Kiều Kiều Vô Song

chương 89: cờ hiệu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cơ Tự dõi mắt nhìn theo bóng dáng Tạ Lang xa dần, chầm chậm rủ mi, sau đó tiếng tiêu lại nhẹ nhàng vang lên.

Ngày hôm sau, Cơ Tự dậy từ rất sớm, nhoài người trên mũi thuyền ngắm một vùng sóng nước mênh mang trong ánh bình minh sớm mai, thả hồn lâng lâng bay bổng.

Lúc này Tạ Nhị Thập Cửu cũng ra khỏi khoang thuyền, thấy khuôn mặt say mê vui vẻ của Cơ Tự bèn cất bước đi tới phía sau nàng, cất giọng nghiêm túc lạnh lùng trời sinh: "Có vẻ tâm trạng cô rất tốt nhỉ?"

Cơ Tự quay đầu thấy y đến thì đứng dậy thi lễ, cười đáp: "Trước cảnh xuân rực rỡ, bình minh choáng ngợp thế này, dĩ nhiên tâm trạng phải tốt rồi."

Tạ Nhị Thập Cửu quan sát nàng, một lát sau mới cau mày nói: "Ta vẫn không hiểu, đáng nhẽ lúc này cô phải lo lắng mới đúng. Không thể có được cũng không tài nào từ bỏ, ngay cả Thập Bát huynh của ta cũng vì chuyện này sầu não không vui, vì sao cô lại thư thái hơn cả huynh ấy?"

Cơ Tự không biết phải đáp lời y thế nào. Nhìn nhau một hồi, nàng khẽ cất lời mang theo vẻ phóng khoáng tự nhiên mà chỉ danh sĩ mới có: "Ngày tốt cảnh đẹp như vậy có thể được ngắm một ngày thì thỏa một ngày. Có phiền muộn nào có thể át đi niềm hân hoan của cảnh đẹp đất trời nữa đây?"

Tạ Nhị Thập Cửu bình tĩnh nhìn nàng giây lát, thấy nàng không giống giả bộ liền gật đầu tán thành: "Cô đúng là biết hưởng thụ." Dứt lời bèn quay người rời đi.

Cơ Tự ngắm cảnh mặt trời mọc một lát liền cảm thấy hơi mệt, bèn vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi. Dùng bữa sáng xong, lúc lấy một quyển sách ra vừa định lật xem thì đột nhiên phía ngoài truyền đến tiếng ồn ào.

Từ trước đến nay bộ khúc của Tạ Lang kỷ luật nghiêm ngặt, rất hiếm có chuyện nào khiến họ huyên náo. Cơ Tự lập tức đặt quyển sách lên bàn, bước nhanh ra khỏi khoang.

Một nhóm người đang tụ tập ở đầu thuyền. Cơ Tự vừa đi tới liền thấy một vùng màu đỏ loang lổ trên mặt sông đằng trước, rất nhiều thi thể và như xác vài chiếc thuyền nổi lềnh bềnh trên sông! Tình cảnh này khiến Cơ Tự giật mình kinh hãi.

Đúng lúc này, phía sau vang tiếng bước chân, Tạ Lang cùng với chúng hộ vệ đi đến. Tạ Nhị Thập Cửu vội vàng nghênh đón, nghiêm túc nói: "Thập Bát huynh, huynh thấy tình huống này thế nào?"

Tạ Lang không trả lời mà quay sang ra lệnh với Tạ Tịnh: "Vớt mấy thi thể lên đây xem sao."

Trong lúc đám Tạ Tịnh đi vớt xác, Tạ Nhị Thập Cửu nhìn nữ tử duy nhất trong đám người là Cơ Tự, cau mày nói với Tạ Lang: "Cảnh này rất kinh khủng. Bảo phụ nhân của huynh vào trong tránh mặt đi."

Tạ Lang không buồn ngoảnh lại, thản nhiên nói: "Nàng ấy không sợ đâu." Khiến Tạ Nhị Thập Cửu hơi sửng sốt.

Chẳng mấy chốc đám bộ khúc đã vớt được vài thi thể lên, xếp thành một hàng trên sàn. Tạ Nhị Thập Cửu nhìn sang Cơ Tự, thấy sắc mặt nàng vẫn điềm nhiên như không thì thầm sửng sốt: Nữ tử hàn môn này rất can đảm, lại có tài năng hơn người, e rằng thê thất tương lai của Thập Bát lang thật đúng là không đè áp được nàng rồi.

Đa số thi thể đều mặc cùng một kiểu trang phục, Tạ Tịnh kiểm tra một lượt rồi quay sang bẩm báo với Tạ Lang: "Lang quân, những người này giả trang thành thủy tặc, nhưng từ những y phục này cho thấy, họ không phải của thủy tặc chân chính."

Tạ Lang gật đầu.

Sau khi ném mấy cái xác đó xuống sông, đám Tạ Tịnh kiểm tra tiếp một thi thể mặc y phục khác. Lát sau, rốt cuộc bọn họ đã phát hiện một thứ, vừa nhìn thoáng qua đã có người kinh hãi kêu lên: "Là sứ giả Bắc Ngụy! Lang quân, đúng như người đoán, quả nhiên là có đám thủy tặc tấn công sứ giả Bắc Ngụy!"

Vẻ mặt Tạ Nhị Thập Cửu khá khẩn trương, sau khi lật xem thi thể kia thật kỹ mới nói với Tạ Lang: "Thập Bát lang, chuyện này đã lần lượt bị huynh đoán trúng, chỉ sợ tiếp theo không thể không đề phòng."

Tạ Lang khẽ gật đầu, chàng nhìn nơi cuối con sông, chậm rãi ra lệnh: "Giương cờ và treo ký hiệu gia tộc lên!"

Chàng vừa dứt lời, toàn bộ chiếc thuyền như khoác lên mình màu áo mới. Trong nháy mắt, đám người Tạ Quảng Tạ Tịnh liền mặc hoa phục, từ đầu thuyền đến đuôi thuyền đều được treo đầy ký hiệu của Trần Quận Tạ thị. Hai lá cờ một xanh một trắng từ từ được kéo lên cao.

Nơi hạ du con sông, ba chiếc thuyền hàng đang chầm chậm chèo đi, lúc này những thi thể và xác thuyền bị vỡ tan tành cũng dạt về chỗ mấy thuyền hàng đó, khiến người trên thuyền đều tò mò ra xem. Họ chỉ trỏ trên mặt nước, vẻ lo lắng hiện lên trên từng khuôn mặt mỗi người.

Bất chợt chủ thuyền bỗng mừng rỡ hô lên: "Trời không diệt ta! Quả nhiên là trời không diệt ta!"

Mọi người đều sửng sốt, đồng loạt nhìn theo ánh mắt y.

Chủ thuyền kia chỉ vào con thuyền của Tạ Lang phía trước, kích động không thôi: "Mau nhìn chiếc thuyền kia đi! Mau nhìn cờ của họ kìa."

Mới nhìn một lúc, một thanh niên kích động hô to: "Là Trần Quận Tạ thị! Trời ạ, là thuyền của Trần Quận Tạ thị!"

"Không chỉ là Trần Quận Tạ thị thôi đâu, trên lá cờ trắng còn có ký hiệu nữa kìa, theo ta được biết nó là của Tạ Thập Bát đấy!"

"Là Tạ Thập Bát ư!", "May quá, là Tạ Thập Bát!", "Quả nhiên trời không phụ lòng người!"

Trong tiếng reo hò hân hoan, ba thuyền hàng đồng loạt tăng tốc, vừa chạy về phía thuyền Tạ thị vừa phất cờ hiệu cầu cứu.

Một lát sau, thuyền của Trần Quận Tạ thị lập tức phản hồi, phất cờ hiệu đáp lại: "Chủ nhân ta đồng ý cho các người đi theo! Xin hạ cờ của các người xuống, nhất trí nghe theo hiệu lệnh của ta. Từng chiếc nối đuôi nhau với khoảng cách một trăm năm mươi bước!"

Thế là chỉ trong chớp mắt, Cơ Tự liền thấy mấy thuyền hàng phía sau đều hạ ký hiệu gia tộc hoặc thương gia của mình xuống, đồng thời treo lá cờ màu trắng giống của Trần Quận Tạ thị, rồi lấy bút vẽ thêm một dấu thật to trên lá cờ, vô cùng rõ ràng, đó chính là ký hiệu của Tạ Thập Bát!

Đây mới chỉ là khởi đầu thôi, tiếp theo sau đó trên sông xuất hiện càng lúc càng nhiều thuyền hàng và thuyền khách, mà sau khi tất cả những con thuyền kia nhìn thấy ký hiệu cờ của Trần Quận Tạ thị đều tự hạ cờ của mình xuống, đồng loạt thay bằng cờ của Tạ Lang.

Đến thời điểm hiện tại, đoàn sứ giả Bắc Ngụy đã gặp phải ba kiếp nạn rồi!

Đợt thứ nhất là vào tối ngày hôm qua. Họ đều lớn lên ở đất Bắc, ai ai cũng giỏi cưỡi ngựa bắn cung, nhưng không kẻ nào biết bơi lội. Đột nhiên phát hiện chiếc thuyền mình đang ngồi xảy ra hiện tượng rò nước. Mặc dù trên thuyền có không ít hộ vệ Lưu Tống hộ tống, nhưng bất kể ai khi nhìn thấy thuyền mình bị nước ồ ạt chảy vào, thân thuyền bắt đầu vỡ nứt ; lại nhìn con sông đục ngầu, sâu không thấy đáy, thì cũng sẽ biết kinh hoảng lúng túng thôi. E rằng lần này lành ít dữ nhiều rồi!

Nhưng vào lúc tất cả bọn họ đều tuyệt vọng, phía sau chợt xuất hiện sáu chiếc thuyền hàng loại trung. Càng khiến họ không ngờ là trên sáu chiếc thuyền này còn có người của họ!

Đoàn sứ giả vui mừng quá đỗi, rối rít trèo sang những chiếc thuyền kia.

Nhưng khi vừa rạng sáng, bọn họ gặp phải kiếp nạn lần thứ hai. Không biết một đám thủy tặc chui ra từ đâu bao vây lấy thuyền của họ. Đám thủy tặc này người người dũng mãnh. Nhưng thật may mắn, lần này trong đoàn sứ giả Bắc Ngụy và người trên sáu chiếc thuyền kia có đến ba trăm người giỏi về bơi lội và chèo thuyền!

Thế là dưới sự giúp sức của ba trăm cao thủ này, họ đã đánh cho đám thủy tặc bỏ chạy tan tác, tuy không thể tiêu diệt toàn bộ nhưng trên mặt sông cũng có vô số thi thể của đám cướp.

Tiếp theo là bây giờ. Nhìn đám người đông nghịt đang rải rác phía trước kia, người thì đánh cá người thì chèo thuyền du ngoạn, ít nhất con số cũng phải là ba nghìn. Đoàn sứ giả Bắc Ngụy ai nấy mặt mũi xám xịt.

Một lang quân thế gia phương Bắc tuyệt vọng than: "Xem ra trong hoàng thất Lưu Tống, có người quyết tâm muốn chúng ta chôn thây dưới đáy Trường Giang thật rồi!"

Y vừa nói vậy, mấy sĩ tộc phương Nam đồng hành cùng họ đều tái mặt.

Bấy giờ, gã sứ giả dẫn đầu trong chuyến đi này là Thác Bạt Đại mới mở miệng. Đầu tiên gã trợn trừng to đôi mắt như chuông đồng rồi tức giận quát đám sĩ tộc phương Nam đang thút thít nghẹn ngào kia: "Nếu ai dám khóc một tiếng, ông sẽ chém đầu kẻ đó!"

Chỉ một tiếng quát đã khiến đội ngũ trật tự trở lại. Thác Bạt Đại lại quay sang đám lang quân thế gia phương Bắc, mặt sa sầm, tức tối nói: "Giờ nói mấy câu đen đủi ấy thì có ích gì? Các ngươi mau nghĩ biện pháp giải quyết tình huống này đi!"

Gã nghiến răng, nhìn đám thuyền bè rải rác chắn đường và bóng người phía trước, hùng hổ quát to: "Nếu ông có thể sống sót trở về, nhất định sẽ diệt sạch bọn nhãi ranh này!"

Một lang quân thế gia đất Bắc cũng cất giọng trầm khàn: "Đúng như Thác Bạt Đại nói, chúng ta không thể ủ rũ mãi được, phải nghĩ đối sách thoát nạn đi thôi."

Một lang quân khác đề nghị: "Hay là, chúng ta quay thuyền lại đi?"

Thác Bạt Đại cười lạnh, giận dữ nói: "Quay thuyền lại à? Đám thủy tặc chúng ta mới gặp chắc chắn đã chỉnh đốn đội ngũ, đang chờ chúng ta ngay sau lưng kia kìa!"

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Một lang quân khác phẫn nộ nói, "Tiến không được mà lui cũng chẳng xong, vậy nên làm thế nào?"

Thác Bạt Đại còn chưa lên tiếng, một lang quân phương Bắc có khuôn mặt tuấn tú đã cất giọng trầm trầm: "Đúng như Liễu lang nói, nếu đã tiến thoái lưỡng nan, vậy thì chúng ta tạm thời chờ xem tình hình đi đã."

Thác Bạt Đại quát lên: "Còn chờ nữa sao? Chờ chết hay là chờ bọn chúng phát động tấn công?"

Lang quân tuấn tú kia chẳng buồn giận, chỉ mím đôi môi mỏng, nhìn chằm chằm những đốm đem chi chít trước mặt không hề chớp mắt, hạ giọng: "Vị cao nhân Lưu Tống đã tặng sáu chiếc thuyền và ba trăm cao thủ giúp chúng ta đánh bại thủy tặc kia ắt hẳn sẽ đến đây ngay thôi. Nếu hắn đã liệu sự như thần, vậy thì nhất định đoán được chuyến đi này của chúng ta sẽ có bao nguy nan trắc trở, tất nhiên sẽ đến giúp lần nữa."

Gần như y vừa dứt lời, liền có mấy người run run nói: "Mau, mau nhìn đi, kia là gì?"

Mọi người đều quay ngoắt đầu lại! Vừa nhìn thoáng qua, khá nhiều người đều thất vọng, Thác Bạt Đại bực dọc quát lên: "Có gì đáng nhìn? Chỉ là một con thuyền bình thường thôi mà."

Có người vui mừng reo lên: "Không, không phải đâu! Đây không phải là chiếc thuyền bình thường mà là thuyền của Trần Quận Tạ thị."

"Thuyền của Trần Quận Tạ thị ư? Thuyền của Trần Quận Tạ thị thì sao? Một thuyền cùng lắm chỉ chứa được hai ba trăm người thôi, chẳng lẽ có thể đối phó được hai ba nghìn người à?"

Trong tiếng nghị luận sôi trào, lang quân tuấn tú kia quay đầu thì thầm với gã ăn mặc giống như phụ tá phía sau, rồi y hắng giọng nói với nhóm Thác Bạt Đại: "Chư vị, chúng ta được cứu rồi, chiếc thuyền đang đi tới kia là của Trần Quận Tạ thị!" Y chỉ hai lá cờ trên thuyền, cất cao giọng: "Chư vị xem đi, hai lá cờ kia một xanh một trắng, phía trên đều có ký hiệu, chia ra đại biểu cho hai vị lang quân của Trần Quận Tạ thị. Mà ký hiệu màu trắng trên lá cờ kia đại diện cho Tạ Thập Bát của Trần Quận Tạ thị đấy!"

Y lại nhấn mạnh: "Chư vị, ta nghĩ mọi người đều là đã được lĩnh giáo tài năng của Tạ Thập Bát hết rồi. Người phương Nam đều nói Tạ Thập Bát làm việc ổn thỏa, không bao giờ dấn thân vào nguy hiểm. Hắn chỉ có một thuyền nhưng lại dám treo ký hiệu của mình lên, tất nhiên là đã có an bài! Chư vị, có Tạ Thập Bát ở đây, chúng ta chắc chắn không phải lo lắng gì nữa."

Đầu tiên đám người đều im ắng nhưng sau đó thì tiếng cười như sôi trào.

Những người Bắc Ngụy đó kích động cũng phải, bao gồm cả lang quân nói năng vô cùng tự tin kia, họ giống như đã xem Tạ Thập Bát thật sự là kẻ thần thông vô địch. Nhưng thật ra sâu trong nội tâm họ, chẳng qua là đang ôm lấy hi vọng về một phép màu mà thôi. Nhưng thái độ đám người phương Nam thì lại khác.

Nhìn nhóm lang quân phương Nam vui mừng như điên, còn khua tay múa chân, Thác Bạt Đại khẽ nói: "Thì sao nào? Chỉ là một tên yếu ớt thôi mà đám người ngu ngốc các người lại xem hắn như thần vậy à?"

Lang quân tuấn tú kia cười khổ: "Tướng quân có điều không biết rồi, đây gọi là ‘Được thiên hạ kỳ vọng’. Xưa nay dù ở Trung Nguyên hay Hà Đông, luôn có một vài danh sĩ có danh vọng kinh người, Tạ Thập Bát này chính là một trong số đó!"

Nơi xa, mấy chấm đen chặn phía trước thuyền sứ giả còn đang dập dìu theo làn sóng nước. Thấy thuyền của Trần Quận Tạ thị càng lúc càng gần, chẳng những chúng không chịu tản đi mà loáng thoáng còn có tiếng cười truyền đến, có người khinh khỉnh nói to: "Chỉ bằng một chiếc thuyền, treo một lá cờ vớ vẩn mà dám hù dọa đuổi chúng ta đi sao?"

Đúng vậy, tuy Tạ Lang vang danh tài ba, nhưng chỉ với một chiếc thuyền của chàng có thể ứng phó được hai ba nghìn cao thủ trong nước hay sao?

Trong khi đoàn người Bắc Ngụy lại bắt đầu bất an, bỗng nhiên phía sau thuyền của Trần Quận Tạ thị lại xuất hiện thêm một chiếc thuyền, sau đó nữa, càng lúc càng nhiều thuyền xuất hiện. Thấy những chiếc thuyền kia xếp thành một hàng dọc, cả đội tàu cùng treo cờ Trần Quận Tạ thị kéo dài đến tận chân trời, đếm mãi không hết, mọi người vui mừng khôn xiết.

Thì ra, Tạ Thập Bát dẫn theo một đội tàu vô cùng hùng hậu đến đây! Hóa ra bọn họ thật sự được an toàn rồi!

Đoàn sứ giả bao gồm cả Thác Bạt Đại đều thở phào nhẹ nhõm, hai chân họ đều bủn rủn, lúc sau mới phát hiện áo quần mình đã ướt rượt mồ hôi, bên cạnh lại vang lên tiếng khóc vì đã thoát chết.

Bấy giờ những chấm chặn ở phía trước chợt trở nên căng thẳng. Một lát sau, không biết ai ra lệnh, bọn chúng kia bắt đầu lui dần lui dần, cuối cùng khuất bóng vào rừng cây phía Bắc!

Mà lúc này thuyền của Trần Quận Tạ thị cũng chạy đến bên cạnh thuyền đoàn sứ giả.

Nhìn đoàn sứ giả Bắc Ngụy chật vật, nét mặt vừa mừng vừa khó xử, Tạ Nhị Thập Cửu bước đến, chắp tay chào mọi người rồi hắng giọng nói: "Đã để chư vị phải sợ hãi rồi!"

Thác Bạt Đại thì hừ khẩy, còn lang quân tuấn tú kia vẫn quan sát những chiếc thuyền con phía sau thuyền Tạ Thập Bát hồi lâu, y sửng sốt hỏi: "Kia là thuyền buôn à? Những chiếc thuyền kia không phải của Trần Quận Tạ thị đúng không?"

Tạ Nhị Thập Cửu nói: "Đúng vậy, ta và gia huynh là người không có quan phẩm, hơn nữa lần này cũng chỉ định đi ra ngoài ngao du vài hôm, những chiếc thuyền phía sau bọn ta đều là khách qua đường, họ thấy trưởng huynh liền tự nguyện hạ cờ, theo sau đồng hành cùng chúng tôi."

Tạ Nhị Thập Cửu vừa nói vậy, gương mặt đoàn sứ giả đều có vẻ phức tạp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio