Mộc Vân Dao an ủi Tô Thanh, đồng thời cũng an ủi chính mình, thời gian bốn ngày đã đủ cho nàng chuẩn bị.
“Dao nhi...” Tô Thanh ôm nàng khóc một hơi, một hồi lâu mới phản ứng lại: “Dao nhi, vết thương của con thế nào...”
Vết thương sau đầu đã khiến nàng đau đến hoa cả mắt, nhưng Mộc Vân Dao không dám biểu lộ ra, chỉ khẽ lắc đầu: “Mẫu thân, không có việc gì.”
“Vết thương đều chảy máu như vậy, con còn dám nói không có việc gì à?”
Tô Thanh vội vàng đứng dậy, múc nước lại giúp nàng chùi rửa vết thương, rồi lại băng vải lên lần nữa, nước mắt rơi lạch cạch, lạch cách xuống dưới: “Bà bà...bà ấy...lòng dạ bà ấy quá ngoan độc.”
ngoan độc: hung ác.
Mộc Vân Dao nhìn nhìn Tô Thanh, xoay người chui vào lòng nàng: “Nương, không cần để ý đến cái lão ác phụ kia, cái loại người ác, táng tận lương tâm đều có trời lo.” Mặc dù lão thiên gia không thu người, nàng cũng thay thế lão thiên gia thu!
Nữ nhi trước giờ thành thật, nhu nhược mà giờ lại có thể nói được như vậy làm cho Tô Thanh có chút kinh ngạc, lập tức càng làm nàng thêm đau lòng: Dao nhi chỉ là đứa nhỏ, nếu không phải bị Lý thị bức bách đến như vậy, đứa nhỏ này sẽ không thể nào như vậy.
Đang làm ổ trong lòng Tô Thanh, Mộc Vân Dao cảm tạ trời.
~~~~đây là dải phân cách quá khứ mà Vân Dao nhớ lại~~~~
Mẫu thân trong trí nhớ nàng, luôn ôn nhu dịu dàng, cả người mang khí chất của người đọc sách, mỗi động tác đều mang theo phong thái văn nhã, nhiều người nói huyên thuyên rằng mẫu thân giả vờ, nói nàng vô dụng, không thể làm việc, là thứ thân tiểu thư, mạng nha hoàn.
văn nhã: người có vẻ hoà nhã lễ độ.
Sau khi người Tô gia tới, trận thế rầm rộ kia, cảnh tượng thật tôn quý và hoa mỹ, ngay cả Thanh Thiên đại nhân trong thị trân đều phải cúi đầu khom lưng để lấy lòng, khi đó nàng mới biết được, thì ra nương nàng là tiểu thư, tiểu thư Tô gia! Nhưng mà, nương nàng không đợi được người Tô gia đến, vì bảo hộ nàng, đã bị những người đó khuất nhục, tra tấn đến chết! Nàng tuy rằng tránh được nhưng một chân cũng bị gãy, nếu không phải những việc làm dơ bẩn của Trương tài chủ đột nhiên lòi ra, nàng đã bị bắt lại và tra tấn đến chết rồi!
Khuất nhục: phải chịu oan - chịu nhục.
Mẫu thân không còn, chân nàng lại bị gãy, chỉ có thể dựa vào Lý thị để tiếp tục sống, Lý thị chẳng muốn thấy nàng, nàng một chân bị gãy không thể làm việc nặng hay nhẹ, nên chẳng đối xử tử tế với nàng, không làm gì thì liền đánh nàng cho hết giận. Người trong thôn không nhìn nổi nữa, gom tiền thỉnh đại phu trong thành lại đây, bà ấy lại khóa cửa, không cho tiến vào, trực tiếp chửi người đuổi đi, cho nàng ôm cái chân gãy chờ chết, may mắn thay, nàng mạng lớn, tuy chân tàn tật nhưng vẫn phát triển tốt lắm.
Đã hơn một năm trôi qua, nàng sống một ngày bằng một năm, không biết bao nhiêu việc xảy ra, nàng nhìn chằm chằm ánh lửa dưới bếp, thật muốn hỏa thiêu Lý thị cùng mình. Nhưng, nàng không thể, mạng của nàng là do mẫu thân dùng mạng đổi lấy, mặc kệ khó khăn như thế nào, nàng vẫn phải sống.
Lại thêm một năm rưỡi qua đi, người Tô gia tới, quần áo lụa là gấm vóc rực rỡ, xe ngựa tráng lệ, người người đi đứng làm làn váy bay tà tà như tiên nữ, nói chuyện uyển chuyển, nhẹ nhàng ấm áp, nói rằng rước nàng về hưởng phúc.
Nàng không dám tin, dọc đường đi, đứng ngồi không yên, ngày cả nói cũng không nói một câu nào. Đợi cho đến Tô gia, thấy được gia cảnh giàu sang phú quý, nàng lại xấu hổ, cả ngày nơm nớp lo sợ.
“Tô gia?” Mộc Vân Dao cười trong lòng một tiếng, “Đều là một đám ác quỷ đội da người!”
Sau khi đến Tô gia, nàng khó thích ứng, sau đó thì không biết ai đem tin tức nàng ở Trương phủ lan truyền ra ngoài, nàng như bị đạp xuống vũng bùn. Chân gãy, thanh danh bị hủy, còn tin sai người, nhưng để sống, nàng đành phải dựa vào dung mạo mà nàng luôn khinh thường, bước vào lốc xoáy sâu không đáy kia.
Nàng lúc đó chỉ nhận thức vài chữ do phụ thân dạy, không hiểu thi thư, không biết văn vẻ, càng thêm không rõ cái gì gọi là tình thơ ý họa. Lúc ấy nàng đối với bản thân cũng kiên quyết, đã không biết, không rành thì học, đạp huyết lệ mà đi tới, chỉ tiếc là nàng vẫn xem nhẹ lòng người, lại quá chủ quan, đề cao chính mình, cuối cùng rơi vào bi kịch giống mẫu nhân, bị cho là gian tế, kết quả bị vũ nhục đến chết...Thậm chí lúc sắp chết, nàng cảm thấy nếu mình chết sớm ở Tô phủ thì ít nhất cũng được sạch sẽ mà đi.
~~~~ đây là dải phân cách Mộc Vân Dao quay lại hiện thực~~~~
Nghĩ đến lúc mình tử vong ở đời trước, nàng cảm thấy ngực thật đau, sắc mặt biến trắng.
Tô Thanh ôm lấy nàng, nhìn nàng như vậy, nước mắt chảy càng nhiều: “Dao nhi, con làm sao vậy, con đừng dọa nương...”
Mộc Vân Dao vội hoàn hồn, tuyệt vọng trong mắt dần dần tiêu tán, đôi mắt dần lấy lại thần sắc, bình tĩnh lại, bây giờ mọi thứ chưa xảy ra, nàng còn cơ hội thay đổi, đời này, nàng nhất định phải bảo vệ tốt mẫu thân, bảo vệ tốt chính mình, làm cho những người làm nhục mình đều phải trả giá lớn!
“Nương, ta không sao, ngài mau đứng lên rửa mặt lại đi, nhìn ngài xem, khóc thật xấu làm sao.”
Mộc Vân Dao liếm miệng, hai má trắng nõn có dấu tay sưng đỏ, đang dần dần chuyển sang tím, hơn nữa vết thương do mảnh sứ vỡ cắt qua, nhìn thấy thật ghê người, thế mà nàng lại không chú ý, khi liếm cái miệng nhỏ nhắn, vô tình chạm tới vết thương, đau đến hít mạnh.
Hết chương .