Hơi thở của công chúa Tố Hòa càng dồn dập hơn. Trong thoáng chốc, đôi mắt vàng đục của ả ngập niềm vui sướng: "Cơ tiểu lang, chiêu này cũng vô dụng với bản cung thôi. Nói thật cho ngươi biết, bản cung nhất định phải gả muội muội ngươi cho cháu ta bằng được!"
Tuy nói như thế nhưng ả phụ nhân xấu xí này rõ ràng đã động tình rồi, gương mặt bắt đầu ửng hồng, giọng nói dần dần nhẹ hơn.
Cơ Tự cười khẽ, thờ ơ nói: "Ta đã nói cần gì nói đến những người vô can chứ."
Rồi nàng đứng thẳng, nhìn xuống ả, vươn một bàn tay ra: "Công chúa, trong thành trời trong nắng ấm, người qua kẻ lại nhộn nhịp, ta muốn mời người dạo chơi, công chúa có muốn đi không?" Nàng cúi đầu kề sát ả: "Công chúa dám để phò mã nhìn thấy không?" Rồi nàng lại nói với giọng điệu thách thức: "Tuy người là công chúa nhưng nếu sợ phò mã thì càng nên tránh để ngài ấy nghi ngờ thì tốt hơn." Lời nàng nói quả thực còn có ý khác: Ta muốn trở thành người tình của nàng, nhưng với điều kiện là không phải lén lén lút lút, nếu công chúa còn đắn đo về phía phò mã thì chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách là hơn!
Gần như Cơ Tự vừa nói xong, ả liền thở hổn hển, hai mắt mê ly: Nếu có một ngày, có thể nằm trên giường trái phò mã phải Cơ Việt thì… Mặc kệ Cơ tiểu lang thật lòng yêu ta hay đang bày âm mưu quỷ kế gì. Nếu hắn đã dám tiếp cận ta thì đừng mong nghĩ tới đường lui! Ta phải cho Văn lang thấy trong thiên hạ này còn có mỹ nam muốn nịnh nọt lấy lòng ta, dù chàng coi thường ta nhưng vẫn có người khác ái mộ ta kia kìa!
Thế là công chúa Tố Hòa che miệng khẽ hắng giọng: "Hẹn hò cùng Cơ khanh có gì phải sợ?"
Thấy xe lừa của công chúa Tố Hòa chạy khỏi phủ, rèm xe mở rộng cho thấy bóng dáng một nam một nữ thân mật kề vai ngồi trong xe, tiếng tỳ phụ thân cận của Vương Ly Lang Gia vang lên trong chiếc xe lừa đỗ tại ngã tư đường, "Tình hình thế nào rồi?"
Gã quản sự vừa đón Cơ Tự vào phủ công chúa cung kính thưa chuyện, "Công chúa nhà ta động lòng rồi, mới vừa rồi người đã hạ lệnh cho Cơ tiểu lang gả muội của y cho cháu người đấy." Nháy mắt, gã quản sự cười nói: "Tiểu cô đã lo thừa, người còn không biết tính tình công chúa nhà ta thế nào sao? Chỉ tùy tiện nói mấy câu đã dễ dàng biến huynh muội Cơ thị thành đám cẩu nô tài ngay. Lúc nãy công chúa còn sai chúng tôi ngày mai phải đi tiếp nhận căn viện ở Ô Y Hạng của Cơ thị nữa cơ."
Một lát sau, mụ tỳ phụ nói khẽ: "Tiếc cho một tiểu cô có tài, thật sự không thể tha được..."
Chỉ trong chốc lát, Cơ Tự và công chúa Tố Hòa đã đến con phố trước tứ đại học quán.
Hiện giờ, đại đa số quý tộc đều ở trên con phố này, bởi vì đám sứ giả Bắc Ngụy đang được các quan viên dẫn đi ngắm cảnh toàn thành Kiến Khang. Nói là ngắm cảnh nhưng thực tế là đang âm thầm so tài với nhau, bởi vì trên con phố này có tứ đại học quán, và cả Tư Biện đường, là nơi tập trung các văn nhân sĩ phu của cả đất Kiến Khang.
Lúc Cơ Tự và công chúa Tố Hòa đến, mọi người mới vừa ra khỏi Tư Biện đường. Đi cùng đám sứ giả là danh sĩ Thôi Tử Độ vừa mới trở về Kiến Khang không lâu, có cả con cháu hoàng thất và mỹ nam Văn Đô.
Xa xa thấy phò mã nhà mình, không hiểu sao công chúa Tố Hòa thấy hơi sợ, bàn tay đang đặt trên đùi Cơ Tự nhanh chóng rụt lại.
Phản ứng của ả hoàn toàn nằm trong dự liệu của Cơ Tự. Bất kể thế nào, Văn Đô là người mà ả từng nghĩ trăm phương ngàn kế mới giành được, mà đến tận bây giờ vẫn còn có một vị công chúa có địa vị ngang hàng ả yêu Văn Đô say đắm. Trong tình huống như thế, người như công chúa Tố Hòa tất nhiên vẫn có khát vọng mãnh liệt cũng như sự kính sợ khôn tả với phò mã của mình.
Ý định ban đầu của Cơ Tự là đưa ả tới đây để khiến ả chùn bước. Ngay khi rèm xe được vén lên, Cơ Tự liền nhảy xuống xe lừa một cách dễ dàng.
Động tác của nàng rất mạnh mẽ, ở phương Bắc thì là chuyện thường tình, nhưng ở Kiến Khang thì vô cùng hiếm thấy. Thế là đám sứ giả Bắc Ngụy đồng loạt ngoảnh sang nhìn Cơ Tự.
Nàng đã thành công thu hút ánh mắt của mọi người. Cơ Tự bật cười khanh khách, vừa lại gần vừa cất giọng trong trẻo: "Chúc mừng chư vị, nghe nói đại binh của Bắc Ngụy công phá thành Thịnh Nhạc, giết chết Khả Hãn của Nhu Nhiên rồi, có lẽ sắp tới sẽ nhất thống đất Bắc, thật là thật đáng mừng!"
Câu nói này của Cơ Tự khiến những người đang ở đây đều kinh hãi. Tuy Khả Hãn của Nhu Nhiên qua đời vào tháng bảy, mà hiện tại đã là tháng mười, mặc dù tin tức này đã truyền khắp tầng lớp hoàng thất quyền quý Lưu Tống từ lâu, nhưng đại bộ phận sĩ tộc không bao giờ quan tâm đến chuyện đất Bắc khi nghe thấy tin tức này qua nàng đều bàng hoàng: Bắc Ngụy đã thống nhất phương Bắc nhanh thế rồi á, vậy chẳng phải Lưu Tống ta sắp lâm nguy rồi sao?
Mà đám sứ giả Bắc Ngụy vượt ngàn dặm xa xôi tới đây phải mất đến tám tháng. Tháng Bảy họ đã tiến vào địa phận Lưu Tống, nên hoàn toàn không biết tình hình chiến sự ở nước mình. Giờ phút này khi đột ngột nghe được tin tức trọng đại như thế, họ đều vui mừng khôn kể, còn đám thích khách Nhu Nhiên trà trộn trong đoàn sứ giả lại tuyệt vọng tới cực điểm!
Nếu như Khả Hãn của họ đã chết, quốc thổ đã bị xâm chiếm thì họ sống còn có ý nghĩa gì?
Không, không, họ còn có một sứ mạng đó là khơi ngòi chiến tranh giữa Lưu Tống và Bắc Ngụy, họ có thể khiến người Lưu Tống trả thù cho mình!
Vừa nghĩ vậy, chúng thích khách phát động tấn công. Một tiếng hô to vang lên, trong nháy mắt mười mấy sứ giả Bắc Ngụy nhảy khỏi đội ngũ, rút trường kiếm bên hông ra, chém đám quyền quý và đại sĩ tộc của Lưu Tống!
Biến cố này thật sự quá đột ngột. Mới đầu mọi người hơi giật mình, ngay sau đó tiếng thét kinh hoàng vang dậy khắp bốn phía!
Ngay lúc đám thích khách đồng thời nhảy bổ ra, Cơ Tự cũng giật mình kinh hoảng, chợt nhớ ra còn có công chúa Tố Hòa bèn cao giọng hô: "Công chúa điện hạ chạy mau, chạy mau đi!"
Cơ Tự vốn là trọng điểm trong mắt đám thích khách, bởi vì họ thấy ngay cả chuyên bí mật như vậy mà nàng cũng biết nên đoán Cơ Tự vốn thuộc lớp người đại quyền quý. Vào lúc này đây nghe được câu hô hoán "Công chúa điện hạ" của nàng liền biết vị công chúa này tất nhiên là nhân vật lớn hơn cả kẻ quyền quý là Cơ Tự nữa! Vì thế bốn thích khách đều lao đến như cơn lốc, trong nháy mắt ba bóng dáng phi về phía công chúa Tố Hòa, mà kẻ còn lại đuổi theo Cơ Tự, nhưng nàng đã nhanh chân bỏ chạy. Phải nói thể chất của nàng cực tốt, chạy nhanh thoăn thoắt như thỏ, chẳng mấy chốc đã chen vào đám người nhốn nháo. Song, tên kia vẫn bám theo không tha.
Nghe tiếng trường kiếm vun vút, rồi nhìn thấy nó sắp chém vào lưng mình, trong lúc Cơ Tự cảm thấy tuyệt vọng thì bỗng nhiên người nào đó đẩy mạnh cánh tay nàng, thế là Cơ Tự ngã phịch xuống, mà thanh kiếm chém hụt qua bên cạnh người nàng, cắm thật sâu trên mặt đất!
Cơ Tự vội vàng ngẩng đầu, thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Trang Thập Tam. Hắn thu tay lại, sau khi đứng thẳng người cũng không buồn nhìn nàng một cái, cứ thế quay người rời đi!
Không ngờ người cứu nàng là Trang Thập Tam!
Trong khi Cơ Tự ngẩn người thì bên cạnh vang lên tiếng kêu thảm thiết của công chúa Tố Hòa. Nàng quay ngoắt đầu lại, tình cờ thấy cảnh người công chúa Tố Hòa bị chém làm đôi. Máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, công chúa Tố Hòa ngã phịch xuống đất, co giật vài cái rồi bất động!
Ả chết rồi! Phụ nhân khiến người ta chán ghét này đã bị giết chết rồi!
Dù sao nơi này là Kiến Khang, xung quanh có nhiều đại sĩ tộc nên có lực lượng hộ vệ đông đảo. Hơn nữa đám người Bắc Ngụy cũng đã đánh trả. Vì vậy tuy biến cố đột ngột xảy ra nhưng cũng kết thúc rất nhanh, ngay lúc công chúa Tố Hòa ngã lăn xuống đất, toán thích khách đã bị diệt trừ toàn bộ!
Cơ Tự ngã ngồi dưới đất, một hồi lâu sau Tần Tiểu Mộc mới vội vã chạy tới đỡ nàng dậy.
Cả triều đình và dân chúng đều sôi trào. Trong số những người bị thích khách sát hại lần này có bảy đại sĩ tộc và bốn con cháu hoàng thất, trong đó có cả công chúa Tố Hòa. Còn những người bị trọng thương hoặc bị thương nhẹ trong lúc chen lấn xô đẩy thì nhiều vô kể.
Lần này sát thủ xuất hiện trong đội ngũ sứ giả Bắc Ngụy, cho dù họ có cố gắng giải thích thế nào vẫn bị bắt nhốt cả vào đại lao. Chẳng qua lần này khác với kiếp trước của Cơ Tự chính là tất cả sĩ tộc đều đã biết được chuyện Bắc Ngụy đã ổn định phương Bắc, thế cục đã định, họ không cậy thế ép người như kiếp trước mà là đi điều tra lai lịch toán thích khách kia, sau khi biết đối phương đúng là người Nhu Nhiên bèn thả đám sứ giả Bắc Ngụy ra.
Lần này Cơ tiểu lang đầu tiên là rêu rao tin mật về tình hình phương Bắc, tiếp theo cũng bởi vì tiếng hô của hắn mà đám thích khách mới nhằm vào công chúa Tố Hòa. Thế là hắn cũng bị nhốt vào trong ngục cả buổi trời, bị hỏi cung cặn kẽ.
Cuối cùng, Cơ Tự có thể bình an ra ngoài, thậm chí không cần phải nhờ Tạ Lang ra tay. Trong chuyện này có hai nguyên nhân, một là tuy nàng có nói về tình hình mấy nước phía Bắc nhưng không phải là điều cơ mật của nước mình, hai là tin tức này là chuyện của ba bốn tháng về trước rồi, không thể nói nàng khả nghi được, cùng lắm chỉ là tin tức nhanh bén mà thôi, nếu cố ý hỏi thăm là biết ngay, cũng không lạ gì.
Về phần nàng khiến toán thích khách chú ý đến công chúa Tố Hòa, điều này cũng không trách nàng được. Bởi vì lúc ấy hô to bảo công chúa Tố Hòa trốn đi là theo bản năng, hành động này cũng coi như hộ giá kia mà. Chỉ trách công chúa Tố Hòa sợ hãi đến mức không cất bước nổi, cũng như những thứ kia thích khách không hiểu sao lại cố ý sát hại một phụ nhân. Dĩ nhiên lúc này người phía Nam không cách thể nào hiểu rõ bằng người Nhu Nhiên, bởi vì họ chỉ đang nhắm vào địa vị công chúa kia thôi.
Nói đi thì phải nói lại, chuyện này thật sự không phải do sai sót của Cơ Tự, bởi vì nào ai biết được trong đội sứ giả Bắc Ngụy lại có lẫn thích khách đúng không? Nếu nói lỗi tại Cơ Tự thì chỉ có thể trách nàng nhanh mồm nhanh miệng. Hơn nữa được mấy lang quân nàng từng cứu trong vụ thủy tặc nói đỡ, chuyện này mau chóng lắng xuống. Thậm chí ngay cả mẫu phi và người thân của công chúa Tố Hòa cũng không hề trách Cơ Tự. Chung quy lại lúc ấy nàng buột miệng hô lên chỉ với mục đích nhắc nhở công chúa, muốn bảo vệ cho ả thôi mà.
Hôm ấy, Cơ Tự nắm chặt một tờ giấy, đi loanh quanh trong nhà. Tần Tiểu Thảo dè dặt hỏi: "Tiểu cô sao vậy?"
Cơ Tự quay đầu bảo: "Mời lang quân Tạ Quảng vào đây."
Sau khi Tạ Quảng bước vào, Cơ Tự cho đám người hầu lui hết ra ngoài. Nàng nhìn xoáy vào mắt hắn, hỏi thẳng: "Lang quân, những việc này đã được trình lên cho Thập Bát Lang chưa?"
Tạ Quảng hơi giật mình, đáp: "Vẫn chưa."
Cơ Tự đưa tờ giấy cho hắn, khẽ nói: "Ta chưa bao giờ gây thù với với Vương Ly của Lang Gia, thế nên tỳ phụ thân cận nàng ta chẳng có lý do gì ra tay với ta cả, trừ phi chuyện này có liên quan đến Thập Bát Lang thôi. Lang quân Tạ Quảng, xin ngài chuyển tờ giấy này cho Thập Bát Lang, cũng kể lại nguyên văn những lời ta nói cho chàng biết."
Tạ Quảng nhìn Cơ Tự một lát, gật đầu đáp vâng. Hắn thầm suy nghĩ trong lòng: Cơ tiểu cô này thật sự là hành xử quyết đoán, nàng biết rõ nếu giao chuyện này cho Thập Bát Lang thì cũng đồng nghĩa với việc sẽ làm lớn chuyện, nhưng nàng không hề do dự.
Khi vừa nghe thấy chuyện công chúa Tố Hòa bị thích khách chém chết, Vương Ly không khỏi kinh ngạc. Nàng ta cùng mấy người hầu ngồi trong hoa viên, lúc nhắc đến việc này còn thấy đáng tiếc.
Tỳ phụ kia thở dài: "Hiếm lắm mới có một người ngu xuẩn như ả Tố Hòa này, vốn định mượn dao giết người thế mà ả lại chết bất thình lình như vậy. Cơ thị nữ kia quá may mắn rồi!"
Vương Ly vừa rủ mắt vẽ tranh vừa nói khe khẽ nói: "Ả Tố Hòa kia thật khiến người ta chán ghét, ả chết đi cũng tốt. Nếu đã không làm gì được Cơ Tự thì ngày mai ngươi hãy nói cho đám tiểu cô phu nhân muốn làm thân với ta biết: Mỗi lần Vương Ly Lang Gia nhìn thấy Cơ thị nữ từ xa là vẻ mặt liền phiền muộn..."
Gần như nàng vừa dứt lời, tỳ phụ kia đã khen ngợi: "Đúng là chỉ có tiểu cô thông minh thôi, chỉ một câu nói bâng quơ cũng đủ khiến cho những kẻ muốn dựa thế Vương gia chúng ta ra tay với Cơ thị nữ rồi! Ngay cả sau này nếu có ai điều tra, câu nói này của tiểu cô cũng chẳng có gì bất ổn hết!"
Tỳ nữ còn lại mím môi khẽ cười: "Lần này Cơ thị nữ thảm rồi, tự dưng có những mười mấy thế gia muốn đối phó ả, có lẽ cảnh thân bại danh liệt đã là nhẹ nhất rồi đấy."
Mấy thị nữ đó nói xong đều quay sang nhìn tiểu cô nhà mình, thấy Vương Ly không tỏ thái độ cũng không nói gì, họ liền hiểu ngay: Ra tay với Cơ thị nữ không cần lưu tình, nhất định phải khiến ả ta còn thảm hại hơn cả thân bại danh liệt!
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân vọng tới. Thấy lang quân xuất hiện trước mặt, Vương Ly mừng rỡ đứng lên, nũng nịu gọi: "Thập Nhị huynh!"
Lang quân vừa đến có khuôn mặt tuấn nhã, khí chất xuất chúng, phong thái trầm ổn ung dung hơn những con cháu thế gia bình thường, là một trong những nhân tài kiệt xuất nối nghiệp Lang Gia Vương thị, Lang Gia Vương Thập Nhị.
Địa vị của thứ nữ như Vương Ly so với Vương Thập Nhị chẳng khác nào quân thần. Vì vậy khi nàng ta thấy Thập Nhị lang đột nhiên tới đây, bèn vội vàng đứng lên, tỳ nữ tỳ phụ một bên đều cúi gập người chào.
Nhưng nét mặt Vương Thập Nhị lại có vẻ hờ hững, sau khi ngồi xuống, y vứt một tờ giấy ra: "Xem đi."
Vương Ly hơi giật mình, vội vàng nhận lấy tờ giấy đầy chữ chi chít. Nàng ta mới đọc lướt qua được nửa tờ, sắc mặt đã trắng bệch, mím môi, cố cười nói: "Thập Nhị huynh, đây là gì?"
Vương Thập Nhị nhấp một hớp trà, thản nhiên đáp lại: "Tạ Thập Bát đưa cho ta."
Ba tiếng "Tạ Thập Bát" vừa vang lên, Vương Ly bủn rủn chân, ngã ngồi trên sập. Tỳ phụ bên cạnh nhanh tay nhặt tờ giấy kia lên đọc.
Đầu tiên là viết về chuyện tỳ phụ của Vương Ly xúi giục công chúa Tố Hòa ra tay với huynh muội Cơ thị. Sau đó kể lại cặn kẽ tất cả những việc cũng như từng lời nói giữa Vương Ly và huynh muội Cơ Tự, không hề thiếu một câu một chữ nào.
Vương Thập Nhị ngẩng đầu nhìn Vương Ly: "A Ly, huynh muội Cơ thị chỉ gặp ngươi đúng hai lần. Lần đầu tiên Cơ thị nữ cứu ngươi và mấy trăm người của Lang Gia Vương thị chúng ta, cuối cùng ngươi cảm tạ nàng ta bằng cách tặng nàng ta một khối ngọc bội làm tín vật. Lần thứ hai cũng chính là mấy ngày trước, Đại lang Cơ thị lại cứu mười mấy lang quân và bộ khúc của họ, mặc dù lần này Lang Gia Vương thị không mang ơn hắn nhưng giữa các ngươi cũng không hề kết thù. Nếu có trách thì chỉ trách lúc ấy Đại lang Cơ gia khăng khăng muốn lại gần quan sát đám đạo tặc Khánh Sơn. Ngươi sai người cản hắn lại nhưng hắn không nghe. Lúc ấy ngươi nói, ‘Nếu hắn làm kinh động đám đạo tặc này, khiến mọi chuyện trở nên phức tạp, tất nhiên sẽ có rất nhiều người không tha cho hắn!’ Sau đó, ngươi lại nhận xét về Đại lang Cơ thị rằng: ‘Không biết trời cao đất rộng, không biết nặng nhẹ. Đúng là đồ đáng ghét’. Chỉ một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà đã khiến ngươi ghi hận trong lòng, kích động công chúa Tố Hòa ra tay đối phó hai huynh muội họ sao?"
Sắc mặt Vương Ly tái mét, lắp bắp nói: "Không, không phải, không phải…"
Không đợi nàng ta giải thích, Vương Thập Nhị giơ tay ngắt ngang: "Nội dung trên tờ giấy này là do Tạ Thập Bát phái người điều tra cặn kẽ, chẳng lẽ còn có gì hiểu lầm à? Đừng giải thích làm gì nữa. Nói thật, không chỉ Tạ Thập Bát mà ngay cả ta cũng không hiểu nổi hành động của ngươi. Tiểu cô của Lang Gia Vương thị chúng ta muốn đẩy ân nhân cứu mạng vào chỗ chết chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt vậy ư? Còn nữa, ai cho ngươi đi cấu kết với hạng người bụng dạ xấu xa như công chúa Tố Hòa hả?"
Vương Thập Nhị đứng lên, nhìn xuống Vương Ly và nói: "Ngươi biết lúc Tạ Thập Bát đưa tờ giấy này cho ta đã nói gì không? Hắn nói ngươi khiến hắn cảm thấy ghê tởm!"
Dứt lời, Vương Ly thảng thốt ngã xuống đất, ánh mắt dại ra.
Vương Thập Nhị khẽ thở dài: "Ngươi đã biết sợ rồi sao? Ngươi có biết lúc đó ta khó chịu đến mức nào không? Tạ Thập Bát Trần Quận Tạ thị là bậc quân tử khoan dung độ lượng, thẳng thắn phong lưu bực nào, có lẽ cả đời hắn cũng chưa nói những lời cay nghiệt ấy với bất cứ ai. Nhưng hôm nay, hắn lại buông lời bình phẩm về nữ tử của Lang Gia Vương thị chúng ta, về một tiểu cô còn chưa xuất giá của gia tộc đã giữ quan hệ thông gia với Tạ thị suốt trăm năm như thế. A Ly, ngươi có biết, nếu như những lời ấy mà bị lan truyền ra ngoài thì gia tộc chúng ta sẽ bị đả kích ra sao không? Nghe nói lúc trước ngươi từng đứng ra che trước người Tạ Thập Bát, ngươi biết rõ hắn không cần ngươi bảo vệ nhưng vẫn cố làm thế. Nói vậy nghĩa là ngươi thích Tạ Thập Bát đúng không? Nhưng mà sau này, ngươi đừng mơ tưởng đến hắn nữa!"
Vương Ly run cầm cập, toàn thân như thể cạn kiệt sức lực.
Vương Thập Nhị lại nói tiếp: "Cơ thị nữ từng cứu Tạ Thập Bát mấy lần, hai bên có qua lại là lẽ đương nhiên, bởi vì đố kỵ với ân nhân mà ngươi làm ra chuyện tày trời này, cũng khó trách Tạ Thập Bát chán ghét ngươi, nói thật ta nhìn ngươi cũng cảm thấy tởm lợm nữa kìa!"
Tộc trưởng tương lai đã nói vậy, Vương Ly đã gần như tuyệt vọng, lấy tay áo che mặt khóc thút thít.
Vương Thập Nhị nhẹ giọng tuyên bố: "Vương Ly, ngươi lòng dạ hẹp hòi, độc ác đa đoan, bởi vì đố kỵ mà tàn nhẫn ra tay hại ân nhân mình. Vậy thì cũng thôi, nhưng ngươi còn để Tạ Thập Bát điều tra được và lên tiếng cảnh cáo. Hôm nay, Vương gia ta không thể chứa ngươi được nữa, từ ngày mai trở đi, ngươi hãy lên đường rời khỏi Kiến Khang, những kẻ hầu người hạ của ngươi cũng đi theo đến Kinh Châu cả đi. Gia tộc đã bố trí cho ngươi một đạo quan, ngươi cứ ở đó tu tâm dưỡng tính. Về phần hôn sự, sau này ngươi đừng tơ tưởng đến nữa. Nếu có bất kì gia tộc nào cưới ngươi, một khi biết chuyện ngươi bị Tạ Thập Bát nhận xét như thế, cũng sẽ oán trách Lang Gia Vương thị chúng ta. Thôi thì, ngươi cứ thế ở trong đạo quan đến cuối đời cho xong."
Hắn nhìn Vương Ly co rúm, khuôn mặt nhạt nhòa nước mắt, khóc rấm rứt mãi không thôi, bèn lắc đầu sau xoay người rời đi. Đúng như những gì hắn nói, Vương Ly dám ra tay với ân nhân thì có thể giấu diếm được. Nhưng sai lầm lớn nhất của nàng ta là sau khi ra tay lại bị người có thân phận như Tạ Thập Bát biết, cho nên lỗi lầm này là không thể tha thứ!