Kiều Kiều Vô Song

chương 67: trung nguyên chính sóc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chu Trương thị vừa nghe đến mình bị bỏ liền sợ đến mức mặt trắng bệch, nước mắt tuôn rơi như mưa. Con trai con gái mụ quỳ phịch xuống, không ngừng cầu xin mấy tộc lão. Nhưng tất cả đàn ông của Ngô Quận Chu thị ngồi đây đều chẳng mảy may thương tình. Phải biết rằng Hoàng công vốn rất nhân từ, sự khoan dung độ lượng của ông nổi tiếng có một không hai trên đời. Nhưng ông đã thẳng thắn chỉ trích Chu Trương thị ác độc trước mặt bàn dân thiên hạ, nếu Ngô Quận Chu thị họ còn cố ý giữ lại độc phụ này thì thể diện gia tộc biết để đâu? Người trong thiên hạ sẽ bàn tán về Ngô Quận Chu thị họ ra sao?

Thế là trong cảnh mọi người im lìm, Chu Trương thị bị cưỡng ép kéo ra ngoài. Đến tận khi bị ném tờ hưu thư lên mặt, tống hết đống đồ đạc đã thu dọn cùng với tỳ phụ khóc lóc thảm thiết lên xe lừa, bản thân mụ vẫn không biết mình đã làm ra chuyện gì chọc giận Hoàng công? Rõ ràng những năm gần đây mụ đã rất ít làm chuyện ác, hơn nữa cũng không trực tiếp ra tay nữa mà!

Bên này, tất nhiên Cơ Tự không biết biến cố bên Chu Trương thị, sau khi nàng nói câu ấy xong, tâm trạng sảng khoái hơn nhiều. Đúng lúc này, Cơ Tự liền nhìn thấy Cơ Đạo chạy về phía mình. Nàng vội chạy đến đón, giơ tay nắm lấy bả vai ấu đệ, cười hỏi: "Thế nào, đã bái lạy vị tiên sinh kia làm thầy chưa?"

Cơ Đạo phấn khởi reo vang: "Tỷ tỷ, sao tỷ biết đệ chắc chắn có thể trở thành học trò của vị tiên sinh kia vậy?" Bấy giờ tuy Tứ Đại học quán đã mở cửa cho phép tất cả học sinh vào học, nhưng trên thực tế rất coi trọng người có thiên phú và tài năng, nếu là người đặc biệt xuất chúng sẽ có thể bái một vị tiên sinh nào đó trở thành đệ tử chân truyền của họ.

Cơ Đạo cười khanh khách: "Tiên sinh của đệ họ Chu..." Cậu vừa nói tới đây, đột nhiên bờ đê bên kia vọng lại tiếng đàn tỳ bà của người Hồ. Tiếng nhạc vừa cất lên, Cơ Tự liền nhận ra người trình diễn có tài nghệ cực cao, gần như có thể xưng tụng là tuyệt thế vô song, không khỏi chú tâm hơn.

Lúc này Cơ Đạo kêu lên: "Đại ca. Bạn đệ đều đi xem rồi, chúng ta cũng đi xem đi. Huynh không biết người gảy đàn tỳ bà này là ai sao? Hình như trước đây có một đại tộc từ Trung Nguyên xuôi Nam, trong đó có một người là danh sĩ nổi tiếng nữa ấy, hắn không phục đám sĩ tộc ở Kiến Khang gọi hắn là "Hoang sanh", bây giờ đang khiêu chiến với người ta kia kìa."

Cơ Tự còn muốn đứng nghe thêm lát nữa thì Cơ Đạo đã kéo tay nàng, chạy nhanh về phía bạn học của mình. Nhìn tiểu thiếu niên tinh thần phấn khởi, vui vẻ tíu tít kia, Cơ Tự thầm nghĩ: Mình thật đúng là quan trọng tiểu tiết quá, vì sợ A Đạo gặp phải phiền phức mà bắt đệ ấy học ở nhà, trông dáng vẻ bây giờ của đệ ấy, thật vui sướng biết bao!

Bấy giờ Tần Tiểu Mộc đứng sau lưng nàng thưa: "Đại lang, chúng ta cũng đến xem một chút đi. Đúng rồi người không biết sao, danh sĩ kia là người bạn thân mà Tạ Thập Bát lang đích thân đến tận Dương Châu đón đấy."

Cơ Tự hơi sửng sốt: "Hóa ra là hắn."

Lúc nhóm Cơ Tự chạy đến, dọc đường đã tấp nập ngựa xe. Trong tầm mắt nàng, mọi người đến đây xem náo nhiệt ngoại trừ lang quân sĩ tộc và đám hàn môn thì không có danh sĩ nào nổi tiếng đất Kiến Khang cả. Nhìn đám danh sĩ bào rộng bay bay, khí khái bất phàm, Cơ Tự thầm nghĩ không biết người bạn của Tạ Thập Bát là người thế nào.

Vào Thời Hán, xem tướng phải coi tướng cốt, nhưng từ thời Ngụy Tấn đến nay, xem tướng lại nhìn phong thái. Những kẻ được xưng danh sĩ này đa số tướng mạo trông khá bình thường, nhưng họ lại toát lên một khí chất rất khó tả, khiến người ta vừa nhìn đã ngưỡng mộ, lòng rộn rạo dậy sóng.

Trong lúc nhìn ngược nhìn xuôi, nàng dần dần phát hiện trong số những người chạy tới xem náo nhiệt thật đúng là có không ít lang quân tuấn tú. Ví dụ như mỹ nam tử u buồn đang ngồi ngay ngắn trong chiếc xe lừa kia chính là Văn Đô, lại nhìn phía trước cách đó không xa, xe lừa của Tiêu Dịch cũng đang chạy đến.

Đường phố càng lúc càng đông đúc, nhìn đám tiểu cô hò hét chói tai, vui sướng điên cuồng kia, Cơ Tự quay đầu nói: "Đi mau lên, không nhanh chân là không còn chỗ đâu!"

May mà bờ sông rất gần, chỉ chốc lát Cơ Tự đã thấy lang quân phương Bắc mặc bộ áo bào màu lam nhạt, vạt áo phất phơ trong gió, đang cúi đầu ngồi bên cạnh bờ sông ung dung gảy đàn tỳ bà. Lang quân này khoảng hai bảy hai tám tuổi, khuôn mặt tươi tắn, toát lên vẻ thanh thuần văn nhã, đúng là một mỹ nam! Người này là bạn tốt mà Tạ Lang đích thân đi đón sao?

Lúc này một sĩ tộc trung niên cười nói với giọng khinh khỉnh: "Bác Lăng Thôi Tử Độ, Đây chính là cái mà ngươi gọi là khiêu chiến sao? Thứ đồ chơi của người Hồ chỉ tổ làm chói tai chúng ta thôi!"

Mỹ nam Thôi Tử Độ nghe người đàn ông trung niên này cười nhạo cũng chẳng buồn tức giận, ngược lại hắn càng vui vẻ, cười sang sảng rồi huênh hoang đắc ý nói: "Thôi Tử Độ ta hôm nay chẳng những muốn chọc thủng tai các ngươi mà còn muốn làm mù mắt các ngươi nữa kìa!"

Hắn vừa dứt lời bèn quay đầu hô: "Nổi nhạc lên!" Nháy mắt trong mấy chiếc thuyền hoa trên sông truyền đến tiếng khèn. Đây là loại nhạc khí có từ thời Tiền Tần, hiện giờ đã không còn thịnh hành nữa. Trong lúc đám sĩ tộc cười khẩy khinh thường, thì có mấy ca kỹ đội mũ sa chậm rãi bước ra từ những chiếc thuyền hoa kia. Họ ăn mặc khá quái dị, không phải kiểu áo váy riêng lẻ như thời này mà cũng không phải thâm y thời Hán, trông nó vô cùng rườm rà, nhưng lại mang phong cách u buồn cổ xưa, một nét đẹp khiến rất lạ. Mỗi ca kỹ cầm một quyển sách tre trong tay, thong thả bước lên bờ. Họ vừa gật gù vừa đọc nội dung trên sách, nhưng lạ ở chỗ những âm tiết họ cất lên tuy rõ ràng nhưng không ai hiểu được.

Đám sĩ tộc xung quanh đều trân trối nhìn nhau, Thôi Tử Độ đứng trên gò đất, ngông cuồng cười khinh: "Xin hỏi nhóm quân được xưng là Trung Nguyên Chính Sóc, có phải thấy cách ăn mặc này rất xa lạ, cũng không nghe hiểu nội dung trong sách là gì phải không?" Hắn hô to: "Xin báo cho các người biết, đây là trang phục của nữ tử trong cung Tề của thời Tiền Tần, và họ đang phát âm ngôn ngữ của nước Tề đấy."

Hóa ra, lúc Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước, ngoại trừ những tác phẩm có văn tự của nước Tần ra, tất cả văn tự của nước khác đều bị xóa sạch. Sau khi Tần Thủy Hoàng đốt sách và chôn sống nhân tài, tất cả văn tự, tác phẩm, lễ nhạc cung đình và trang phục hoa lệ nổi tiếng một thời đều mất sạch.

Mà sở dĩ Thôi Tử Độ mang văn hóa của nước Tề ra để dằn mặt đám sĩ tộc phương Nam này là vì lúc còn sáu nước, nhà Tần không hề là Trung Nguyên Chính Sóc. Nước Tần trước đây thông hôn với Man tộc phương Bắc, trong mấy trăm năm đó, nước Tần luôn bị bài xích, luôn bị các nước Triệu, Tề, Hàn xưng là Trung Nguyên Chính Sóc xem thường.

Sau khi đám ca kỹ lên bờ chia ra đứng hai bên, trong thuyền hoa lại truyền đến tiếng nhạc. Lần này tiếng nhạc đã đổi thành tiếng phữu (). Theo âm tiết trầm trầm rộn rã kia vang lên, từng ca kỹ mặc quan phục nhà Tấn, che mặt, bước ra với tư thái thong dong và trang nghiêm của đấng nam nhi.

() Phữu là một nhạc khí cổ, gõ nhịp theo tiếng hát.

Bấy giờ Thôi Tử Độ kéo tấm bình phong để trống bên cạnh đến, viết lên một giàn văn tự mà không ai biết. Phút chốc đám sĩ tộc kiêu ngạo xung quanh Cơ Tự mặt đều đỏ lựng, im thin thít.

Bên kia, Thôi Tử Độ vẫn còn đắc chí: "Cả Kiến Khang không có một kẻ sĩ nào có thể đọc được chữ ta viết, hiểu được lễ nhạc ta trình diễn sao?" Y cười khẩy, "Trong Tả Truyện đã viết: Lễ nghĩa trong những việc hữu sự gọi là Hạ, trang phục, thơ văn gọi là Hoa. Dân tộc Hoa Hạ ta từ xưa đến nay chính là một cường quốc hùng mạnh, luôn tự hào với văn chương và phục sức của mình. Thế nhưng đám đệ tử được xưng là Hoa Hạ Chính Sóc các ngươi có điểm nào đặc biệt kiệt xuất chứ hả?”

Nói đến đây, y cười vênh váo: "Hóa ra đây chính là Trung Nguyên Chính Sóc, đây chính là vùng đất của những kẻ áo mũ chỉnh tề đấy! Thôi Tử Độ thật bội phục!"

Thôi Tử Độ cũng là danh sĩ nổi tiếng. Lần trước con cháu của Thanh Hà Thôi thị đã từng khiêu chiến với đám sĩ tộc phương Nam, nhưng hắn không có danh tiếng lớn nên không thu hút được nhiều người. Mà khi ấy hắn chỉ thách thức một đề trong Cửu Chương Toán Thuật chẳng tính là xa lắc xa lơ gì với thời này. Còn Thôi Tử Độ lại biểu diễn trước mặt mọi người những lễ nhạc, văn chương và trang phục hoa mỹ vang danh cả đất Trung Nguyên từ thời Tiền Tần xa xưa mà tận đáy lòng đám con cháu thế gia sĩ tộc luôn luôn hướng về.

Thấy đám sĩ tộc xung quanh đều đỏ mặt, giận đến mức suýt hộc máu, mấy vị tiểu lang và tiểu cô của Trần Quận Viên thị vốn xưng là đời đời sĩ tộc đều tức đến nhảy dựng. Chỉ có đám con cháu hàn môn ngồi ngay ngắn, vừa nghiêm túc vừa ngưỡng mộ nhìn Thôi Tử Độ. Tần Tiểu Mộc ghé tới thì thầm vào tai Cơ Tự: "Đại lang, mấy câu người này đọc, ta đều biết hết." Ngay sau đó hắn lại nói: "Những ca kỹ này hành lễ theo kiểu thời Tấn còn có hai chỗ nho nhỏ bị sai..." Y hơi ngập ngừng rồi lại nói tiếp: "Đại lang, luận về Trung Nguyên Chính Sóc, huyết thống cao quý, ai sánh bằng người được chứ? Đại lang, nếu giờ phút này người ra mặt, tất nhiên sẽ khiến thiên hạ rửa mắt mà nhìn lẫn tôn kính ngưỡng mộ ấy ạ!"

Cơ Tự im lặng hồi lâu, không trả lời Tần Tiểu Mộc. Vào lúc này, tất cả nhạc khí lưu hành nhất thời Tiền Tần như phữu, đàn, sắt, chuông nhạc lại bắt đầu hòa tấu. Không biết là tài nghệ của nhạc kỹ quá cao hay là họ tấu lên danh khúc mà tiếng nhạc vừa truyền tới tai, mọi người hoàn toàn mê say lắng nghe, đám sĩ tộc xung quanh đều mơ hồ nảy sinh suy nghĩ rút lui.

Một danh sĩ bên cạnh Cơ Tự thở dài: "Tiếng nhạc này hào hùng, ngập tràn khí thế của thời thịnh quốc, chắc chắn là kiệt tác của nhà Chu hồi còn huy hoàng rồi. Muốn áp chế được bản nhạc này, trừ khi là mời được tiểu cô bạch y lúc chúng ta tấu nhạc tiễn Trần Thái Trùng đến đây, chỉ có tiếng tiêu của nàng mới đáng được xưng tụng là có một không hai, có thể đem so sánh được với tiếng nhạc này thôi."

Một danh sĩ khác lại nói: "Tiểu cô kia á? Sau hôm đó, ta cũng từng hỏi Tạ Thập Bát, vậy mà hắn chỉ cười cười không chịu nói gì cả, rõ ràng không muốn để mọi người biết tiểu cô kia là ai mà!"

Ngay sau đó hắn lại nói: "Thế thôi, lần này đành mặc cho Thôi Tử Độ đắc ý vậy!"

Thấy Cơ Tự cúi đầu suy nghĩ mãi, Tần Tiểu Mộc nhỏ giọng nhắc: "Đại lang, người không ra mặt thật à?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio