Kiều Kiều Sư Nương

chương 89: giao chiến cùng tiên tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tĩnh Du tuổi còn trẻ như thế đã đạt đến tu vi cấp tông sư, lại có thể nào không khiến Lăng Phong khiếp sợ, mà tu vi của Lăng Phong cũng bất quá chỉ vừa mới đạt tới cấp đại sư, mặc dù nội kình đã đạt cấp tông sư, nhưng dù bản thân tựa như đứa trẻ có bảo tàng (kho báu), căn bản không biết sử dụng bảo tàng này như thế nào, chẳng qua là chưa có phương pháp sử dụng mà thôi. Tĩnh Du lại không giống hắn, nàng đã hoàn toàn dung hội quán thông. (thấu hiểu nguyên lý võ học)

Đối mặt với mỹ nhân như tiên như thánh, siêu phàm thoát tục này, Lăng Phong lại hoàn toàn không có cách nào khác nắm chắc võ công nàng nông sâu thế nào, cho dù là tính tình hay nhược điểm, vì thế không thể nào định ra sách lược được.

Tĩnh Du cũng đang giữ toàn bộ tinh thần đánh giá Lăng Phong .

Cho dù thời khắc này là lúc lưỡng cường tranh phong thì tâm tình của nàng vẫn là thông thấu không linh. (Thông hiểu mọi biến hóa)

Có thể nói, ngoại trừ trước kia gặp qua Tuệ Năng của Thiếu Lâm ra, chưa từng có nam tử trẻ tuổi nào có thể lưu lại trong lòng nàng một chút ấn tượng. Nhưng Lăng Phong trước mắt có loại khí chất khó có thể hình dung, khiến nàng sinh ra tâm lý luyến tiếc và thân thiết. Có lẽ đây là nguyên nhân chính nàng muốn luận bàn cùng Lăng Phong.

Mà võ công của Lăng Phong cũng cao hơn rất nhiều so với tưởng tưởng của nàng, từ khi xuất đạo tới nay, địch thủ hiếm gặp. Nàng từng trong một đêm san bằng Ngũ Hổ trại, tru sát hành ác Giang Nam Thái Hồ Ngũ Hổ Vương, cũng từng một kiếm chém chết Ma giáo Thanh Long trưởng lão, thậm chí nàng từng dùng công lực một mình xông vàoThiếu Lâm Thập Bát La Hán Trận, cuối cùng cùng cao thủ được xưng thiên hạ võ lâm tương lai đệ nhất Thiếu Lâm Tuệ Năng quyết chiến trên đỉnh Tung Sơn, tục truyền, trận chiến đó song phương đánh ba ngày ba đêm, khó phân thắng bại, kết quả cuối cùng cũng không thể biết được. Nhưng là người có thể một mình xông vào Thiếu Lâm Thập Bát La Hán Trận, cái đó cũng ghi vào võ lâm sử sách, từ thời Đạt Ma tới nay, trong ngàn năm võ lâm ghi lại đây là người thứ ba.

Tĩnh Du , tuyệt đối chính là một đỉnh cao của võ lâm, một đỉnh núi cao đang ngày càng phát triển.

Lăng Phong biết lúc Ngọc Nguyệt Kiếm của nàng ra khỏi vỏ, hết thảy tâm chướng (tạp niệm) đều hợp lại rồi theo đó tan thành mây khói, không để lại nửa điểm dấu vết.

- Thương", một cỗ kiếm khí bức nhân như trùng thiên hồng nhật dồn thẳng về phía Lăng Phong!

Ngọc Nguyệt Kiếm xuất vỏ

Một cỗ kiếm khí mạnh mẽ vô địch, từ kiếm phong xuất ra, xuyên phá không khí, hướng Lăng Phong công tới.

Lăng Phong tay phải huy động trường kiếm, đâm thẳng trước người nàng, vẽ ra một vòng tròn nhỏ hoàn hảo.

- Bùng!"

Lưỡng kiếm giao kích, Lăng Phong kịch chấn một chút, lui về phía sau nửa bước.

Tĩnh Du vẫn cứ cử chỉ ung dung, thần thái nhàn nhã.

Mặc dù đang trong lúc lưỡng kiếm giao kích, nàng vẫn khiến người ta có một loại cảm giác siêu nhiên như đang ở giữa rừng lan nồng nặc hương thơm, quanh quẩn tại thâm sơn u cốc.

Lăng Phong không ngờ kiếm khí của nàng lợi hại đến mức có thể tùy ý cách không công địch, tâm trạng hắn liền

cả kinh.

Kinh hồn chỉ là phút chốc, Lăng Phong lại ép tâm thần của mình trấn định lại. Cao thủ đối quyết, không thể có nửa điểm tạp niệm.

Cao thủ đối quyết, thường chỉ trong chớp mắt là có thể quyết định thắng bại.

Tĩnh Du cũng trong nháy mắt này nhìn chằm chằm Lăng Phong , ôn nhu nói:

- Kiếm trong tay Tĩnh Du tên 'Ngọc Nguyệt', chuyên đòi hỏi dùng tâm ngự kiếm, Lăng huynh cẩn thận!"

Lăng Phong mỉm cười nói:

- Tiên tử xin chỉ giáo!"

Hai đại cao thủ còn trẻ có triển vọng nhất của võ lâm hiện thời, rốt cục cũng tới thời khắc dùng chân tài thực học bổ sung cho tên tuổi.

Ánh sáng mặt trời còn chưa lên, lúc này đang là trước lúc bình minh, có người nói đây là lúc đen tối nhất của một ngày, cũng là khúc dạo đầu chói sáng nhất.

Giờ phút này hơi nước từ Vị Hà bốc lên, giống như đám mây mờ mờ, dưới ánh sao, tản mát ra lam quang nhàn nhạt, tựa như phủ thêm một tầng bụi sương bạc bạc, có vẻ đặc biệt mê người, lại hệt như thiếu nữ Giang Nam đa tình tràn ngập sự thản nhiên, sự âu sầu.

Kiếm quang va chạm nhau bắn tung tóe ra kiếm tinh, khiến bầu trời đầy sao cũng trở nên u ám thất sắc.

Giờ phút này, trường kiếm của Lăng Phong thoải mái mà xuất, như thủy ngân rơi xuống đất (thủy ngân là Kim loại nhưng lại ở dạng lỏng nên khi rơi xuống đất sẽ nhanh hơn chất lỏng thường do khối lượng riêng nặng hơn các chất lỏng khác), kiếm khí từng đợt từng đợt chém thẳng về phía Tĩnh Du.

Kiếm khởi, hơi nước nương theo kiếm khí lập tức hóa thành một cỗ kỳ quan màu lam, tựa như một cầu vồng màu lam thẳng hướng Tĩnh Du mà tới.

Tĩnh Du tuy vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng đôi mắt thanh tú cũng sáng lên, liền đó Ngọc Nguyệt Kiếm cũng tự phát ra quang huy rực rỡ .

Ngọc Nguyệt Kiếm rốt cục xuất chiêu.

Ánh chớp lóe lên, kiếm khí tràn khắp không gian.

Ngọc Nguyệt Kiếm của Tĩnh Du hóa thành quang ảnh đầy trời, dễ dàng đem Lăng Phong và Thanh Vân Kiếm bao phủ trong đó. Nàng lại như tiên tử uyển chuyển ca múa , trong làn kiếm quang như ẩn như hiện, tựa như làn mây mờ che phủ ánh trăng sáng, kiếm khí dày đặc đến mức khiến Lăng Phong cảm giác được thế phiêu diêu qua lại của nó như cuồng phong bão tuyết vậy.

Lăng Phong sớm đã dự tính, nghiêm mật đề phòng, nhưng nghĩ không ra một cánh tay nhỏ nhắn khi sương tái tuyết của mỹ nữ có vẻ ôn nhu dịu dàng, động nhân vũ mị này lại có thể xuất ra kiếm pháp đáng sợ như tật vũ cuồng phong vậy.

Lăng Phong biết đây là giây phút quan trọng, chỉ cần lơ là một chút là sẽ bại trận ngay.

Thân thể của Lăng Phong như thể biến thành một đạo ảnh tử, trong kiếm ảnh nhanh chóng lạng lách tiến thoái, Thanh Vân Kiếm tràn đầy chân kình, trái chém phải đỡ, mỗi một kiếm đều chuẩn xác không lệch khỏi thân Ngọc

Nguyệt Kiếm của Tĩnh Du.

- Đinh đinh đang đang"

Trận trận kiếm thanh va chạm vang lên, đinh tai nhức óc như xé toạc không gian!

Tĩnh Du đã chiếm được tiên cơ, còn lại là Lăng Phong đang lâm vào khốn cảnh kiên cường chống đỡ.

Từ lúc xuất đạo tới nay, Lăng Phong khi nào thụ qua khuất nhục nhường này, trong khoảng thời gian ngắn, hào khí ngập tràn tâm hắn, Lăng Phong nghĩ thầm nhất định không thể để cho Tĩnh Du coi thường, nếu không trong mắt nàng, bản thân mình vĩnh viễn ở thế hạ phong!

Thắng Tĩnh Du , nói lên thì đơn giản, nhưng muốn thật sự làm được, lại khó hơn lên trời!

Dưới chiêu thức thần kỳ huyền ảo, thân pháp phiêu dật như tiên, Tĩnh Du mỗi kiếm đều có thể chiếm hết tiên cơ, hoàn toàn hóa giải cơ hội phản công của Lăng Phong, cũng từng bước từng bước thôn tính sự tin tưởng của Lăng Phong.

Chưa bao giờ gặp qua kiếm pháp đáng sợ như thế, cư nhiên không hề có sơ hở, căn bản không có một chút cơ hội nào cho người ta công phá.

Xuống tới năm mươi chiêu, Lăng Phong vẫn đều bị Ngọc Nguyệt Kiếm Pháp của Tĩnh Du kiềm chế, bị kiếm chiêu thiên mã hành không của nàng chi phối thành thế thân bất do kỷ, chỉ có thể di chuyển trong phạm vi hẹp, nếu đến lúc Lăng Phong muốn tránh cũng không được, thì đó chính là lúc hắn hoàn toàn thất bại.

Ngọc Nguyệt Kiếm sở dĩ không có sơ hở gì, nguyên nhân tại Tĩnh Du ra chiêu căn bản không thể nói là chiêu thức. Cái gọi là Ngọc Nguyệt Kiếm Pháp căn bản không phải là một bộ kiếm pháp thuần thục, mà là từ tâm mà phát, tùy ý mà động kiếm chiêu, mỗi một chiêu một thức đều là lúc lâm địch làm ra, nhưng lại không loạn chút nào, như nước chảy mây trôi.

Cảnh giới như thế, cho dù là Độc Cô Cửu Kiếm cũng không thể đạt tới.

Lăng Phong tuy ở trong khốn cảnh liệt vô khả liệt (chết cũng không thể chết), nhưng hắn cũng không có nản lòng, ngược lại còn kích thích quyết tâm tranh hùng bất khuất của hắn nổi lên, toàn tâm toàn ý đi ứng phó với kiếm pháp phi sái huyễn biến, uy thế tiệm tăng (biến ảo khôn lường, uy thế dần tăng) của Tĩnh Du.

Dùng tâm ngự kiếm.

Kiếm pháp của Tĩnh Du tuyệt không có quy luật, nhưng mỗi kiếm đánh ra, đều nhằm vào nhược điểm của đối phương, mỗi kiếm đều có thiên chuy bách luyện chi công, xảo đoạt thiên địa chi tạo hóa. (mạnh mẽ như luyện qua trăm ngàn lần, khéo léo hơn cả tạo hóa của trời đất)

Lợi hại nhất là kiếm khí phát ra từ kiếm phong của nàng, như thủy triều cuồn cuộn không khe hở, khiến người khó lòng phòng bị.

Trong khốn cảnh Lăng Phong lại có vẻ tâm càng thanh tĩnh, tâm linh yên như bầu trời đêm rằm.

Lăng Phong đột nhiên nhắm mắt lại, dùng cảm giác để tìm chỗ phá Ngọc Nguyệt Kiếm Pháp,đột nhiên kiếm trong tay đánh ra. Tốc độ như lưu tinh quét qua!

- Bùng!"

- Nhất Kiếm Phi Tiên!" Chiêu số Lăng Phong xuất đạo thành danh nhất!Rực rỡ lóa mắt như ánh mặt trời, khiến người không mở nổi mắt!

Ngọc Nguyệt Kiếm bị Lăng Phong kích trúng hông kiếm .

Kình khí lan ra, làm tung lên lá rụng và bụi đất , liền ngay cả nước sông Vị Hà cũng kích động bắn lên, đập vào bên bờ, làm xao động vô số bọt nước trắng toát, hòa lẫn cùng kiếm ảnh.

Kiếm ảnh tiêu tán.

Lăng Phong lập tức thở dài một hơi, đang muốn nhân cơ hội tấn công, bỗng dưng trước mắt quang hoa đại thịnh, Ngọc Nguyệt Kiếm hệt như tia chớp trên trời, phá vỡ mây đen bao phủ đêm tối, làm ngực đau cực kỳ.

Lăng Phong lần đầu tiên sinh ra ý niệm đối phương là định nhân không thể thắng nổi, trong lòng càng rất đỗi run sợ.

Phải biết rằng kẻ luyện võ kỵ nhất là dưới thế công cường đại của đối phương bị mất lòng tin. Bởi như vậy ngoài trận chiến tất bại không nói, đối với việc tu hành võ đạo sau này lại càng không thể hồi phục sau sự đả kích và thất bại, nó khiến kẻ luyện võ khó thoát khỏi cảnh ngộ phát điên.

Nghĩ tới đây, Lăng Phong cố gắng chống đỡ, đối mặt với Ngọc Nguyệt Kiếm Chiêu mãnh liệt tập tới.

Một kiếm nhìn như đơn giản của Tĩnh Du, thật sự bao hàm tâm pháp và kiếm lý vô cùng huyền ảo. Lúc nhanh lúc chậm, tốc độ khiến người ta khó nắm chắc ; mà kiếm phong rung động, tựa như lưỡi linh xà khiến người ta cảm giác như tùy lúc có thể biến đổi phương hướng công kích.

Trong sát na phân thắng bại này, Lăng Phong hít sâu một hơi, đem hết thảy tạp niệm tâm tình trong óc bài xuất ra ngoài , hai mắt tinh quang lóe lên, nắm chặt trường kiếm, đột nhiên, trường kiếm của Lăng Phong như thiên nữ tán hoa, kiếm phong loang loáng xuất ra vô số kiếm ảnh, đánh thẳng về phía Ngọc Nguyệt Kiếm. Khí thế bất phản phục hết sức to lớn!

- Oanh!" Một tiếng nổ vang lên! vô số điểm sáng tựa lưu tinh bắn ra bốn phía, như sao băng rơi xuống vậy!

Kiếm phong của trường kiếm trong tay Lăng Phong cùng kiếm phong của Ngọc Nguyệt Kiếm của Tĩnh Du chạm vào nhau, một cỗ khí lưu cường đại đem thân thể Lăng Phong hoàn toàn đánh bay ra ngoài.

Một kiếm Tĩnh Du cói thể nói là diệu tuyệt thiên hạ, nhưng quái chiêu của Lăng Phong lại càng tinh thải tuyệt luân, phong kín mọi lộ tuyến có thể tấn công của nàng, kiên cường ngăn cản một kiếm này của nàng.

Nếu không phải trong thân thể Lăng Phong có nội kình cường đại cho phép, chỉ sợ hắn không phải bị chấn bay, mà đã biến thành một thi thể rồi.

Tĩnh Du từ nhỏ tu hành, cư nhiên có thể đạt tới cảnh giới phát ra kiếm khí huyền môn chính tông tinh thuần vô cùng như thế, thật sự là kinh người. Bất quá Tĩnh Du cũng khiếp sợ, nàng biết rất trõ uy lực cuả một chiêu "Minh Nguyệt Chiếu Ngã Hoàn"!Nàng vạn lần không nghĩ đến kiếm pháp của Lăng Phong thấu triệt mạnh dạn như thế, thậm chí có thể gọi là khí phách không chịu khuất phục. Hơn nữa kình khí trong cơ thể hắn rất mạnh, đúng là hiếm thấy.

- Hải!" Thân thể còn đang bay ngược lại, Lăng Phong phun ra một ngụm máu tươi.

Tĩnh Du kiếm thế ngưng lại, cũng không có thừa thắng truy kích, theo nàng thấy, trận chiến của hai người đến đây chấm dứt. Thắng bại, đối họ mà nói, đã không còn trọng yếu nữa rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio