng lại mà ôm vào lòng. Bạch Quân Nghi chân tay luống cuống nhưng cũng biết thời khắc này là cực kỳ bất lợi nên cố gắng bình tĩnh nói:

- Tướng công, chúng ta đi xem cục cưng có được không?

- Uhm cũng tốt, nhưng vừa rồi nàng làm gì mà không nghe lời ta nói?

- Người ta đã không tốt chọc ghẹo mẫu thân khiến nàng xấu hổ, nàng dù sao cũng là mấu thân của thiếp a.

- Cũng đúng a, vậy nàng dứt khoát phải thay Vô Song tỷ chịu phạt.

Bạch Quân Nghi thẹn thùng chui vào lòng Lăng Phong nũng nịu:

- Thiếp cam tâm tình nguyện chịu phạt, tướng công muốn trừng phạt ra sao thiếp đều có thể.

- Vậy mới là bảo bối biết nghe lời a. Tướng công sao nỡ phạt nàng.

Lăng Phong cười ha ha ôm sát nàng vào lòng rồi lại huy động ma trảo trên song nhũ của nàng. Bạch Quân Nghi chỉ cảm thấy giống như đang bị vò nát trong ngực Lăng Phong liền cất giọng nỉ non:

- Oan gia, chàng coi thường ta, người ta muốn không thở nổi nữa rồi! Hơn nữa gần đây cục cưng bú sữa không nhiều nên chỗ này của ta thường đâu nhức....

- Nàng không nói sớm, dinh dưỡng phẩm tốt như vậy không thể để lãng phí, nhi tử không ăn thì phụ thân ăn. (một tuổi cai sữa nhưng mười tám tuổi lại tái nghiện thôi )

Bạch Quân Nghi tránh cũng không được, lập tức mê say dưới ánh mắt của Lăng Phong, thoáng động tình, tình miêng nhỏ nhắn mê người dồn dập thở dốc, sông nhũ phập phồng không ngừng bị đè nặng trong miệng Lăng Phong, ngọc thể nóng hổi mềm mại như vải bông. Lăng Phong hung ác đè nén song nhũ của nàng thỏa thích mút lấy chất lỏng trong nó, một bên đại thủ tham lam vuốt ve những đường cong lả lướt ôn nhu nói:

- Bảo bối tốt, sau này mỗi ngày ta đều muốn ăn a!

Bạch Quân Nghi gật gật đầu, hai tay dùng sức đè đầu Lăng Phong vào ngực mình, nhẹ nhàng nói:

- Oan gia, sau này chàng muốn sao cũng được.

Lăng Phong khẽ mỉm cười, khẽ nắm chặt eo thon của nàng mà vuốt ve, miệng khẽ cắn nhũ hoa của nàng rồi lại chậm rãi hôn lên. Bạch Quân Nghi lặng lẽ ngắm nhìn, mỹ mục nửa khép nửa hở, khuôn mặt đỏ hồng, môi anh đào ướt át khẽ run rẩy, eo thon vặn vẹo nghênh hợp với sự vuốt ve của Lăng Phong. Lăng Phong bưng lấy hai gò má nóng hổi của nàng mỉm cười dò xét rồi cúi đầu hồn lên cặp môi đỏ mọng, nhẹ nàng, chậm rãi nói:

- Ăn được sữa của nàng vậy ta cũng là hảo nhi tử a.

- Mắc cớ chết người.

Bạch Quân Nghi xấu hổ trừng mắt gắt giọng, nàng biết rõ lại bị Lăng Phong trêu cợt nhưng trong nội tâm lại vô cùng thỏa mãn "Anh" một tiếng liền áp sát vào ngực Lăng Phong, đôi ngọc thủ quang lấy cổ hắn rồi rướn người hôn tới. Khi đôi môi vừa hợp lại nàng liền đưa cái lưỡi đinh hương vươn vào miệng Lăng Phong.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio