Kiều Kiều Vô Song

chương 124: quá bắt mắt cũng phiền

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tạ Lang đi thong dong, trông có vẻ chẳng buồn quan tâm nhưng ánh mắt lại luôn nhìn Cơ Tự. Chàng chưa từng được nhìn thấy dáng vẻ của Cơ Tự hiện tại. Nàng đã đến độ dung nhan cực thịnh, giống như hoa hồng nở rộ trong đêm tối, quả thực đẹp lộng lẫy.

Tuy Kiến Khang có nhiều mỹ nhân, nhưng nếu đẹp đến mức như Cơ Tự lại rất hiếm. Da dẻ trắng mịn, tư thái yểu điệu thướt tha, đẹp từ sợi tóc đến móng tay. Nhưng thứ đẹp nhất trên cơ thể nàng chính là đôi mắt phượng như chất chứa rất nhiều tâm sự sầu muộn, hút hồn người khác kia.

Tạ Lang đi tới đâu đều trở thành tiêu điểm của đám người, nhưng giờ khắc này ngoại trừ đám nữ tử ra, thì tất cả các lang quân nơi đây chỉ chú tâm đến mỗi Cơ Tự.

Đáng chú ý là nàng rõ ràng khỏe mạnh nhưng lại muốn giả bộ ốm yếu; song cuối cùng lại luôn cúi đầu nhìn lia láu, vẻ mặt toát lên nét giảo hoạt trông vô cùng sống động.

Tuy đã đi rất chậm nhưng sau cùng chàng vẫn tới trước mặt Cơ Tự. Lúc này nàng đang khom người giả bộ ho khan đến đỏ ửng cả mặt, ánh mắt thầm láo liên trông càng trong veo thuần khiết.

Đột nhiên trong lòng Tạ Lang dâng lên cảm giác khó chịu. Chàng dừng lại trước mặt nàng, lẳng lặng nhìn Cơ Tự gian trá một hồi mới lấy một chiếc khăn tay ra, nhẹ nhàng đưa đến bên khóe môi Cơ Tự, đồng thời cất giọng ôn hòa: "Nàng lau đi."

Ngay lúc chiếc khăn tay được đưa đến, Cơ Tự đột nhiên sững người. Nàng đứng im, cúi đầu nhìn chiếc khăn tay kia, sau đó chầm chậm ngẩng đầu nhìn chàng. Chỉ nhìn nhau trong thoáng chốc, Cơ Tự thu lại biểu cảm dư thừa trên mặt, không thèm nhận lấy khăn tay chàng đưa tới, làm bộ như không nhìn thấy, quay người đi đến chỗ Tiêu Đạo Thành: "A Đạo, chỗ này ngột ngạt quá, theo tỷ ra ngoài một lát đi." Dứt lời, Cơ Tự nắm tay Tiêu Đạo Thành bước qua cửa.

Tạ Lang bị phớt lờ chỉ cười trừ, không buồn để ý thu tay lại. Chàng chuyển mắt nhìn Tiêu lão phu nhân, lễ phép hành lễ với bà: "Trần Quận Tạ Thập Bát bái kiến Tiêu lão phu nhân."

Dòng dõi môn phiệt như Trần Quận Tạ thị không phải dòng tộc mà Lan Lăng Tiêu thị có thể với tới được. Tiêu lão phu nhân không dám nhận lễ bái của Tạ Lang, vội vàng giơ hai tay đỡ chàng.

Hiếm khi được gặp Tạ Lang, Tiêu lão phu nhân cũng không biết phải làm gì. Dường như bà có chuyện muốn nói riêng nên đã cho đám tiểu bối bên cạnh lui ra. Sau một hồi hỏi thăm vòng vèo, Tiêu lão phu nhân mới nói mấy câu bâng quơ: "Cơ thị nữ kia đúng là có duyên với Lan Lăng Tiêu thị chúng ta, đứa cháu Tiêu Đạo Thành thất lạc năm ấy cũng được nàng ấy nuôi suốt bao nhiêu năm, vẫn coi nó như đệ đệ ruột thịt."

Nói tới đây, Tiêu lão phu nhân thở dài: "Bọn họ tỷ đệ tình thâm, lần này lão thân được dịp tiếp xúc với Cơ thị nữ, cũng cảm thấy nàng rất thân thiện. Hơn nữa, Tiêu Dịch vô cùng có cảm tình với nàng, nhưng không biết Lan Lăng Tiêu thị ta có duyên phận được cưới Cơ thị về làm dâu không? Mặc dù nàng hơi lớn tuổi, danh tiếng cũng không được tốt lắm, nhưng nếu cưới nàng làm bình thê của Dịch Nhi, ta nghĩ Cơ đại lang và Dịch Nhi nhà ta đều hài lòng cả thôi..."

Tạ Lang thật không ngờ được rằng Tiêu lão phu nhân niềm nở như vậy là vì muốn dò la tin tức từ phía mình.

Mà mục đích của Tiêu lão phu nhân đúng như chàng nghĩ. Hiện tại Cơ thị có thể nói tuy là một thế tộc nửa vời, còn có chút khoảng cách với Lan Lăng Tiêu thị nhưng nếu nhất định muốn cưới hỏi thì cũng sẽ không có ai dám cản trở. Huống chi ý của Tiêu lão phu nhân cũng có ý để Cơ Tự làm bình thê của Tiêu Dịch chứ không phải thiếp thất gì, chứng tỏ rất coi trọng nàng.

Mặc dù ở thời này không thịnh hành kiểu cưới bình thê, nhưng cũng không phải là không có. Từ thời Tây Tấn Đông Tấn đến nay, bởi vì chiến loạn liên miên hoặc thị tộc di chuyển đến nơi khác nên thường xuyên xuất hiện vấn đề thê thất của người nào đó trong thế gia bị lạc mất trong quá trình xuôi Nam. Sau đó vì chuyện con cái hậu đại nên khi đã ổn định ở cõi Nam, những thế gia đó không thể nào không lấy vợ tiếp. Mà sau khi đã cưới vợ mới, nếu thê thất trước kia trở lại thì sẽ trở thành chế độ hai người đều là thê tử chính thất, cũng chính vì điều này mà khái niệm bình thê chính thê ra đời.

Mà lý do Tiêu lão phu nhân đi hỏi Tạ Lang chuyện như vậy là bởi vì Cơ Tự đã từng là người mà Tạ Lang chọn. Cho tới nay, từ sau vụ chia tay đấy Cơ Tự không có ai đến hỏi cưới là vì mọi người đều kiêng dè chàng, còn đang chờ xem ý của chàng thế nào. Trước khi Tạ Lang chính thức tuyên bố Cơ Tự có thể tự do cưới gả, những cá nhân và gia tộc bình thường sẽ không ai dám mạo hiểm đắc tội với Trần Quận Tạ thị, đắc tội Tạ Thập Bát, liều lĩnh cưới Cơ Tự cả.

Mà bây giờ chuyện đó đã qua được hơn nửa năm rồi. Trong khoảng thời gian này, Tạ Lang và Cơ thị nữ không còn qua lại với nhau, hơn nữa Cơ thị nữ vẫn còn là xử nữ. Cho nên Tiêu lão phu nhân vốn thương yêu cháu mình, và cũng có ý định tạo mối quan hệ giao hảo với Cơ đại lang nhân cơ hội hiếm có này dò xét ý Tạ Lang một phen.

Tạ Lang quả thực khá bất ngờ, trong thoáng chốc chàng không thốt nổi một lời. Hồi lâu sau, nhìn thấy lão phu nhân cùng mấy tỳ nữ đều đang mỏi mắt trông đợi mình, Tạ Lang khẽ hành lễ với Tiêu lão phu nhân, chọn bừa một cái cớ để tránh né vấn đề của bà rồi lui ra ngoài.

Khi Tạ Lang ra khỏi gian phòng, bên ngoài ánh nắng sáng rỡ, nhóm hòa thượng cùng đám bộ khúc của Lan Lăng Tiêu thị vừa đánh đuổi được đám đạo tặc đều đang bận bịu thu dọn mọi thứ. Mà ngay gần đó, tỷ đệ Cơ Tự được đám lang quân lớn nhỏ bao quanh chật kín đến mức gió thổi không lọt.

Nhìn thấy Tạ Lang ra ngoài, nhóm Tạ Quảng đã xử lý tốt tàn dư bọn đạo tặc tiến lên nghênh đón. Dõi theo ánh mắt của lang quân nhà mình, Tạ Quảng khẽ bẩm: "Người của Tiêu thị và các cao tăng ở Ngô Sơn tự đều mang ơn Cơ tiểu cô. Bọn họ nghe theo Cơ tiểu cô an bài, cả đêm thu gom củi, thừa dịp hừng đông đốt lửa cả ba mặt chùa. Ngọn lửa ngút trời kia có hai mục đích, một là báo động tới chúng ta, để lang quân có thể chạy tới cứu giúp, hai là làm cho bọn đạo tặc kia rối loạn tâm tư, cho là bên ta xảy ra biến cố nào đó, trong lúc bối rối chọn cách cứ tấn công trước đã. Về sau khi phát hiện sân viện duy nhất không bị cháy toàn là mỹ nhân, bọn đạo tặc bị mê muội tâm trí, ngã vào bẫy của Cơ tiểu cô đã cho đào từ trước."

Tạ Quảng hơi dừng lại một chút mới nói tiếp: "Tổng cộng bộ khúc của Tiêu thị và hòa thượng chỉ đến ba trăm người, vốn không địch lại nổi năm trăm tên đạo tặc, thế nhưng nhờ có sự sắp xếp của Cơ tiểu cô, đám đạo tặc đã tổn thất mất ba trăm, số còn lại chưa đến hai trăm tên, nếu chúng ta không đến thì những người này cũng có thể ứng phó được. Cơ tiểu cô tài trí siêu việt, không trách được chỉ hơn nửa năm đã được bệ hạ xem là trọng thần."

Thật ra chuyện Cơ Tự và Cơ Việt cùng là một người thì ngay từ lúc Cơ Tự xuất phát từ huyện Kinh đến Kiến Khang đã nói cho Tạ Lang biết rồi. Lúc ấy Cơ Tự đặt ra vài yêu cầu với Tạ Lang, trong đó ngoại trừ yêu cầu mong được Tạ Lang che chở thì một yêu cầu khác chính là nàng đã nói cho chàng biết, sau khi nàng đến Kiến Khang có lẽ sẽ phải giả trang thành huynh trưởng nhà mình để tiện bề hành tẩu, kính mong Tạ Lang giữ bí mật cho. Vì vậy Tạ Lang và nhóm Tạ Quảng đã sớm biết Cơ Việt chính là Cơ Tự. Chẳng qua họ vẫn giữ lời hứa khi xưa, chưa từng tiết lộ cho bất kỳ ai thôi.

Trong khi Tạ Quảng thao thao bất tuyệt, Tạ Lang vẫn đứng im đấy, chắp tay sau lưng, lẳng lặng nhìn Cơ Tự được nhóm lang quân vây quanh.

Vì cách khá xa và qua rất nhiều người, chàng không thể trông thấy biểu cảm của Cơ Tự và cũng không nghe được tiếng nàng. Chẳng qua nhìn đám lang quân đang nháo nhào lấy lòng nàng kia, vậy mà chàng lại cảm nhận được hẳn là lúc này nàng rất dịu dàng, có lẽ nàng vẫn đang giả vờ liễu yếu đào tơ gió lay sẽ đổ, để càng nhiều người nhìn mình với ánh mắt tiếc thương.

Vừa hay lúc này ánh nắng ấm áp soi thẳng xuống từ trên cao, khiến cho hết thảy đều rạng rỡ hân hoan. Bấy giờ Tạ Lang mới nghe được tiếng cười của Cơ Tự. Tiếng cười của nàng khẽ khàng và ngắn ngủi, đã lâu lắm rồi chàng mới nghe lại tiếng cười này.

Trong vô thức, Tạ Lang cất bước đi thẳng về phía trước, đi vào con đường nhỏ trong rừng cách Cơ Tự không xa. Bước chân chàng hơi khựng lại, chàng nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mà tĩnh lặng dưới ánh mặt trời chói chang. Bất chợt Tạ Lang lại cảm thấy thật xa lạ, lại xuất hiện cảm giác buồn bực vô cớ trong lòng. Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, chàng lại tiếp tục cất bước bỏ đi.

Khi Tạ Lang ra khỏi cửa chùa, tất cả bộ khúc của Tạ thị đã tập trung lại đi theo chàng. Chẳng mấy chốc bóng chàng đã khuất bóng khỏi đường núi.

Trên con đường lớn chạy vào thành, không biết qua bao lâu, giọng nói êm ái cảu Tạ Lang truyền đến từ trong xe lừa: "A Quảng."

"Có thuộc hạ."

"Cho người lan tin để những thế tộc kia biết, Cơ thị nữ vẫn còn qua lại với Tạ Thập bát, để họ hết hi vọng muốn cưới Cơ thị nữ về nhà đi!"

Mệnh lệnh của Tạ lang hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, trong nháy mắt nhóm Tạ Quảng, Tạ Tịnh và Tạ Tài đều quay sang trân trối nhìn nhau. Tạ Quảng khẽ giọng khuyên nhủ: "Lang quân, sao vẫn chưa chịu buông tay?"

Lát sau, giọng nói khàn khàn của chàng loáng thoáng vang lên: "Cho ta thêm chút thời gian nữa, cho ta thêm chút thời gian nữa..."

Xảy ra chuyện lớn như vậy, ai ai cũng sức cùng lực kiệt. Sau khi ăn sáng trong chùa xong, Cơ Tự và người của Lan Lăng Tiêu thị lần lượt lên đường trở về thành. Xe lừa chạy một hồi, khi tới đoạn ngã ba gần Kiến Khang, Cơ Tự phát hiện lối rẽ bên kia cực kỳ náo nhiệt.

Nơi đó người và xe xếp nối đuôi nhau như một dãy rồng rắn.Bọn họ ăn mặc theo kiểu thương nhân, rõ ràng là từng hành khách riêng lẻ nhưng có tới năm sáu trăm người khiến cả con đường đều ồn ào hẳn lên.

Trong nháy mắt đoàn người Cơ Tự cũng hào vào dòng người đông đúc. Nàng đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe lừa thì chợt nghe bên ngoài vang lên trận tiếng reo hò. Mới đầu nàng còn không để ý, đến tận khi một câu nói lọt vào tai nàng: "Tỷ tỷ, quận chúa Thanh Dao ngứa mắt quá, ả còn chưa định ra hôn ước với Cơ đại lang đã gióng chống khua chiêng vậy rồi, thật khiến người ta chán ghét!"

Quận chúa Thanh Dao ư? Tự dưng ở đâu nhảy ra một quận chúa thế này? Hơn nữa, người kia còn nói quận chúa Thanh Dao có hôn ước với Cơ Đại lang là sao? Chuyện trọng đại như vậy sao người trong cuộc là nàng lại không hề hay biết thế nhỉ?

Lúc Cơ Tự hô dừng lại nghe ngóng thì phía ngoài truyền đến tiếng nói dịu dàng của nữ tử: "Muội lo làm gì? Muội không biết ả còn chưa xác định hôn ước với Cơ đại lang sao? Tuy nói ả là con nhà tôn thất, tuy lần này là người đầu tiên được phong làm quận chúa, cũng là lần đầu tiên được hoàng hậu nương nương triệu kiến, nhưng những điều đó không thể chứng tỏ được rằng ả có thể gả cho Cơ đại lang đâu."

"Nhưng mà, nhưng mà, người của ả đều nói vậy mà..."

"Đó là ả nói thôi, tóm lại chuyện này muội lo cũng vô ích. Cơ đại lang phong độ tuấn tú, lại là người thần thông quảng đại. Cho dù bệ hạ muốn cưới thê tử cho chàng cũng sẽ không hoàn toàn phớt lờ cảm nhận của chàng đâu." Một lát sau, người tỷ tỷ kia lại dịu dàng nói, "Tuy ta và muội không phải nữ tử tôn thất nhưng mẫu thân của chúng ta đều có xuất thân từ tôn thất. Lần này hoàng hậu nương nương gọi chúng ta tới Kiến Khang, điều đó chứng minh mỗi người chúng ta đều có cơ hội. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là muội phải không được rối trí làm ra chuyện ngu xuẩn."

Cơ Tự vừa nghe vừa trợn mắt há mồm. Nàng ngơ ngác nghĩ: Nghe giọng điệu của hai tỷ muội này, hoàng hậu vì lo hôn sự cho ta nên đã gióng trống khua chiêng triệu kiến không ít tiểu cô rồi đây mà.

Mới đầu nàng còn hơi thấy buồn cười, cho rằng cuộc nói chuyện ngoài kia quá đỗi lạ kỳ. Nhưng chỉ chớp mắt, Cơ Tự đã kinh sợ. Nàng đột nhiên phát hiện cái tài buôn thần bán thánh không hề có thật của mình nếu đứng trên vị trí của bệ hạ, bất kể thế nào người cũng muốn khống chế trong tay. Mà bây giờ, mấy nàng công chúa trưởng thành trong cung đều đã gả cho người khác, hoàng đế muốn lựa chọn vài tiểu cô ưu tú có giáo dưỡng tốt trong tôn thất hoặc nhánh họ gần, để lôi kéo hoặc khống chế anh tài trẻ tuổi như mình, chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra!

Càng nghĩ, Cơ Tự càng kinh hoàng. Trong nháy mắt nàng nhớ tới hai vị công chúa đáng ghét thô lỗ mà mình từng gặp, quả thực có thể khiến mấy phò mã kia trải nghiệm cái cảm giác gọi là sống không bằng chết mà. Giây phút đó, người Cơ Tự thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Sau nữa, nàng lại chợt nghĩ, cho dù những nữ tử tôn thất này không hề đáng sợ như vậy nhưng nàng cũng không thể cưới họ, vì thân phận thật sự của nàng là nữ, làm sao mà cưới họ được cơ chứ, bại lộ thì sao!

Thế là suốt đoạn đường còn lại, Cơ Tự đều mặt ủ mày chau.

Trần Quận Tạ thị.

Xa xa thấy một phu nhân đang tươi cười đon đã ra chiều cung kính với Tạ Vương thị, Tạ Nhị Thập Cửu kinh ngạc hỏi: "Người đó không phải mẫu thân của Tiêu Dịch Lan Lăng Tiêu thị sao? Sao đến tìm Tam phu nhân làm gì?"

Gã quản sự cúi đầu, đáp lời Tạ Nhị Thập Cửu: "Bẩm Nhị Thập Cửu lang, nghe nói Tiêu Dịch vừa mắt Cơ thị nữ, muốn cưới nàng làm bình thê, mẫu thân của Tiêu Dịch tới đây hỏi dò ý của Tam phu nhân ạ."

Nói tới đây, gã quản sự kia lại cười: "Nghe nói Tiêu lão phu nhân, tổ mẫu của Tiêu Dịch vốn trước kia không đồng ý. Nhưng thấy con trai mình khó khăn lắm mới động chân tình với một tiểu cô, nên thừa dịp Tiêu lão phu nhân đến Ngô Sơn tự bái phật bèn lén đến đây hỏi thăm ạ."

Tạ Nhị Thập Cửu không có lòng dạ nào mà suy nghĩ tại sao gã quản sự lại biết rõ chuyện này đến vậy. Hắn thảng thốt đứng đấy, suy nghĩ chuyển dòng tới ngày Thập Bát huynh sử dụng thủ đoạn lừa gạt Cơ thị nữ lên thuyền đi Tương Dương; sau đó huynh ấy còn giả bệnh lừa Cơ thị nữ...

Mãi sau, Tạ Nhị Thập Cửu thầm than một tiếng, hỏi: "Tam phu nhân trả lời thế nào?"

Quản sự kia đáp lại: "Tất nhiên tam phu nhân cầu còn không được. Mới vừa rồi Tam phu nhân còn nói với đám tỳ nữ, năm nay Cơ thị nữ có thể gả cho người khác thì càng tốt, chỉ có như vậy mới miễn được hậu hoạn."

Tạ Nhị Thập Cửu nghe đến đó liền không muốn nghe tiếp, hắn phất tay áo, thờ ơ nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio