*
Editor: Puck - Diễn đàn
Lâm Thấm ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười còn ngọt hơn mật, “Tiên sinh, con tới ghi danh đi học đó.”
Nữ tiên sinh thấy Lâm Thấm một hài tử bé tí tẹo như vậy lại không hề sợ người lạ chút nào, vừa khôn khéo lại đáng yêu, nụ cười trên khóe miệng càng sâu, dịu dàng hỏi: “Hài tử, là ai dẫn con tới?”
Tiểu oa nhi mới tí xíu như vậy, không thể nào không có trưởng bối đưa đi đã tự mình tới trên núi được.
Lâm Thấm cười lấy lòng, giơ tay nhỏ bé kéo váy của nàng, “Tiên sinh, ngài đi ra ngoài một chút được không?”
Nữ tiên sinh không tự chủ được đi theo nàng ra khỏi phòng học, “Được, ta đi ra. Tiểu cô nương, rốt cuộc là ai đưa con tới?”
La Giản đã đuổi kịp theo Lâm Thấm, đứng ở trên đường gạch đá xanh có thể nhìn thấy Lâm Thấm. Lâm Thấm quay đầu chỉ chỉ hắn, ngọt ngào nói: “Tiên sinh, là cậu con dẫn con tới.”
Nữ tiên sinh mặt mỉm cười nhìn sang, thấy tiểu oa nhi này chỉ người chính là La Giản, nhất thời má đào tức giận, trên mặt mang hờn, nghiêm mặt lên.
La Giản sợ đến trốn sau lưng một gốc cây hải đường, không dám lộ mặt.
“Ah, sao cậu lại không tới đây vậy? Đang chơi trốn tìm với mình sao?” Lâm Thầm thò người nhìn chung quanh, cực kỳ buồn bực.
Nàng cười vô cùng nịnh hót với nữ tiên sinh, “Tiên sinh, không thấy cậu đâu, con rất sợ, tiên sinh có thể đi theo con tìm cậu được không?”
Mặc dù nữ tiên sinh rất tức giận, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của tiểu oa nhi cuối cùng không tiện phát tác, thấy Lâm Thấm lộ ra vẻ bất lực, lo lắng cho hài tử nhỏ như vậy đột nhiên không thấy được người thân sẽ sợ hãi khổ sở, nên ngồi xổm người xuống dịu dàng nói cho nàng biết, “Tiểu cô nương, cậu của con núp ở sau gốc cây kìa, không có chuyện gì đâu. Đừng lo lắng.” Giơ tay chỉ gốc cây hải đường mà La Giản đang núp, “Gọi đi, chính là ở đó.”
“Tiên sinh, con sợ á, tiên sinh đi với con qua đó đi.” Lâm Thấm tội nghiệp năn nỉ.
Nữ tiên sinh cũng không nguyện đi cùng với Lâm Thấm qua tìm La Giản, lại không đành lòng cự tuyệt Lâm Thấm hài tử nhỏ như vậy, đáng yêu như thế, tình thế khó xử, không khỏi ai oán nói: “Sao con lại đi theo hắn ra cửa vậy? Hắn có thể chăm sóc được hài tử sao?”
Lâm Thấm trợn to hai mắt, ánh mắt trong suốt đến giống như có thể chiếu ra được bóng người, gương mặt ngây thơ hồn nhiên, “Cậu con rất tốt nha, rất thương con đó, nghe lời giống như tiểu Hôi vậy.”
“Tiểu Hôi là ai?” Nữ tiên sinh thật sự không có hứng thú gì với La Giản, nhưng bất tri bất giác đã bị Lâm Thấm kéo đi rồi.
“Tiểu Hôi là con lừa con do Diệu ca ca tặng cho con.” Lâm Thấm cười ngọt ngào.
Nữ tiên sinh ngất, La Giản lại bị đặt ngang hàng với một đầu lừa con, lại còn “Nghe lời” giống như lừa con vậy, thật không thể tưởng tượng nổi.
Lâm Thấm giơ tay nhỏ bé kéo nữ tiên sinh đi, nữ tiên sinh chạm vào bàn tay nhỏ bé mềm nhũn của nàng lòng liền mềm nhũn, mặc cho kéo đi, thuận miệng hỏi nàng, “Sao lừa con lại nghe lời.”
Lâm Thấm kéo nữ tiên sinh đi về phía trước, vừa đi vừa hào hứng bừng bừng giải thích, “Tiên sinh từng nghe thấy lừa con kêu chưa? Nó kêu lên giống như đứa bé đang ừm, cho dù con nói gì nó đều ừm...” Nàng nói đến mặt mày hớn hở, nữ tiên sinh nghe hết sức tập trung, bất tri bất giác đã đi đến bên cạnh gốc cây hải đường.
La Giản kiềm chế tâm tình kích động, từ sau gốc cây đi ra, vái một cái thật sâu, “Ngôn tiên sinh, nhiều năm không gặp, may mắn phong thái của nàng vẫn như cũ, tại hạ La Giản, bên này có lễ.”
“Cậu giống như đang diễn hí khúc vậy, hi hi.” Lâm Thấm
Truyện convert hay : Tổng Tài Lão Công Quá Hung Mãnh