Thời gian còn sớm, Hoắc Chiêu Lâm không vội làm thủ tục liền cùng Tần Tranh vào quán cà phê bên cạnh. Tần Tranh ôm cốc cà phê cúi đầu im lặng không nói, Hoắc Chiêu Lâm ôm vai hắn, hôn một cái lên má hắn: “Không tức giận nữa hả?”
Tần Tranh vẫn rất là phiền muộn: “Anh đến đó không được quên em.”
“Sẽ không.”
“Không cho không nhận điện thoại của em.”
Hoắc Chiêu Lâm cười khổ: “Là ai giận dỗi mấy hôm nay không chịu nhận điện thoại?”
Tần Tranh có chút đuối lý, câm miệng không nói ngồi bên cạnh Hoắc Chiêu Lâm yên tĩnh uống xong này ly cà phê.
Hoắc Chiêu Lâm cười nhẹ một tiếng, lần thứ hai nhích qua hôn lên khóe miệng dính cà phê của hắn. Tần Tranh không tiếng động mà đáp lại, đôi môi chầm chậm dây dưa, đầu lưỡi chạm vào nhau, nhẹ nhàng quấn lấy.
Thời gian dần trôi chung quy cũng đến lúc phải chia tay, đưa mắt nhìn Hoắc Chiêu Lâm tiến cửa trong lòng Tần Tranh rất khó chịu, cố nén lại nước mắt muốn trào ra hắn vẫy tay tạm biệt Hoắc Chiêu Lâm.
Đi ra cửa sân bay hắn xoay người hướng mặt về phía đường băng, đứng lặng rất lâu nhìn máy bay lướt qua đường băng dài rồi chìm vào mây trời cho đến biến mất không còn gì nữa. Tần Tranh nhắm mắt lại, trong lòng chua xót.
Sau khi tiễn Hoắc Chiêu Lâm đi Tần Tranh quay trở về nhà của hai người dự định thu dọn một số thứ mang về Tần gia. Hoắc Chiêu Lâm không ở, một mình hắn ở nơi này chỉ càng thêm đau lòng.
Hoắc Chiêu Lâm nói muốn tặng quà cho hắn liền đặt ở nơi bắt mắt nhất trong phòng khách, một bức tranh dùng vải nhung đỏ che lại.
Ngón tay thon dài của Tần Tranh vuốt nhẹ vải nhung mềm mại, chậm rãi đem vén lên, bức tranh hoàn chỉnh dần dần hiện ra trước mắt hắn. Tần Tranh có chút sững sờ, khi thấy rõ trong tranh vẽ gì nước mắt khi nãy hắn cố nén lúc này lại rơi xuống.
Tần Tranh vừa khóc vừa cười không chớp mắt nhìn bức tranh trước mắt, đó là hắn lúc mười lăm tuổi đang ôm đầu gối ngồi ngẩn người bên bờ hồ phía sau nhà lớn Hoắc gia. Hắn không biết Hoắc Chiêu Lâm đã vẽ bức tranh này từ bao giờ, một lần giấu chính là giấu nhiều năm như vậy.
Thật ra Tần Tranh cũng đã quên lúc ấy tại sao mình ngồi ở đó và đã suy nghĩ những gì, nhưng hắn chỉ cần nhìn một cái là nhận ra được đó chính là mình, là Hoắc Chiêu Lâm tự tay vẽ mình.
Hoắc Chiêu Lâm vừa xuống máy bay liền nhận được điện thoại Tần Trạnh gọi đến, vào lúc này trong nước đã là gần sáng nhưng giọng nói Tần Tranh vẫn rất có tinh thần: “Anh đã tới nơi chưa?”
“Mới vừa lấy hành lí.” Hoắc Chiêu Lâm cười cười, nghe thấy giọng Tần Tranh uể oải khi ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ cũng tan biến, giọng nói nhẹ nhàng của Tần Tranh khiến anh an tâm, “Em về nhà rồi?”
“Ừm… Anh đi rồi em cũng không muốn ở một mình.”
“Vậy em cứ về đi, có anh của em chăm sóc cũng tốt.”
“Em đã nhận được quà của anh.” Trong giọng nói của Tần Tranh hiếm thấy mang theo chút ngượng ngùng, “Trước đó sao anh không nói cho em?”
“Thích không?”
“Thích, anh vẽ em lúc nào?”
“Năm đó em vừa mới đến nhà anh, anh ở nhà thu dọn hành lí, từ cửa sổ phòng nhìn thấy em liền tiện tay vẽ vào.”
Đến đây Hoắc Chiêu Lâm cũng nhớ lại lúc trước nhìn thấy thiếu niên Tần Tranh yên tĩnh ngồi ở bên hồ ngẩn người trong nháy mắt đó đã động tâm, rõ ràng thời gian gấp gáp nhưng anh vẫn dành ra hai tiếng đồng hồ vẽ lại, nhiều năm như vậy vẫn dốc lòng cất kỹ.
Cũng có lẽ là bởi vì ấn tượng đầu tiên quá mức sâu sắc, Hoắc Chiêu Lâm vẫn cho rằng Tần Tranh là người ngoan ngoãn yên tĩnh thậm chí là không tranh với đời, bây giờ nghĩ lại cảm thấy mình có chút tự cho là đúng. Chỉ bằng một ấn tượng mơ hồ lại ấn định Tần Tranh là hạng người gì, sau này lại vì mấy lời đồn không có căn cứ mà lần nữa phủ định hắn, đúng là anh sai quá sai.
Trên thực tế vào lúc ấy trong nhà Tần Tranh xảy ra chuyện không thể không đến nhà anh lánh nạn, không phải Tần Tranh trầm mặc yên tĩnh, chỉ là bởi vì hắn mới vừa trải qua sự thay đổi hoàn cảnh bất ngờ nên mới mờ mịt lúng túng, hết thảy những suy đoán tốt hay không tốt về Tần Tranh đều chỉ là Hoắc Chiêu Lâm mong muốn đơn phương mà thôi.
“Khó trách lúc ấy em lại không thấy anh đâu, em còn tưởng rằng anh lúc ấy đã ra nước ngoài.” Tần Tranh có chút tiếc nuối, nghĩ lại lúc trước có thể gặp Hoắc Chiêu Lâm sớm một chút thì tốt rồi, có lẽ bọn họ còn có cơ hội sớm hiểu nhau.
“Đều là giống nhau.” Những tiếc nuối vì lỡ làng Hoắc Chiêu Lâm không còn nghĩ đến nữa, bọn họ chỉ cần quý trọng hiện tại.
“Anh vẽ rất đẹp, em rất thích món quà này.” Tần Tranh lại một lần nữa lặp lại, mang theo tiếng cười, âm cuối cũng cao lên.
Nói chuyện với Hoắc Chiêu Lâm một hồi, Tần Tranh cả ngày tâm tình chập trùng lên xuống an tâm rất nhiều, cũng buồn ngủ liền cúp điện thoại. Hắn nhìn mấy bức tranh treo trên đầu giường vẽ mình qua từng giai đoạn không nhịn được thổi một tiếng huýt sáo, tuy rằng Hoắc Chiêu Lâm không có nói rõ nhưng có phải hắn cũng có thể tin rằng vào lúc ấy tình cảm Hoắc Chiêu Lâm dành cho hắn cũng không khác hắn dành cho anh là bao?
Hoắc Chiêu Lâm rời đi nhưng Tần Tranh cũng không rảnh rỗi. Bắt đầu từ ngày Hoắc Chiêu Lâm rời đi hắn liền dành tất cả tâm trí cho công việc, mỗi ngày đúng hạn đi làm chứ không đến muộn về sớm nữa. Tất cả mọi người nói Tần nhị thiếu gia quả nhiên là đã đổi tính, ngay cả khi đám hồ cẩu bằng hữu mời đi chơi hiếm hoi lắm hắn mới đi một lần, nếu như không phải vì Tần Ý không thích tăng ca nên Tần thị từ trên xuống dưới đều không có truyền thống tăng ca, hắn càng muốn ở công ty nhiều hơn để sớm hoàn thành dự án trong tay rồi đi gặp Hoắc Chiêu Lâm sớm một chút, cũng tốt hơn là về đến nhà cô đơn một mình.
Đa số thời gian sau khi tan làm không muốn về nhà phá ngang thế giới hai người của anh trai và chị dâu cũng không muốn bị cảnh hai người ân ái kích thích Tần Tranh đều sẽ lái xe đi dạo không mục đích trên đường, sau đó tìm đại một nhà hàng giải quyết bữa tối, một mình thật sự rất cô đơn nhưng chỉ cần không nghĩ tới Hoắc Chiêu Lâm nữa hắn vẫn miễn cưỡng có thể thích ứng.
Con phố đã lên đèn rực rỡ, dừng xe ở nơi đầu đường phố xá sầm uất Tần Tranh hờ hững tùy ý đảo mắt nhìn liền thấy có người đi ra từ bệnh viện thú y phía đối diện, hắn bất ngờ nhấn còi xe hạ cửa kính xuống.
“Chú út!”
Hoắc Long Đình ôm mèo đi đến cạnh xe Tần Tranh, cười chào hỏi hắn: “A Tranh tại sao lại ở chỗ này?”
“Vừa vặn đi ngang qua, chú út đưa mèo đi khám bệnh sao? Có rảnh không? Đi ăn cơm tối luôn?”
“Nó có chút đau bụng, tôi đưa nó đi khám.” Sau khi Tần Tranh ra hiệu, Hoắc Long Đình mở cửa xe rồi ngồi lên, “Tự mình đến cũng yên tâm hơn.”
Hoắc Long Đình hôm nay mặc quần áo bình thường thoạt nhìn trẻ hơn không ít, trong tay ôm một con mèo mập lười biếng khi Tần Tranh duỗi tay tới trêu cũng không thèm để ý đến hắn. Tần Tranh cười cười hỏi Hoắc Long Đình: “Chú út muốn ăn cái gì?”
“Tùy thôi, cháu quyết định đi.”
Bởi vì dẫn theo con mèo Tần Tranh lựa chọn đến một nhà hàng tư nhân gần đó có thể mang mèo vào có người chuyên phụ trách cho tiểu tổ tông ăn, hắn và Hoắc Long Đình ngồi một bên vừa ăn vừa nói chuyện. Hoắc Long Đình thấy khẩu vị của con mèo nhỏ không tệ cuối cùng cũng yên tâm, cười giải thích cho Tần Tranh: “Nó bị tôi nuôi đến hư, trước đây không phải như vậy.”
Tần Tranh đưa đồ uống cho Hoắc Long Đình: “Cháu có nghe Chiêu Lâm nói qua chú út trước đây bị dự ứng lông mèo?”
“Đúng là có một ít nhưng không là vấn đề lớn lao gì.” Hoắc Long Đình hời hợt nói, dời sang đề tài khác, “Cháu gần đây thế nào? Chiêu Lâm đi Châu Âu một mình cháu ở đây có cảm thấy tẻ nhạt không?”
“Đương nhiên là tẻ nhạt, cháu mới kết hôn chưa đến nửa năm đã phải một mình một phòng, chú nói xem cháu có thảm hay không.” Tần Tranh xụ mặt, cuối cùng cũng tìm được người kể khổ ngoài anh trai và chị dâu. Những chuyện này hắn sẽ không nói với đám bạn xấu ở ngoài, nói ra chỉ có thể bị người khác cười nhạo.
Hoắc Long Đình cười ra tiếng: “Thảm như vậy sao không cùng đi?”
“Vẫn là thôi đi, cháu vẫn còn công việc phải làm.”
Hoắc Long Đình thấu hiểu gật đầu: “Chiêu Lâm ở bên kia cũng phải làm rất nhiều việc, hai ngày trước tôi vừa gọi điện cho nó nó còn lo lắng cháu một mình ở lại sẽ buồn, bảo tôi rảnh rỗi đưa cháu đi chơi.”
Tần Tranh không biết nói gì, hắn và chú út cũng không thân, ngày hôm nay cũng chỉ là gặp nhau đúng lúc mà thôi, Hoắc Chiêu Lâm vậy mà còn muốn chú út đưa hắn đi ra ngoài? Tuy rằng chú út nhìn qua rộng rãi nhưng Tần Tranh luôn cảm thấy hắn, anh mình và cả Hoắc Chiêu Lâm giống nhau, đều là loại người muộn tao tận vào xương, người như thế hắn ứng phó một hai tên đã đủ, nhiều hơn nữa thực sự rất phiền đó.
Đương nhiên Hoắc Chiêu Lâm có lòng hắn vẫn rất vui vẻ.
“Chiêu Lâm còn nói nó rất nhớ cháu.” Hoắc Long Đình nhìn bộ dạng ngu ngốc của Tần Tranh cảm thấy rất thú vị liền không nhịn được đùa hắn.
“Thật sao?” Đối diện ánh mắt cười của Hoắc Long Đình Tần Tranh cảm thấy rất ngại ngùng đỏ mặt nói: “Sao anh ấy lại nói lời này với chú chứ có biết xấu hổ không vậy?”
“Nguyên văn nó nói là ‘cháu ở bên này rất tốt chỉ là có chút nhớ A Tranh, sợ em ấy một mình lại buồn rồi suy nghĩ linh tinh. Chú út nếu có thời gian thì giúp cháu dẫn em ấy ra ngoài chơi, em ấy thích khá thích náo nhiệt’.”
Tần Tranh nghe vậy trong lòng liền nóng lên: “Anh ấy nói như vậy thật…”
“Nó chính là như vậy, thích cháu gần mười năm làm cái gì cũng nghĩ cho cháu đầu tiên cũng không kỳ quái.”
Tần Tranh sửng sốt: “Chiêu Lâm thích cháu gần mười năm?”
Hoắc Long Đình thấy hắn kinh ngạc có chút ngoài ý muốn nhíu mày: “Cháu không biết?”
Tần Tranh đến nửa ngày mới lấy lại tinh thần, lắp bắp nói: “Cháu không biết, anh ấy chưa từng nói với cháu.”
Hoắc Long Đình hiểu rõ, giải thích: “Chiêu Lâm hắn tương đối hướng nội, rất nhiều lời đều giữ trong lòng không nói ra rất dễ bị hiểu lầm nhưng nó thật sự rất thích cháu. Năm đó nó đã nói với tôi nhất kiến chung tình với cháu, biết tôi và anh cháu quan hệ không tệ ở nước ngoài mấy năm toàn là gọi điện cho tôi hỏi thăm tình hình cháu. Thật ra tôi cũng biết vài chuyện của nó, sau khi nó về nước không lâu hai đứa liền đính hôn tôi còn cho là nó cuối cùng cũng được toại nguyện.”
Tần Tranh: “…”
Nếu như những điều này không phải là Hoắc Long Đình bịa ra để lừa hắn thì chính là Hoắc Chiêu Lâm cho tới tạn bây giờ đã che giấu quá tốt, tốt đến mức hắn còn nghĩ là anh không ưa hoặc thậm chí là ghét mình.
Hoắc Chiêu Lâm thế mà thích hắn gần mười năm? Cái suy nghĩ này khiến Tần Tranh dường như muốn khóc. Thì ra trong hai người bọn họ người động tâm trước từ đó tới giờ không phải là hắn.