Kiêu Ngạo

chương 97

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Cũng không nghiêm trọng lắm.” Bác sĩ kiểm tra xương bả vai và xương sườn của Đinh Tễ xong thì quay lại ghế ngồi, “Cơ bắp chắc chắn bị thương, cánh tay và bả vai cũng vậy, ban nãy cháu cũng chườm đá rồi đúng không, nếu như bị thế này nhất định không được chườm nóng.”

“Vâng.” Đinh Tễ gật đầu.

“Xương sườn không bị thương tổn,” Bác sĩ cuốn băng co dãn lên cánh tay và bả vai của Đinh Tễ, “Sáng mai tháo băng ra xem có còn bị làm sao không.”

“Vâng ạ.” Đinh Tễ gật đầu.

“Bên sườn bị tím bầm một mảng lớn, có cần phải xử lý không ạ?” Lâm Vô Ngung đứng bên cạnh hỏi.

“Không có vấn đề gì lớn, chỉ bị tím thôi, qua mấy ngày nữa máu tan đi là khỏi.” Bác sĩ nói, “Ngày mai có thể chườm nóng một chút.”

“Cháu cảm ơn ạ.” Đinh Tễ đứng dậy, cầm lấy áo của mình.

Lâm Vô Ngung giúp cậu, cẩn thận đỡ cánh tay, mặc áo vào cho cậu.

“Không có gì,” Bác sĩ nói, lại dặn dò thêm một câu, “Mấy ngày tới đừng hoạt động mạnh.”

“Cháu không dám đâu.” Đinh Tễ cười.

Ra khỏi phòng y tế của trường, Lâm Vô Ngung nhìn điện thoại, đã gần mười giờ rồi. Hà Gia Bảo và giảng viên phụ trách đều nhắn tin hỏi thăm tình hình của Đinh Tễ.

– Cơ bắp bị thương, những chỗ khác vẫn ổn.

Lâm Vô Ngung nhanh chóng trả lời.

“Không biết phía Lưu Dương thế nào rồi.” Đinh Tễ nói, “Lúc mới được nâng đi tôi cảm thấy cậu ta giống như người thực vật ấy.”

“Có lẽ là do đột ngột suy sụp.” Lâm Vô Ngung nói. “Rơi vào trạng thái… giả chết, từ chối giao lưu với người khác, từ chối đối mặt với sự thật. Dù sao chuyện này cũng ầm ĩ lên rồi, cậu ta cũng không biết phải làm thế nào cả.”

“Cậu ta thật sự muốn chết.” Đinh Tễ đút tay vào trong túi áo Lâm Vô Ngung, dựa vào người anh, chậm rãi đi về phía trước. Lúc này cậu mới cảm thấy cả người yếu ớt, “Nếu như tôi không kéo được cậu ta, cậu ta sẽ rơi xuống.”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung khẽ ôm lấy bả vai cậu.

“Người với người thực sự khác biệt.” Đinh Tễ nói, “Nếu như đặt cậu ta vào trong nhà cậu, cậu ta chưa lên được cấp hai đã chết rồi.”

“Tôi cảm thấy có lẽ bố mẹ cậu ấy đối xử với cậu ấy rất tốt,” Lâm Vô Ngung nói, “Ở lớp chúng ta có một số người đã bắt đầu bận kiếm tiền từ học kỳ trước rồi, cậu ta cũng chưa đi tìm việc gì làm, vẫn do người nhà chu cấp.”

Đinh Tễ lại thở dài.

“Có điều với tính cách của cậu ta, nếu như có làm gì cũng chưa chắc đã làm được lâu.” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi rất đồng tình với cậu ta, nhưng cũng chướng mắt cậu ta, nói nhiều như vậy, trừ việc bản thân cố gắng học tập, hình như cũng chưa từng cố gắng làm gì khác.”

“Học kỳ này cậu cũng bắt đầu phải nhận việc nhỉ?” Đinh Tễ nói.

“Ừ,” Lâm Vô Ngung đáp, “Phải lựa chọn, phải nhiều tiền và học được nhiều thì mới đi, nếu không thì thôi.”

“Vậy tôi phải làm sao.” Đinh Tễ nói, “Ăn của ông bà, dùng của ông bà, ham ăn lười làm, hết ăn lại nằm, còn không chăm chỉ học hành.”

“Cậu có thể ăn của tôi dùng của tôi.” Lâm Vô Ngung nói.

“…Đây là phương án giải quyết của cậu hả?” Đinh Tễ bật cười.

“Không thì sao,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu đã nói rồi, ham ăn lười làm còn hết ăn lại nằm.”

“Kỳ thực ông bà nội của tôi thực sự rất chiều tôi.” Đinh Tễ suy nghĩ.

“Lời này cậu nói với tôi là được rồi.” Lâm Vô Ngung nói, “Đừng nói với ông bà nội, ông bà còn bị bố mẹ cậu trách móc đấy.”

“Lời của tôi khác với bọn họ trách móc!” Đinh Tễ cau mày, “Tất nhiên là tôi cũng sẽ không nói với ông bà nội, tôi chỉ cảm thấy có lẽ tôi phải cố gắng, không làm gì thì ít nhất cũng phải chăm chỉ học tập.”

“Ít nhất bạn học Lưu Dương cũng khơi dậy ảnh hưởng nhất định,” Lâm Vô Ngung nói, “Về ký túc tôi phải cảm ơn cậu ta mới được.”

Có điều không cảm ơn thành công, bạn học Lưu Dương không quay về ký túc.

“Lữ Nhạc đi cùng,” Ngô Lãng nói, “Cùng với cả giảng viên phụ trách, có lẽ là kiểm tra cơ thể xong còn phải kiểm tra tâm lý rồi trấn an… Đinh Tễ cậu có bị làm sao không?”

“Quấn một đống băng vải, nói là gia tăng áp lực.” Đinh Tễ nói, “Áp lực đủ rồi ngày mai tháo ra là không sao nữa, không ổn thì lại đi kiểm tra.”

“Hôm nay cậu giỏi thật đấy,” Hùng Đại khen ngợi từ tận đấy lòng, “Hai cậu đều giỏi, không biết ở chỗ ấy có camera không, ngày mai tôi đi nghe ngóng chút chút, nếu có thì tôi sẽ xin tải đoạn đó về.”

“Lưu Dương biết rồi lại phát điên.” Lý Thụy Thần nói.

“Haiz,” Hà Gia Bảo ngồi trên sô pha, “Tôi hơi sợ, các cậu nói xem lát nữa cậu ta về ký túc mà vẫn chưa trở lại bình thường thì làm thế nào?”

“Tối nay cậu ngủ ở phòng bọn tôi đi.” Hùng Đại nói.

“Được.” Hà Gia Bảo gật đầu ngay, “Tôi với Ngô Lãng chen chung một giường.

“Tại sao cậu không ngủ chung với tôi?” Hùng Đại nói, “Cậu chê tôi à?”

“Đâu có!” Hà Gia Bảo nhìn cậu ta.

“Hùng Đại, giường cậu chứa mình cậu thôi đã quá tải rồi.” Lý Thụy Thần nói.

Hùng Đại chậc một tiếng.

Mọi người không nói được mấy câu, cánh cửa phòng khách đã mở ra, bên trong lập tức im lặng.

Khi nhìn thấy chỉ có một mình Lữ Nhạc đi vào, mọi người đều đồng loạt thở ra: “Haiz…”

“Sao thế?” Lữ Nhạc sửng sốt.

“Tưởng là Lưu Dương về,” Lâm Vô Ngung cười, “Bị dọa.”

“Cậu ấy đang nói chuyện với giảng viên tâm lý.” Lữ Nhạc nói, “Có lẽ muộn mới về.”

“Lát nữa tôi ngủ với cậu nhé.” Hà Gia Bảo vội vàng xác nhận lại với Ngô Lãng thêm lần nữa.

“Ừ.” Ngô Lãng gật đầu, “Bây giờ cậu cầm chăn gối qua trước đi, đừng lấy trước mặt cậu ta, như vậy không hay lắm.”

Hà Gia Bảo vội vàng bật dậy, chạy vào trong phòng.

“Liệu cậu ta có cảm thấy chúng ta cô lập cậu ta không?” Hùng Đại hỏi.

“Cô lập thì cô lập.” Lữ Nhạc thở dài, “Có lẽ cậu ta muốn nghỉ học, với trạng thái kia của cậu ta thì đi học kiểu gì. Nếu như muốn ở lại, chắc chắn tôi sẽ phải xin cho cậu ta chuyển tới phòng đơn của tiến sĩ ở.”

“Nhạc Nhạc không làm anh cả nữa hả?” Lý Thụy Thần cười.

“Hôm nay tôi thật sự tức giận,” Lữ Nhạc nói, “Tuy rằng cậu ta có vấn đề về tâm lý, nhưng chúng ta lại không phải là chuyên gia, không thể lúc nào cũng dỗ dành cậu ta được, hôm nay cậu ta còn mắng tất cả mọi người, còn…”

Lữ Nhạc nhìn Đinh Tễ và Lâm Vô Ngung: “Nói cả chuyện riêng tư của người khác, có vấn đề tâm lý thế nào thì cũng không được.”

Nói tới vấn đề này, mọi người trong phòng lại lúng túng, Đinh Tễ không nói gì.

Lâm Vô Ngung cảm thấy anh và Đinh Tễ đúng là thảm, từ khi bắt đầu tới bây giờ, chưa một lần nào bọn họ nắm quyền chủ động, hết lần này tới lần khác đều bị động đối mật, bây giờ lại phải trực tiếp đối diện với mọi người trong phòng.

“Không sao, nói thì nói, cũng không phải chuyện gì hèn hạ cả,” Lâm Vô Ngung nói, “Nếu như có suy nghĩ gì mọi người đều có thể nói thẳng.”

“Tôi không có ý kiến gì cả.” Ngô Lãng nói.

“Tôi cũng không.” Hùng Đại giơ tay.

“Tôi cũng không cảm thấy có vấn đề.” Hà Gia Bảo lại ngồi xuống sô pha.

“Mọi người không ai có ý kiến gì, đều là những người được giáo dục mà.” Lữ Nhạc nhìn qua Lý Thụy Thần nãy giờ không nói gì, “Thụy Thần, có đúng không?”

Lý Thụy Thần liếc nhìn Lữ Nhạc: “Sao cậu chỉ gọi mỗi tôi?”

“Cậu tỏ thái độ đi!” Hùng Đại nhìn cậu ta.

Lâm Vô Ngung biểu thị vô cùng áy náy với Lý Thụy Thần nằm không cũng trúng đạn. Đinh Tễ mở miệng, có lẽ là muốn giải vây cho Lý Thụy Thần, dù sao Lý Thụy Thần cũng đã che giấu cho bọn họ mấy lần.

Nhưng Đinh Tễ chưa kịp nói gì, Lý Thụy Thần đã xua tay: “Tôi tỏ thái độ cái mông, tôi cũng giống như bọn họ, còn cần tỏ thái độ sao?”

Mọi người trong phòng lại rơi vào yên lặng lần nữa.

Qua mấy phút, Hùng Đại như hiểu ra gì đó, vỗ đùi: “Đúng! Tôi cũng vậy!”

“Tôi cũng thế!” Hà Gia Bảo lập tức nói theo.

“Này này!” Lý Thụy Thần gào lên, “Làm gì đấy?”

Đinh Tễ rất cảm động, vô cùng cảm động, nhưng vẫn muốn cười, suýt nữa thì không nhịn được, cậu phải cho tay vào trong túi tự cấu mình mới không cười ra tiếng.

“Lên tiếng ủng hộ!” Hùng Đại nói.

“Tôi không lên tiếng ủng hộ!” Lý Thụy Thần cạn lời.

“Hả?” Hùng Đại sửng sốt.

Lâm Vô Ngung không nhịn được, nghiêng đầu bật cười.

Đinh Tễ huých vai anh, nhỏ giọng nói: “Nghiêm túc chút đi.”

Lâm Vô Ngung cười càng dữ dội.

“Cậu thật là…” Ngô Lãng quay đầu qua, “Hả?”

“Ừ.” Lý Thụy Thần trả lời, cũng bật cười theo, “Các cậu bị làm sao vậy.”

Cả đám người đồng loạt cười lên, cười một lúc lâu sau, Hà Gia Bảo lại hỏi một câu: “Chúng tôi biết hai người kia là một đôi rồi, còn cậu thì sao?”

Câu hỏi này làm mọi người lập tức ngừng cười, cùng nhìn về phía Lý Thụy Thần.

Lý Thụy Thần cúi đầu ấn trán: “Có thể đừng vậy được không? Trong phòng này trừ hai người kia ra thì toàn bộ đều là cẩu độc thân, giờ không thể nhiều hơn một con sao?”

“Ồ.” Hà Gia Bảo gật đầu, “Vậy cậu thảm thật.”

“Cậu không thảm sao!” Lý Thụy Thần kêu lên, “Các cậu có ai mà không thảm!”

“Đúng vậy,” Hà Gia Bảo hít một hơi, “Chúng ta đều rất thảm.”

“Thiêu sống hai người họ đi.” Ngô Lãng nói, “Thay mặt cho hội độc thân.”

“Hai người họ có sức chiến đấu rất mạnh.” Lữ Nhạc nói, “Cậu quên chuyện vừa nãy rồi sao?”

Mọi người bị một câu nói của Lữ Nhạc kéo lại về cảnh tượng căng thẳng và sợ hãi, sau đó lại bàn luận.

Gần mười hai giờ cũng không ai muốn về phòng ngủ.

Hôm nay xảy ra chuyện lớn, điện thoại của bọn họ đều rung suốt, bạn học đều hỏi thăm, những bạn học ở mấy phòng ký túc bên cạnh cũng vào hỏi thăm mấy lần.

Chuyện này bị xáo trộn, tinh thần ai cũng có chút kích động, cộng thêm việc Lưu Dương còn chưa về, cũng không ai dám đi ngủ. Dù sao cũng phải xác định trạng thái của cậu ta rồi mới có thể yên tâm.

Lại qua thêm một tiếng nữa, giảng viên phụ trách đưa Lưu Dương về ký túc.

“Em xem, các bạn vẫn còn đang đợi em,” Giảng viên phụ trách vỗ vai Lưu Dương, “Những chuyện khác đừng quan tâm, tối nay nghỉ ngơi đi đã.”

Lưu Dương cúi đầu không nói gì, cúi người với mọi người sau đó quay về phòng, đóng cửa lại.

Giảng viên phụ trách hỏi thăm tình hình của Đinh Tễ, lại kéo áo cậu lên xem thử: “Sau này còn xảy ra chuyện thế này, việc đầu tiên là thông báo cho thầy và trường học, các em tự xử lý quá nguy hiểm.”

“Vâng.” Đinh Tễ trả lời.

“Đã thông báo cho gia đình Lưu Dương rồi, vốn định để người nhà trực tiếp đón em ấy về, nhưng bố mẹ em ấy đều ốm không tới được.” Giảng viên phụ trách nhỏ giọng nói, “Ngày mai thầy sẽ đưa em ấy về.”

“Ý của thầy là sao ạ?” Đinh Tễ hỏi.

“Em ấy xin nghỉ học,” Giảng viên phụ trách nói, “Xin nghỉ tạm mấy ngày, sau đó mới làm thủ tục.”

“Vâng.” Đinh Tễ nhìn cánh cửa phòng đóng kín, “Cậu ấy vẫn bình thường chứ ạ?”

“Bây giờ cảm xúc coi như vẫn ổn,” Giảng viên phụ trách nói, “Thầy nói để em ấy tới ký túc của thầy nghỉ ngơi, em ấy không đồng ý, tối nay nếu như các em có thấy gì bất thường thì gọi điện thoại ngay cho thầy.”

Sau khi giảng viên phụ trách đi rồi, mọi người đứng trong phòng khách sững sờ.

“Ngủ đi.” Lâm Vô Ngung nói, “Đều mệt rồi.”

“Ừ.” Lữ Nhạc gật đầu, lại nhỏ giọng nói, “Tối nay có nghe thấy gì thì gọi mọi người nhé.”

Mọi người đều gật đầu.

Khi ai về phòng nấy, cánh cửa phòng của Lưu Dương đột ngột mở ra, mọi người đều căng thẳng, đồng loạt nhìn về phía đó.

Lưu Dương nhìn mọi người, đi ra, vào trong nhà vệ sinh.

“Trời ơi,” Hà Gia Bảo thở phào, khoa tay múa chân làm khẩu hình miệng với bọn Đinh Tễ, “Lát nữa tôi dùng nhà vệ sinh bên cậu nhé…”

“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu.

Sau khi về phòng, Đinh Tễ ngã xuống giường: “Tôi không tắm nữa, tôi ngủ luôn đây.”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung nhìn cậu, “Phải cởi quần áo ra đã chứ, sân thượng rất bụi bặm.”

“Cậu giúp tôi đi.” Đinh Tễ ngồi dậy.

Lâm Vô Ngung cởi quần áo ra cho cậu: “Lần đầu tiên tôi làm chuyện này một cách thuần khiết đấy.”

“Cậu đủ chưa hả,” Đinh Tễ nhỏ giọng nói, “Bây giờ mọi người đều biết rồi!”

“Vậy sợ cái gì, trong ký túc vẫn còn Lý Thụy Thần nữa mà,” Lâm Vô Ngung cười nói, “Một con cẩu độc thân vô cùng thảm.”

Đinh Tễ cũng cười theo: “Haiz.”

“Ngủ đi.” Lâm Vô Ngung xoa đầu cậu.

“Đã nói rồi, đừng sờ đầu tôi!” Đinh Tễ trừng anh.

“Ờ, quên mất.” Lâm Vô Ngung búng lên mũi cậu, “Mau ngủ đi, buổi tối đừng lăn lung tung, đè lên vai.”

“Cũng may hôm nay là tôi bị thương, có lẽ ngày mai sẽ khỏi,” Đinh Tễ nằm thẳng, “Nếu như là cậu, mỗi tối đều phải rơi xuống giường một lần, e rằng cả tháng cũng không khỏi được.”

Lâm Vô Ngung cười, kéo chăn đắp cho cậu.

Anh còn đứng ở đầu giường định nói mấy câu, nhưng Đinh Tễ vừa nhắm mắt vào chưa tới mười giây đã khẽ ngáy.

Sáng hôm sau thức dậy, phòng Lưu Dương đã không còn ai, đồ đạc cũng thu dọn sạch sẽ, không biết là đi từ lúc nào.

Cảm khái.

Hôm qua làm lớn chuyện như vậy, hôm nay người này đã lặng yên biến mất.

Có điều vẫn rất nhiều người nhớ tới cậu ta.

Chưa tới buổi trưa, cả khoa đều biết chuyện của Lưu Dương, chuyện Đinh Tễ tay không túm lấy một người đã nhảy ra khỏi lầu cũng được lan truyền cả khoa.

“Trâu bò!” Khi đi học, mấy bạn học chạm mặt cậu đều giơ ngón tay cái với cậu.

Thậm chí cậu còn nhận được vài tin nhắn truyền đạt tỏ tình.

Đinh Tễ không thể chịu nổi loại quan tâm quá nhiều như thế này, buổi trưa cũng không muốn đi ăn cơm, nằm bò ra bàn: “Tôi ở đây thôi, anh Vô Ngung, anh mua gì về cho em đi.”

“Lâu lắm rồi cậu không gọi tôi như vậy.” Lâm Vô Ngung nhìn cậu, “Bây giờ đột nhiên gọi nũng nịu thế kia, có phải là sợ tôi tính toán chuyện mấy tin nhắn tỏ tình ấy không?”

“Sợ cậu cái mông, gộp lại cũng không nhiều bằng số lượng cậu nhận được một năm,” Đinh Tễ chun mũi, “Tôi chỉ không muốn đi ăn cơm lại bị người ta khen thôi, tôi chịu rồi, cũng không có ai phát trực tiếp sao mà lan truyền nhanh thế nhỉ. Hơn nữa cũng không phải là một mình tôi làm mà.”

“Chuyện này phải hỏi Lữ Nhạc và Hùng Đại,” Lâm Vô Ngung nói, “Ngô Lãng nói hai người bọn họ gần như có thể lập một đoàn báo cáo sự tích anh hùng rồi.”

Đinh Tễ bất đắc dĩ bật cười: “Không được, tiết tự học buổi chiều không đi thư viện nữa, tôi phải ra ngoài.”

“Hả?” Lâm Vô Ngung sửng sốt, “Đi đâu?”

“Phòng làm việc của anh Trạm.” Đinh Tễ nói.

“…Làm gì?” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi cũng muốn đi, tôi còn chưa làm thẻ bài cho bà nội.”

“Cậu và tôi chia thời gian,” Đinh Tễ nói, “Ai đi của người đó.”

“Cậu có chút sáng tạo nào không vậy, tôi khắc thẻ bài cho cậu, cậu cũng khắc cho tôi một cái hả? Còn đều tới tìm anh tôi?” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu tặng tôi một cái hộp giữ nhiệt cũng được.”

“Quà gì giống như của người già vậy,” Đinh Tễ nhìn anh, “Ngày mai cậu đi sau.”

“Lâm Trạm bị hai chúng ta làm phiền chết rồi.” Lâm Vô Ngung nói.

“Hai đứa phiền thật đấy,” Lâm Trạm ngồi phía sau bàn làm việc nhìn điện thoại, “Nói đi, em muốn khắc gì, hay là làm cái lồng gà đi.”

“Hả?” Đinh Tễ sửng sốt.

“Ở chỗ anh có sẵn mô hình gà thu nhỏ, có thể cho em một ổ để vào trong, màu vàng màu đen đều có.” Lâm Trạm ngước mắt nhìn cậu.

“Anh Trạm.” Đinh Tễ nói, “Anh có thể đừng bắt nạt người khác giống như em trai anh không?”

“Vậy em muốn làm gì?” Lâm Trạm quăng điện thoại lên bàn, “Tay cũng nát rồi còn làm được cái gì?”

“Anh nhìn ra được ạ?” Đinh Tễ hoạt động bả vai, “Em cảm thấy hoạt động rất bình thường.”

“Từ lúc vào cửa tới giờ em đều không dùng tới tay phải,” Lâm Vô Ngung chỉ điện thoại, “Anh hỏi qua Lâm Vô Ngung, nó nói tối qua em cứu vớt thanh niên trượt chân.”

“…Không nói nữa.” Đinh Tễ xua tay, “Hôm nay em trốn chuyện này nên mới tới tìm anh.”

“Được rồi,” Lâm Trạm không nói thêm nhiều, nhanh chóng quay lại vấn đề lúc trước, “Em thực sự không muốn làm một cái lồng gà có gà nhỏ bên trong à?”

“Em xin anh đấy.” Đinh Tễ làm động tác vái.

“Vậy em nói đi, làm gì?” Lâm Trạm dựa vào ghế.

“Thực ra em vẫn chưa nghĩ xong.” Đinh Tễ nói.

“Vậy nghĩ xong hẵng tới.” Lâm Trạm cầm điện thoại lên, cúi đầu nghịch.

“Em muốn vẽ một quyển một loạt hình người nhỏ chuyển động,” Đinh Tễ nằm bò ra bàn, “Chỗ anh có tài liệu đặc biệt nào có thể làm khác bình thường được không ạ?”

“Chỗ anh không phải là xưởng in.” Lâm Trạm nói.

“Bàn bạc được kết quả gì chưa?” Tôn Mẫn Mẫn gõ cửa mấy cái.

“Chị Đại Tráng.” Đinh Tễ quay đầu nhìn.

“Đại Tráng thì Đại Tráng, chị thì chị, đừng có gọi chung,” Tôn Mẫn Mẫn nói, “Đặt chung với nhau nghe giống như baby lực sĩ.”

“Chị,” Đinh Tễ nói, “Vẫn chưa nghĩ xong.”

“Không phải Lâm Trạm đã nói làm cái lồng gà sao?” Tôn Mẫn Mẫn nói, “Bên trong đặt một ổ gà.”

“A…” Đinh Tễ thở gào lên.

“Không được gọi là anh Gà.” Lâm Trạm nói, “Quên rồi à?”

“Ồ, ồ, ồ.” Tôn Mẫn Mẫn vội vàng xua tay, “Tôi quên thật, nhắc mới nhớ… hay là chúng ta không để gà, để cái khác, để người nhỏ thì sao?”

“Đặt cái gì thì nó vẫn là cái lồng gà mà.” Đinh Tễ nói.

“Đặt người không gọi là lồng gà nữa.” Lâm Trạm nói.

“Vậy thì gọi là cái gì, lồng người hả? Hay nhà tù.” Đinh Tễ nói.

“Em có ngốc hay không vậy.” Tôn Mẫn Mẫn đi qua, đập bàn, “Đó gọi là lồng giam tình yêu, nhốt ở bên trong không ai ra được, tốt biết bao.”

“Buồn nôn quá.” Đinh Tễ nói.

“Hai đứa đúng là bù trừ cho nhau.” Tôn Mẫn Mẫn nói. “Lâm Vô Ngung rất lãng mạn, em ấy à, thực sự là không…”

Đinh Tễ suy nghĩ, cắn răng: “Không thì làm…lồng giam tình yêu? Có thể đổi cái tên khác được không? Ví dụ như…hai người, hai thế giới…”

Sau đó không nhịn nổi bắt đầu hát lên: “Anh và em, you and me…”

“Đều được, cũng không khắc tên em lên trên.” Lâm Trạm nói.

Đinh Tễ bật cười: “Có thể tên là…nợ không trả.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio