Kiều Kiều Sư Nương

chương 313: ba người chung ngựa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có thể do căm ghét bọn cướp này mà ra tay, trong lần này Lăng Phong chạy lên sơn trại sẽ không có nể nang gì. Dựa theo sự chỉ điểm của Giang Nhã Phượng, Lăng

Phong dể dàng tránh né đám lâu la canh gát đi tới dãy phòng tận cùng.

Trước hết hắn tìm được phòng giam nơi đang nhốt công chúa Chiêu Dương, sau đó gọn gàng đánh ngã toàn bộ bọn canh giữ.

Vào nhà giam, mở ra hai cánh cữa, xuống một bậc thang, trong đó đã là thạch lao.

Bẽ khóa mở cữa ra, bên trong không lớn.

Một cái bàn trống trơn để một cây đèn dầu.

Một cô gái gục vào giữa bàn, mặc một bộ đồ dân giã mộc mạc, mái tóc trên đầu đen tuyền óng ả.

Lăng Phong đứng ở cửa phòng kêu một tiếng: " Lưu Dương, mau theo ta rời đi. Là ta đến cứu nàng."

Nàng kia cả kinh, tưởng bị tấn công liền nhảy dựng lên, và cũng lui về phía sau hai bước, gạt nước mắt trên mặt, trợn tròn đôi mắt đỏ lên, hỏi: " Ngươi là ai? Ngươi

đang lừa ta, ngươi nhất định là do bọn thổ phỉ sai đến."

" Hãy nhìn đi, ta đã từng ngâm thơ với nàng là Nam Cung Vũ!" Lăng Phong vội vàng giải thích, nói.

"Thật là ngươi!"

Công chúa Chiêu Dương nhờ có ánh đèn, nhìn thấy Lăng Phong hưng phấn, nói: " Đây là thật?"

" Đừng nói lời thừa!" Lăng Phong lúc này cũng chẳng để ý gì, kéo tay công chúa Chiêu Dương, cương quyết nói: " Đi nhanh lên, chậm một cái là xong đời!"

Công chúa Chiêu Dương bỏ tay Lăng Phong ra, nói: " Ta đi với ngươi là được, chỉ là đừng có chiếm tiện nghi của ta."

Lăng Phong không nói thêm gì nữa, trước tiên cứ hướng ra phía ngoài chạy mất.

Chẳng ngờ công chúa Chiêu Dương này thân thủ không tệ, theo sát ở cạnh bên, rẻ qua hai lần ra đến cữa.

Hai người cuối cùng ra khỏi cữa, vọt ra bên ngoài, vừa lúc đụng phải bọn tuần tra.

Đám lâu la kia la lên: " Người đâu nhanh lên, áp trại phu nhân muốn bỏ trốn." Nói xong cả bọn tập trung bao vây đám Lăng Phong.

Tiếng kêu của đám lâu la này có hiệu quả, theo một cửa khác của phòng giam, lao ra một đám hán tử cầm đao. Lăng Phong một tay rút kiếm ra, một tay ôm lấy chiếc

eo thon của công chúa Chiêu Dương.

Khỏi nói, thắc lưng của công chúa Chiêu Dương mảnh mai mềm mại, cảm xúc thật tuyệt vời.

Lăng Phong cũng không khách sáo nữa, vút vút mấy kiếm, chém vài tên lâu la, mũi chân điểm một cái, thật tiêu sái nhảy lên nóc.

Đây tự nhiên là nóc nhà tù, hắn ôm lấy công chúa Chiêu Dương men theo bờ tường phòng phía tây, nhanh chóng giống như sao băng, định theo bờ tường phía tây

bay ra.

Hắn biết phia sau phòng đi không được, bên kia là vực sâu không đáy.

Chẳng đợi hắn đến gần bờ tường phía trước, liền hiện ra một đám người. Những người này một số mang theo đèn lồ ng, một số khác tay lại cầm đao kiếm, cầm đầu

là một người dáng cao lớn, mặt to vuông vắn. Cầm trong tay một thanh đao to lớn, bộ dạng vừa oai phong vừa hung ác, đôi mắt như hạt châu đỏ.

Lăng Phong thầm nói, đây là Quỷ Kiến Sầu Trịnh Thiên Hổ sao?

Người nọ từng bước áp sát, quát: " Tên tiểu tử xấu xa, muốn mang nữ nhân của ta chạy đi, ngươi quả là chán sống!"

Công chúa Chiêu Dương đang ở trước ngực Lăng Phong vùng ra, mười phần kiên quyết, nói: " Trịnh Thiên Hổ, ta không là nữ nhân của ngươi, ngươi không nên nói

bậy bạ. Ta thế nào mà lại là người của ngươi?"

Trịnh Thiên Hổ cũng không tức giận, nói: " Này phu nhân, chúng ta cứ từ từ thương lượng, đều là người trong nhà, nàng thấy rồi, ta bây giờ phải dọn dẹp cái tên

tiểu tử vô lể với nàng đã."

Lăng Phong mỉm cười nói: " Ngươi đã đến rồi cũng tốt, thật ra ta cũng không muốn giết nhiều người, bắt giặc trước tiên là bắt chúa đảng mà giết. Hắc Phong Trại tất

nhiên là sẽ tan thành mây khói, bớt cho ta không ít công sức."

Trịnh Thiên Hổ nghiến răng nghiến lợi, nói: " Tiểu tử, ngươi thật là lớn lối, ta thật tức chết, hôm nay không đem ngươi chém thành tám miếng, ta sẽ không phải họ

Trịnh!"

Lăng Phong cười lạnh, nói: " Vậy sao? Hôm nay xem ai sẽ bị chém làm tám miếng?"

Công chúa Chiêu Dương ở phía sau liền nói với Lăng Phong: " Thôi thì ngươi cứ đi thôi, đừng lý đến nữa. Cũng là tại ta không tốt, quá buông thả, ta thật xin lỗi ngươi,

ta không muốn làm cho ngươi vô cớ vì ta mà bị hy sinh!"

Lời nói này đầy xúc động và kiên quyết, khiến Lăng Phong rất là cảm động.

Lăng Phong vội vàng an ủi: " Nàng không phải sợ, tất cả đã có ta đây. Nàng cứ đứng ở phía sau người ta, xem ta làm sao mà chém hắn làm tám khối." Nói xong, che

ở phía trước người công chúa Chiêu Dương.

Công chúa Chiêu Dương cổ vũ Lăng Phong, nói: " Ta tin tưởng ngươi là một đại anh hùng, ngươi nhất định có thể đánh cho hắn thành con chó."

Vừa nói, ánh mắt sáng ngời của nàng hướng tới Trịnh Thiên Hổ trừng lên một cái, việc này khiến cho Trịnh Thiên Hổ vừa đau lòng vừa tức giận, thấy nữ nhân yêu

thích của minh lại đi cổ vũ cho người khác, tức giận đánh gió một cái, hắn quyết định, nhất định phải loại bỏ tên tiểu tử này, để cho công chúa Chiêu Dương nhìn

thấy, rốt cuộc ai mới là anh hùng chân chính.

Trịnh Thiên Hổ nheo mắt ngắm nhìn Lăng Phong, lại cầm đao khua khua, lạnh như băng nói: " Ngươi tên là gì? Có di ngôn gì nói nhanh nhanh một chút. Để một lát

sau, ngươi sẽ không có cơ hội để mà nói."

Lăng Phong cười ha ha, nói: " Nghe kỹ đây, Hàng Châu Nam Cung Vũ là ta!" " A! Ngươi là Nam Thiên Nhất Kiếm!"

Trịnh Thiên Hổ không ngờ hôm nay mình thật sự gặp được cao thủ, lập tức trong lòng lo ngại, bất quá ỷ vào hơn một ngàn anh em ở dưới tay mình, hắn cũng không

sợ!.

" Ta mặc kệ ngươi là ai, xem đao!"

Trịnh Thiên Hổ không cần trả lời, múa đại đao xông lên lập tức.

" Choang. . ." Một tiếng vang thật lớn, đao kiếm chạm vào nhau, tóe ra vô số tia lữa chói mắt, mọi người ở đây mắt bị lóa không mở ra được một lát, chỉ nghe "a" hét

thảm một tiếng!

Tiếng kêu thét thảm thiết vang lên, khiến cho mọi người ở hiện trường run sợ trong lòng.

Khi ánh đao bóng kiếm tan đi, trước mắt mọi người hiện ra một cảnh tượng khiến cho tất cả sợ ngây người.

Đại đao của Trịnh Thiên Hổ bị gảy làm hai đoạn rơi trên mặt đất, mà Trịnh Thiên Hổ bản thân cũng bị chém từ đầu xuống chân thành hai mảnh, tay của hắn tuy vậy

cũng còn nhúc nhích run rẩy.

Máu chảy như nước, cả bộ đồ lòng đều tuôn ra, khiến cho người ta nhìn thấy cảm giác ghê tởm không thôi.

Lăng Phong quát lớn: " Nếu các ngươi không muốn có kết cuộc giống như hắn, tất cả cút đi cho ta! Sau này ta mà nghe được trên Hắc Phong Sơn còn có thổ phỉ, ta

nhất định sẽ cho năm ngựa xé xác ra!" Lăng Phong cho ra lời cảnh báo.

Bọn này vừa thấy Trịnh Thiên Hổ bị một chiêu trở thành hai mảnh, cả đám còn có ai dám lên tiếng, hơn nữa đối thủ chính là Nam Cung thế gia được người đời xưng

tụng, há lại là một cái Hắc Phong Trại nho nhỏ có thể ngăn cản được, nghe thấy Lăng Phong nói như vậy, liền hận mẹ của mình vào thời điểm này, sinh ra chỉ có hai

cái chân, vội cùng nhau bỏ chạy trối chết hết.

Một cái Hắc Phong Trại to lớn, chỉ trong giây lát là biến thành một ngọn núi hoang không còn bóng người, Lăng Phong lập tức nhóm lên một mồi lửa, nhắm vào vựa

củi của sơn trại ném vào, tức thời lửa liền bốc cháy lên, ngọn lửa bùng phát, từng gian từng gian tiếp theo bốc cháy, nhất thời cả bầu trời đỏ rực, trong phạm vi

mười dặm cũng có thể thấy được Hắc Phong Sơn lúc này đang bốc cháy.

" Chúng ta đi thôi!"

Lăng Phong lần nữa lại ôm lấy eo thon của công chúa Chiêu Dương, hai người thoáng một cái nhắm phía dưới chân núi thoát đi.

Công chúa Chiêu Dương sớm đã bị hành động của Lăng Phong cảm phục, khi nào còn nhớ là mình đã bị hắn vô lễ ôm lấy!

Lăng Phong cũng không để ý công chúa Chiêu Dương cảm thấy thế nào, cứ ôm ngang nàng, phóng người chạy xuống dưới chân núi.

Công chúa Chiêu Dương cũng không có phản kháng, trái lại còn khen tặng, nói: " Không thể tưởng tượng được bản lĩnh của ngươi không nhỏ nha, ngươi biết bay

sao?"

Lăng Phong một mặt đi tới, một mặt trả lời: " Ta vốn không biết bay, nhưng vì trong lòng vừa có mỹ nữ, ta nhất thời hưng phấn, hưng phấn quá thành ra bay lên."

Nghe được chiêu cũ đã dùng rồi, công chúa phát ra tiếng cười trong trẻo, khiến Lăng Phong nghe được dâng lên một loại khoái cảm thỏa mãn.

Hắn càng lúc càng cảm nhận được, một nàng mỹ nữ một vẻ phong tình, cả hai cái đó đều là không thể thay thế.

Lăng Phong hy vọng con đường càng lúc càng dài thêm, nói như thế thì mỹ nữ ở trong lòng mình được ở lâu thêm một lúc.

Chỉ là sự thật không như mong ước, không bao lâu hắn đã chạy đến chân núi.

Lăng Phong dừng chân lại, buông công chúa Chiêu Dương ra.

Công chúa Chiêu Dương có vài phần ngượng ngùng, nói: " Nam Cung Vũ, ngươi thật đúng là một tên sắc lang, ta thật có chút chán ghét ngươi!"

Lăng Phong quay đầu lại nói: " Lời này là sao? Ta cũng chẳng hiểu nàng nói ra cái gì nữa? Ta từ khi gặp nàng tới giờ, vẫn là luôn đúng đắn. Từ trước đến giờ chưa có

khi nào đứng đắn hơn như vậy!"

Công chúa Chiêu Dương nhỏ giọng, nói: " Ngươi còn nói như thế, mới vừa rồi ngươi đã chiếm của ta không ít tiện nghi!"

Lăng Phong nghe qua trong lòng ngọt lịm, cười ha ha, nói: " Đó là thời khắc đặc biệt nha, không thể không làm như vậy. Nếu ta không làm thế thì giờ này chúng ta

vẫn còn đang ở trên núi làm sao mà được ở dưới này?"

Công chúa Chiêu Dương nói: " Ngươi chỉ già mồm át lẽ phải, chúng ta còn có thể quay về kịp sao? Trời đã khuya như vậy, mà đường lại xa!"

Lăng Phong đáp: "Ta là cưỡi ngựa đến, tự nhiên là cưỡi ngựa trở về."

Vừa nói vừa kéo công chúa Chiêu Dương vào trong cánh rừng, sau khi tiến vào rừng, Lăng Phong nhẹ giọng kêu lên: " Giang Nhã Phượng nàng ở nơi đâu?"

Một thanh âm dè dặt trầm thấp đáp: " Ta ở chổ này đây." Một cái bóng đen từ phía sau một thân cây đi vòng ra.

Người này đúng là Giang Nhã Phượng.

Trong khoảng thời gian Lăng Phong rời đi, nàng đã phải sợ hãi đủ thứ, nào là sợ rắn, lại sợ có thú rừng ở đâu chui ra.

Từng phút từng giây đều trông ngóng Lăng Phong mau trở về.

Thật không dể dàng mới trở lại, tảng đá đè lên tim của Giang Nhã Phương cuối cùng đã rơi xuống đất.

Nàng thật muốn xông ra, ngã bổ vào lòng Lăng Phong, để cho hắn an ủi một chút tấm lòng đang run rẩy của mình.

Nhưng là nhìn thấy có người bên cạnh Lăng Phong, nàng phải nhịn lại, hai bên đến gần, hai nàng phảng phất nhận ra nhau, cùng kêu lên chào hỏi nhau.

Các nàng dù sao đều là bị Trịnh Thiên Hổ bắt lấy làm áp trại phu nhân, tự nhiên là biết nhau, Lăng Phong nói: " Biết nhau là được rồi, bây giờ là lúc chúng ta phải đi

thôi, ở nơi đây buổi tối có Hắc Hùng (gấu chó) ăn thịt người."

" A!" Giang Nhã Phượng cùng công chúa Chiêu Dương đồng thời sửng sốt, nói: " Này chúng ta đi thôi."

Lăng Phong nhìn hai người đẹp, đem con ngựa kéo lại, nói: " Các nàng cưỡi ngựa, ta chạy trở về trước."

Hai nàng cùng lúc lên tiếng: "Không." Lăng Phong hỏi: " Các nàng không cưỡi ngựa được sao?"

Giang Nhã Phượng trả lời: " Ta từ trước tới giờ chưa biết, vừa thấy con ngựa là tim muốn đập thình thịch."

Công chúa Chiêu Dương trả lời: " Ta đều là ngồi xe ngựa, chưa tưng cưỡi qua ngựa."

Lăng Phong nghe xong trong bụng mừng thầm, liền nghiêm túc nói: " Nếu nói như vậy, hai vị không câu nệ. Vậy chúng ta ba người cùng cưỡi chung một con ngựa

được không?"

Giang Nhã Phượng cười hi hi, nói: " Tốt lắm nha, để rồi xem ngươi có thể thu lợi lớn." Công chúa Chiêu Dương thẹn thùng nói: " Nhã Phượng tỷ nói thật sai lầm,

cũng đừng để cho nam nhân làm bậy"

Lăng Phong cười khổ, nói: " Theo các nàng nói thì làm sao bây giờ, ta sẽ nghe theo là được."

Giang Nhã Phượng vội vàng nói: " Ta cũng không có phản đối ý kiến của ngươi nha, ta sẽ ngồi phía sau, miển cho bị người ta lợi dụng."

Vừa nói xong, Giang Nhã Phượng rất gan dạ trèo lên con ngựa, nhìn cái tư thế, rất khó làm cho người ta tin tưởng là nàng chưa từng cưỡi qua ngựa!

Lăng Phong hướng về phía công chúa Chiêu Dương nói: " Đi thôi, đừng do dự." Nói xong, tự mình nhảy lên ngựa lại mang công chúa Chiêu Dương kéo lên theo, như

vậy ba người cưỡi ngựa, Lăng Phong bị kẹp ở giữa, vốn là một đêm kinh tâm động phách, giờ đây dưới ánh trăng trở lại êm đềm thoáng đảng, việc này Lăng Phong

cũng thật không ngờ.

Lăng Phong hô lên một tiếng, con ngựa liền nhẹ nhàng cất bước.

Lăng Phong một tay nắm lấy dây cương, một tay ôm lấy eo thon của công chúa Chiêu Dương.

Ở mặt ngoài là để ổn định thân mình của công chúa Chiêu Dương, chứ thật ra cũng là để chiếm tiện nghi.

Lăng Phong cách một lớp quần áo nhận biết tấm thân nẩy nở của công chúa Chiêu Dương đang phát run, hiển nhiên là nàng không quen bị nam nhân làm như vậy.

Như kiểu này thì cũng giống như nàng bị Lăng Phong ôm vào trong ngực.

Mùi vị của nam nhân này làm cho trong lòng nàng khó có thể bình yên được, một mảnh lòng riêng giống như đám mây trắng bềnh bồng phiêu lãng mềm mại trôi xa.

Con tim nàng có chút say sưa.

Cũng giống như thế, Lăng Phong cũng cảm thấy rất sảng khoái.

Trên người công chúa Chiêu Dương tỏa ra mùi hương rất đặc biệt, ngoại trừ mùi hương vốn có của nàng, hơi thở của nàng bình thường cũng giống như thiên

hương một thứ, điều này khiến cho công chúa Chiêu Dương so với các mỹ nữ của hắn có chổ không giống nhau. Lại càng khiến cho Lăng Phong đối với nàng thêm

hứng thú.

Lăng Phong thật muốn ôm thật chặt lấy chiếc eo của nàng trong tay, thật ra rất muốn đưa lên cao một chút, tiếp tục tiến lên một bước.

Hắn thật sự muốn thử xem tột cùng nơi đó to bao nhiêu, có đủ cho mình nắm một cái không? Lăng Phong không dám làm như vậy, hắn ngại làm cho nàng bị dọa

khiếp, dù sao đây cũng là một nàng công chúa.

Hơn nữa, phía sau còn có một cái mê hoặc mình nữa, Giang Nhã Phượng không cần Lăng Phong dặn dò, liền từ phía sau ôm eo Lăng Phong, một đôi tuyết lê theo

vó ngựa lay động, không ngừng tẩm quất tấm lưng của Lăng Phong. Làm cho Lăng Phong ngứa ngái, cả người nổi lên phản ứng, thật muốn ôm nàng đem xuống

ngựa, cởi tuột tất cả, để thử xem phía sau quần áo là những gì? Sau đó tiếp tục làm cho xong công việc đang dang dở.

Không ổn chính là giờ đây là hai nàng, nếu như nói chỉ có một Giang Nhã Phượng, Lăng Phong nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.

Hắn thật sự có chổ hối hận, vừa rồi vì cái gì mà không xử nàng rồi hãy lên núi cứu công chúa Chiêu Dương! ?

Chính mình thật là ngu, khi không lại đánh mất một cơ hội thật là tốt!

Lăng Phong ở vào giữa hai thân thể các nàng, thật là khó chịu mà cũng lại rất dễ chịu.

Đã vậy tay của Giang Nhã Phương lại không ngoan ngoãn, luôn hướng về phía dưới thăm dò, khiến cho tên tiểu đệ của Lăng Phong phải ngẩng đầu ra oai, đáng tiếc

chỉ là có thể xúc động mà không thể phát tiết, Giang Nhã Phượng kề bên tai Lăng Phong cười ha ha không ngừng, nói: " Thế tử nha, ta đã làm qua thí nghiệm, lấy

được kết quả, vật của ngươi đã dài thêm không ít."

Lăng Phong quay đầu lại, nhẹ giọng cười, hạ thấp âm thanh, nói: " Đừng có kích động ta, ta sẽ chịu không nổi, chờ sau khi có cơ hội tiếp tục như lời, ta nhất định sẽ

làm cho nàng biết sự lợi hại của ta."

Giang Nhã Phượng vừa cười, vừa đè tên tiểu đệ của Lăng Phong, nói: " "Thị loa vu thị mã, lạp xuất lai lưu lưu" ( là la sánh là ngựa, lấy ra rồi trượt vào )." Nói xong

phóng túng cười không dứt.

Phía trước công chúa Chiêu Dương không biết hai người làm cái quỷ gì, liền quay đầu lại hỏi: " Nam Cung Vũ, Nhã Phượng tỷ, các người đang nói gì đấy, tiếng nhỏ

như vậy! Có thể lớn tiếng chút được không? Để cho ta cười theo với."

Giang Nhã Phượng ra vẻ thần bí, nói: " Để ta nói cho muội nghe nha, muội còn chưa có lấy chồng, có mấy lời muội chưa thể nghe, chờ sau khi muội có nam nhân, thì

cái gì muội cũng sẽ hiểu rõ."

Công chúa Chiêu Dương trên mặt phát nóng, nói: " Vậy tỷ đã thành thân rồi sao? Tỷ có thể nghe, ta vì sao không thể nghe đây?"

Giang Nhã Phượng cười hì hì, nói: " Ta đương nhiên thành thân rồi, nếu muội thật muốn biết những gì như lời, dứt khoát muội hãy gả cho thế tử đi, như vậy ta cam

đoan sẽ được cười mỗi ngày."

Câu nói mà công chúa Chiêu Dương nghe phải ngượng ngùng, "hứ" một tiếng, nói: " Lời của Nhã Phượng tỷ toàn là nói bậy bạ, ta không thèm để ý tỷ."

Quả nhiên nàng không nói nữa, nhưng trong lòng nàng tuyệt không có lặng yên.

Ở giữa vòng tay nam nhân đang ôm quanh mình, nàng suy nghĩ thật nhiều, thật nhiều.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio