Kiều Kiều Sư Nương

chương 362: kiếm thần bất bại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỉ thấy kiếm khí tụ không, quang hoa rọi trời, trên lôi đài không ngừng vang lên tiếng rít bén nhọn chói tai cùng với tiếng gió kinh sợ. Bóng kiếm lóng lánh, hàn khí tràn ngập lôi đài làm không khí cũng phải đông lại biến thành những mảnh băng phiêu tán rơi xuống, ai thấy một cảnh này cũng phải giật mình kinh sợ.

Sau ba trăm chiêu, không ngờ người chiếm lợi thế lại là Nam Cung Tình. Chỉ thấy nàng chưởng kiếm cùng xuất, thế kiếm liên tục như mưa rào, chưởng phong lại như sóng dữ ập đến hết đợt này đến đợt khác.

Còn ở giữa lôi đài, nhuyễn kiếm của Đường Thiếu Soái vẫn tung bay nhanh như những tia sét, thân ảnh hắn thì phiêu hốt bất định. Nếu ai chú ý kỹ thì sẽ thấy đôi mắt ẩn hiện lôi mang của Đường Thiếu Soái vẫn chăm chú nhìn theo thế trận, tùy thời có thể ra tay phá giải.

Cả hai người đều thân mang tuyệt kỹ lại đều mặc trường y màu trắng, lúc so chiêu bay lướt trên lôi đài giống như thiên tiên hạ phàm biểu diễn cho thế gian xem một màn múa kiếm. Người xem bên dưới vẫn luôn chờ đợi một trận đấu kinh điển như thế này nên hô hào ngày càng điên cuồng.

Nam Cung Tình cứ công, Đường Thiếu Soái cứ thủ.

Trong khoảng thời gian ngắn kiếm quang của cả hai va vào nhau không biết bao nhiêu lần, hai thân ảnh trắng liên tục hoán đổi vị trí tạo nên một cảnh tượng hiếm thấy trên đời.

Tất cả mọi người đứng xem ở dưới đều như si như mê, đôi khi lại thấy hoa mắt, có lúc lại bị kiếm khí bức cho liên tục lùi về sau.

Đột nhiên trong kiếm trận vang lên một tiếng cuồng tiếu kinh tâm, sau đó liền nghe Đường Thiếu Soái nghiêm nghị hét lớn:

“Xem chiêu!”

Đường Thiếu Soái cầm Thần Kiếm tụ lực đâm ra tạo thành một thông lộ, tất cả kiếm quang mà Nam Cung Tình chém đến gặp một kiếm này đều vỡ vụn thành vạn mảnh.

Đạo hàn quang này cứ thế xuyên qua cả kiếm trận đâm thẳng đến mặt Nam Cung Tình.

Nghe nói năm xưa sát thủ lợi hại nhất Trung Nguyên gọi là Nhất Điểm Hồng, kiếm pháp của hắn từ đầu đến cuối chỉ có một chiêu, chỉ một cái đâm kiếm đơn giản như thế nhưng đã đưa không biết bao nhiêu người vào chỗ chết. Trong Kiếm Thần kiếm pháp làm sao thiếu loại chiêu thức kinh điển như vậy chứ?

Lúc một kiếm này sắp đâm thẳng vào mặt Nam Cung Tình, tất cả mọi người phía dưới đều lo lắng vạn phần. Bỗng nhiên thân hình Đường Thiếu Soái đổi thế xoay tròn, thế kiếm cũng chợt biến, trường kiếm mỏng như tấm lụa quét ngang qua giữa đầu gối Nam Cung Tình.

“Xoẹt!”

Nhuyễn kiếm cũng chỉ cắt đứt được một nửa ống quần của Nam Cung Tình, thì ra trước đó Nam Cung Tình đã hét nhỏ một tiếng, kinh hãi nhanh chóng lướt về phía sau.

“A…!”

Nhóm người Tần Thục Phân ở dưới lôi đài thấy thế không khỏi lo lắng cho Nam Cung Vân, các nàng không nhịn được kinh hô một tiếng. Nếu nói còn ai có thể vững lòng tin như Thái Sơn thì chỉ có thể là Lăng Phong.

Vì chỉ có Lăng Phong mới biết rõ thực lực của Nam Cung Tình không chỉ có thế, trận đấu bây giờ mới thật sự bắt đầu.

Chỉ thấy phía trên lôi đài, Nam Cung Tình không thèm chú ý đến chỗ rách nơi đầu gối mà chỉ mỉm cười, thong dong tìm cách đối phó.

Đôi mày kiếm của Đường Thiếu Soái dựng lên, hắn hét một tiếng điếc tai rồi lại đâm ra một kiếm, mọi người đứng xem chỉ có thể thấy một tia lôi điện lóe lên. Nhân Kiếm Hợp Nhất!?

“Minh Nguyệt Xuyên Tâm!”

Thần Kiếm như tên rời cung đâm thẳng đến lồng ngực Nam Cung Tình. Truyền nhân của Kiếm Thần rốt cuộc cũng đã phát uy, Đường Thiếu Soái đổi thủ thành công phát ra toàn bộ thực lực của mình.

Nam Cung Tình thấy kiếm chiêu sắp đến liền biết không thể dùng cứng đối cứng, nàng chỉ có thể dùng trí. Hơn nữa nàng đã không kịp né tránh nên chỉ có thể cầm kiếm chém ngang, chỉ thấy ngàn vạn bóng kiếm phóng thẳng lên trời.

“Ngân Hà Lạc Nguyệt!”

“Đ… A… N… G!”

Hai thanh kiếm giao nhau bắn ra vô số tia sáng, thanh âm vang vọng giữa đất trời.

Nam Cung Tình bị chấn cho lảo đảo, nàng lập tức thu kiếm quay người một vòng để giảm bớt áp lực rồi nhìn thẳng vào Đường Thiếu Soái.

Còn Đường Thiếu Soái thì vẫn sừng sững đứng đó, tâm tinh khí định.

Theo lý thuyết mà nói thì trận đấu này đến đây là kết thúc, mà người thua chính là Nam Cung Tình.

Nhưng thời gian của trận đấu còn chưa hết, Nam Cung Tình càng không muốn nhận thua, nàng vô cùng quý trọng cơ hội để rèn luyện kiếm pháp của mình. Chỉ nghe nàng hét lớn một tiếng:

“Nam Thiên Nhất Kiếm!”

Tiếng hét vừa dứt thì thân ảnh Nam Cung Tình đã biến mất sau đó từ bên hông Đường Thiếu Soái đánh tới.

Nam Cung Tình đã muốn xuất ra tuyệt học của Nam Cung thế gia rồi – Nam Thiên kiếm pháp. Hơn nữa còn là chiêu thức mà Lăng Phong tự hào nhất – Nam Thiên Nhất Kiếm!

Đường Thiếu Soái hưng phấn nhìn chằm chằm vào Nam Cung Tình, hắn cho rằng mình đã bỏ lỡ cơ hội giao thủ với Lăng Phong, khó có thể lĩnh giáo được tinh túy của kiếm pháp Nam Cung thế gia. Nhưng hắn không ngờ Nam Cung Tình lại xuất sắc như thế, mà một chiêu Nam Thiên Nhất Kiếm này càng là vẽ rồng điểm mắt!

Đường Thiếu Soái cũng hét lớn một tiếng:

“Đến hay lắm!”

Chữ “lắm” vừa dứt thì tay trái cầm kiếm của hắn cũng chém ra một cỗ lực lượng mãnh liệt về phía Nam Cung Tình đang bay tới.

Đối với Đường Thiếu Soái mà nói thì có thể so chiêu với đệ tử xuất sắc nhất của Nam Cung thế gia, có thể tiếp một chiêu Nam Thiên Nhất Kiếm này là một điều cực kì thú vị trong đời người.

Ngàn chén rượu uống thì dễ, nhưng tri kỷ lại khó cầu.

Cao thủ tịch mịch, địch thủ khó tìm.

Nam Cung Tình vừa chém ra một chiêu kiếm thì đã lập tức cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại ập đến trước mặt. Nàng lập tức vươn người nhảy lên cao mấy trượng sau đó quay người một vòng, trường kiếm chém xuống.

“Nam Thiên Nhất Kiếm – Cửu chuyển thức!”

Chỉ thấy một luồng điện quang chói mắt to khoảng tám thước mang theo tiếng sấm rít gió gào kinh hãi nhân tâm xuyên qua trời cao đâm thẳng xuống Đường Thiếu Soái dưới lôi đài.

Đường Thiếu Soái thấy vậy liền cả kinh, hắn thật sự không ngờ Nam Cung Tình lại còn có bản lĩnh khinh công cao như vậy. Khinh công với tốc độ nhanh tuy khó nhưng không phải hiếm thấy, nhưng trong lúc lướt giữa không trung lại có thể bay lên cao đổi chiêu lại vô cùng khó gặp.

Hắn nhanh chóng ổn định tinh thần giơ ngang kiếm đón đỡ, đồng thời hét lên một tiếng:

“Trực Thượng Vân Tiêu” (Sói: xuyên thẳng mây xanh.)

“Đ… A… N… G! Đ… A… N… G! Đ… A… N… G!”

Hai luồng kiếm quang nổ mạnh làm cho người xem không thể mở mắt, ù ù lỗ tai. Kiếm quang tản ra vạn trượng trên không đỏ rực như mặt trời mọc chiếu sáng vạn dặm.

Tất cả vạn vật trong trời đất giây phút này đều phải nhạt màu

Khí kình cường đại thậm chí còn đem những ván gỗ dưới lôi đài thổi tung lên không trung.

Thanh âm dần dần truyền ra xa, gió cũng ngừng thổi.

Kiếm đã thu.

Thắng bại cũng đã phân.

Lúc này kiếm quang chói mắt cũng đã tan biến, âm thanh đã vọng ra tận chân trời, xung quanh lại chìm vào một mảng yên lặng.

Chỉ thấy Nam Cung Tình đứng sừng sững trên dài, mắt sáng như đuốc, toàn thân tỏa ra luồng nội lực cường đại. Chỉ có điều trường kiếm vốn nằm trên tay nàng lại đang cắm sâu trên mặt đất cách đấy ba thước. Nhưng nàng vẫn có thể tùy lúc tái chiến, bởi vì lúc này khí kình đã thông suốt toàn thân nàng rồi. Đây chính là cái lợi đến từ Tiêu Dao Ngự Nữ song tu công của Lăng Phong, nó làm cho nội kình trong nàng không ngừng sinh sôi, liên miên không dứt, khiến càng có thể kiên trì đánh với địch thủ đến lúc địch thủ sức cùng lực kiệt còn nàng thì vẫn bình ổn.

Kiếm đã rời tay, vậy Nam Cung Tình sẽ thất bại sao? Tất cả mọi người dưới đài đều như ngừng thở đợi chờ kết quả.

Đường Thiếu Soái sau khi so chiêu đã lui về sau bảy bước, tuy tay hắn vẫn nắm chặt Thần Kiếm nhưng hơi thở lại có chút dồn dập.

Nam Cung Tình và Đường Thiếu Soái cứ đứng đối mặt với nhau như thế, sau thời gian một chén trà, đột nhiên trên mặt cả hai đều lộ ra nụ cười hiểu ý.

Đường Thiếu Soái đột nhiên lên tiếng: “Ta thua!”

Không ngờ Đường Thiếu Soái lại chính miệng nhận thua!

Sức nặng của câu nói đó khiến cho võ lâm anh hào đều trở nên điên cuồng, đây là mộng tưởng của biết bao nhiêu người?

Đánh bại Kiếm Thần tương lai chính là mộng tưởng lớn nhất trong lòng mọi người trên giang hồ!

Nam Cung Tình rốt cuộc cũng thực hiện được mộng tưởng không thể tưởng tượng này, từ giây phút này nàng lại leo lên một nấc thang mới, vượt qua đỉnh phong của mình.

Đối với Đường Thiếu Soái mà nói thì trận chiến này cũng mang ý nghĩa rất lớn. Tuy hắn đã thua, nhưng điều đó lại khiến hắn quyết tâm trở lại Kiếm Thần sơn trang một mực vùi đầu khổ luyện. Để rồi hai mươi năm sau đó, một đời Kiếm Thần mới lại uy chấn giang hồ! Nghe nói thành tựu võ học sau này của Đường Thiếu Soái đã vượt qua Thiên hạ đệ nhất Kiếm Thần năm đó – Tây Môn Xuy Tuyết.

Chỉ là trong lòng hắn vẫn còn một tiếc nuối, hắn bỏ cả đời mình tìm kiếm Lăng Phong và Nam Cung Tình để tỷ thí lại một lần nữa. Nhưng tìm kiếm suốt hai mươi năm nữa hắn lại phát hiện Nam Cung Vũ và Nam Cung Tình đã không còn thân tại giang hồ nữa, cái bọn họ còn để lại trên giang hồ chỉ là một thần thoại đẹp nhất, truyền kỳ nhất.

Đường Thiếu Soái sau khi trải qua một trận chiến này, hai mươi năm sau khổ luyện lại tái chiến giang hồ, không một lần thất bại, được người đời xưng là Kiếm Thần bất bại. Chỉ là lịch sử truyền kỳ của giang hồ vĩnh viễn ghi nhớ ngày hôm nay, cái ngày mà Kiếm Thần bất bại trong tương lai đã thất bại một lần duy nhất trong đời mình. Chính là từ Võ lâm đại hội diễn ra tại hồ Tây Tử này, mà người đánh bại hắn lúc ấy chỉ là một thiếu nữ chỉ vỏn vẹn có mười bảy tuổi – Nam Cung Tình.

Một trận chiến giữa Nam Cung Tình và Đường Thiếu Soái rốt cuộc đã tuyên cáo một việc, thời kì đỉnh cao của Nam Cung thế gia đến rồi! Đúng vậy, võ lâm bây giờ chính là thời đại của Nam Cung thế gia, mà Lăng Phong chính là người lãnh đạo, hắn đã tạo nên một thời đại mà nữ quyền cường lực nhất. Mãi cho đến sau này Lăng Phong mang theo nhóm kiều thê mỹ thiếp của mình ẩn cư giang hồ thì thời đại đó mới chấm dứt. Mà trong khoảng thời gian đó, vô số anh hào nam hiệp đối với các thê tử của Lăng Phong si mê không dứt, vừa ngưỡng mộ vừa sùng bái. Đương nhiên, trong thời đại mà nữ quyền cường lực nhất đó nam nhân vẫn là mạnh nhất, nhưng cái gọi là nam nhân đó thì chỉ có một người mà thôi.

Đúng vậy, nam nhân đó chính là Lăng Phong!

Nam Cung Tình đã cường đại đến mức này, vậy Nam Cung Vũ mà Lăng Phong giả trang liệu chỉ dùng từ “khủng bố” để hình dung đã đủ chưa?

Điều đó không ai dám trả lời, chỉ biết là sau một trận chiến này tất cả mọi người đều có cùng một suy nghĩ trong lòng: Người đứng đầu võ lâm trong tương lai đã xác định rồi, chính là Nam Cung thế gia – Nam Cung Vũ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio