Kiều Nương Xuân Khuê

chương 120: quan gia phá án

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Trà Xanh

Buổi trưa, Triệu Yến Bình, Đái Xương và Lý Nghiêm gặp nhau trong kho hồ sơ của phủ nha.

Triệu Yến Bình và Đái Xương đã tìm được một manh mối, Lý Nghiêm lập danh sách những bá tánh bị mất tích ở Kinh Châu trước và sau khi xảy ra bốn vụ án đốt xác. Trên thực tế, năm ngoái tả thiếu khanh Thái Kỳ đã phân loại thông tin này, Lý Nghiêm chỉ sửa một chút, ghi lại địa chỉ của tất cả những người mất tích và người nhà trong một quyển sách, tổng cộng liệt kê mười sáu hộ bá tánh.

Bốn người chết, hai nam hai nữ, mỗi xác chết có ba đến năm hộ gia đình đến nhận dạng, cảm thấy chiều cao tương tự nhưng khó xác định.

Mười sáu hộ bá tánh này, có hộ ở trong thành Kinh Châu, có hộ ở các làng và thị trấn lân cận. Triệu Yến Bình sắp xếp để Đái Xương và Lý Nghiêm lần lượt điều tra, đặc biệt bóng gió thăm dò kỹ càng, người mất tích trong mỗi hộ đã từng có hành động đối xử tệ với phụ nữ hay không, đối xử tệ được chia làm nhiều loại, chẳng hạn đánh đập hoặc mắng nhiếc, tóm lại nhất định phải điều tra rõ ràng. Hỏi người nhà không được thì đi hỏi hàng xóm, không được bỏ sót hộ nào.

Đái Xương và Lý Nghiêm đã đoán dựa trên những manh mối rằng mỗi người chết có khả năng liên quan tới việc đối xử tệ với phụ nữ, hiểu rõ ưu và khuyết điểm, ăn xong thì lập tức nghiêm túc xuất phát.

Triệu Yến Bình liên lạc với Lục tri phủ, yêu cầu Lục tri phủ cử quan binh đến canh Trịnh Dũng, đừng để Trịnh Dũng thoát khỏi tầm mắt của quan phủ, càng không thể ra khỏi thành.

Lục tri phủ hỏi hắn: “Vì sao?”

Triệu Yến Bình nói: “Hiện tại khó nói, đề phòng trước.”

Kinh Châu cách kinh thành hai ngàn dặm, Lục tri phủ không biết Triệu Yến Bình đã bái Lư thái công làm thầy, không biết Triệu Yến Bình có muội muội vào Tuyên Vương phủ, hắn chỉ coi Triệu Yến Bình là một tiểu quan thất phẩm có chức quan không cao nhưng giá đỡ lại không nhỏ. Tuy nhiên, cho dù chức quan cao hay thấp, tất cả quan viên do Đại Lý Tự cử đi điều tra các vụ án quan trọng đều có quyền lực không nhỏ, vì vậy Lục tri phủ cử quan binh đến canh Trịnh gia theo ý Triệu Yến Bình.

Triệu Yến Bình cưỡi ngựa ra khỏi thành, đi đến nhà mẹ ruột của Nghê thị, vợ cũ của Trịnh Dũng.

Nghê gia ở trong một thôn cách huyện thành không xa, sau khi Triệu Yến Bình vào thôn thì hỏi thăm người ta, nhanh chóng tìm được Nghê gia.

Hồ sơ không đề cập điều gì về Nghê gia, Triệu Yến Bình nghe thôn dân kể rằng Nghê thị thật ra là do Nghê gia nhặt được. Nghê gia rất nghèo, dưỡng mẫu của Nghê thị là một góa phụ, có một nhi tử què chân là Nghê Thuận. Dưỡng mẫu nhận nuôi Nghê thị và coi nàng như con dâu nuôi từ bé, khi Nghê thị mười bốn tuổi thì ngủ chung phòng với Nghê Thuận.

Nhưng Nghê thị tựa như không thể sinh, hai người chung phòng nhiều năm mà bụng Nghê thị chẳng có gì, dưỡng mẫu gả Nghê thị cho Trịnh Dũng ở huyện thành thông qua bà mối, dùng sính lễ mà Trịnh Dũng đưa để thu xếp một tức phụ mới là Phương thị cho Nghê Thuận. Sau khi Phương thị biết quan hệ giữa Nghê thị và Nghê Thuận, nàng cực kỳ không thích Nghê thị. Mỗi lần Nghê thị về nhà mẹ ruột, Phương thị đều dùng miệng lưỡi sắc bén để xúc phạm, qua một thời gian dài, Nghê thị không quay lại nữa.

Hiện giờ dưỡng mẫu của Nghê thị đã qua đời, Nghê Thuận và Phương thị đều hơn bốn mươi tuổi, có một nhi tử tuổi và một nữ nhi tuổi.

Triệu Yến Bình gõ cửa, Phương thị ra mở. Khi Triệu Yến Bình báo danh tính của mình, Phương thị lập tức phàn nàn, nói rằng quan phủ đã tới mấy lần, năm ngoái cũng có người của Đại Lý Tự tìm bọn họ, nhưng Nghê thị đã chết mười mấy năm, bọn họ tận mắt chứng kiến Nghê thị được chôn cất, nhà họ đã cắt đứt quan hệ với Nghê thị, cần gì đi trả thù Trịnh Dũng vì một dưỡng nữ mà mình có tình cảm mờ nhạt?

Lúc này Triệu Yến Bình mới biết, hóa ra Thái Kỳ đã từng nghi ngờ Nghê gia có động cơ để trả thù Trịnh Dũng.

Nhưng bởi Nghê Thuận là người què, khi Nghê thị chết, con trai của dưỡng huynh mới ba tuổi, hai cô cháu có lẽ chưa gặp mặt, cháu trai này không có khả năng giết nhi tử của Trịnh Dũng vì người cô mẫu mà mình không hề có tình cảm. Hơn nữa, khi vụ án đốt xác đầu tiên xảy ra, cháu trai Nghê gia mới mười bốn tuổi, làm sao hài tử ở tuổi này có thể tính toán cẩn thận để hoàn thành ba vụ đốt xác liên tiếp?

Thái Kỳ và cựu quan viên thụ lý vụ án chắc đã loại trừ nghi ngờ khả năng phạm tội của Nghê gia, cho nên không đề cập đến Nghê gia trong hồ sơ.

Phương thị không chào đón Triệu Yến Bình.

Nhưng Triệu Yến Bình có điều muốn hỏi, phớt lờ ánh mắt lạnh lùng của Phương thị, Triệu Yến Bình đi vào sân, hỏi Nghê Thuận què chân: “Năm đó Nghê thị rớt xuống nước tự sát, tìm được thi thể bằng cách nào?”

Dù sao cũng là dưỡng muội sống chung nhiều năm, hai người từng có vài năm tình cảm phu thê, đề cập đến cái chết của Nghê thị, Nghê Thuận rất đau lòng: “Ta đáng trách, Trịnh Dũng là kẻ khốn nạn, mỗi ngày đánh nàng, nàng chịu không nổi nữa nên trở về xin ta hỗ trợ, ta, ta chẳng những không giúp, còn khuyên nàng chấp nhận số phận… Sau đó, Trịnh Dũng đột nhiên chạy tới, nói nàng đã chạy khỏi nhà, hỏi chúng ta có thấy không? Ta tìm mọi chỗ mà nàng có thể đi đến nhưng không tìm được, sau đó, Trịnh Dũng đã vớt được ở hạ lưu con sông, nghe nói người đã biến dạng nên chôn cất qua loa.”

Triệu Yến Bình nhìn hắn hỏi: “Nghe nói? Các ngươi không tận mắt nhìn thấy thi thể?”

Nghê Thuận nhìn Phương thị đang đứng cách đó không xa , cúi đầu nói: “Không đi, người đã chết, đi xem có ích lợi gì.”

Phương thị đột nhiên xen vào: “Xem cái rắm, nàng là sao chổi, khi còn sống thì ăn hết gạo nhà chúng ta, chết còn làm chúng ta ngột ngạt, chết là coi như giải thoát rồi, Trịnh Dũng còn đến đây đòi chúng ta trả sính lễ hắn đưa lúc trước, không đưa thì hắn ra tay cướp. Hoàn cảnh của nhà chúng ta thế này, què què yếu đuối nhỏ bé, ai cản được hắn? Ta……”

Triệu Yến Bình lạnh giọng hỏi: “Hắn cướp đồ của các ngươi, cho nên ngươi hận hắn, con của hắn cũng có thể là do ngươi giết chết?”

Mặt Phương thị biến sắc, sợ chết khiếp, không dám làm càn nữa, quỳ dưới đất cam đoan rằng mình chưa bao giờ giết người hay phóng hỏa.

Triệu Yến Bình đoán nàng cũng không có gan làm vậy.

Phương thị thành thật, Triệu Yến Bình tiếp tục hỏi Nghê Thuận: “Ngươi gặp Nghê thị lần cuối khi nào, nàng đã nói gì với ngươi?”

Nghê Thuận nghiêng đầu nhớ lại, chậm rãi nói: “Hình như là khi nhi tử của ta được một tuổi, nàng đến tặng giày vớ. Sợ trong nhà cãi nhau vì nàng, nàng đưa đồ cho ta rồi rời đi, chẳng nói gì cả.”

Triệu Yến Bình lại hỏi: “Vậy nàng có bạn thân nào không?”

Nghê Thuận lắc đầu, thở dài: “Nàng ở nhà của chúng ta từ khi còn nhỏ như con dâu nuôi từ bé, các cô nương khác trong thôn đều cười nàng, không ai chơi với nàng. Sau đó, sau đó phát hiện cơ thể nàng có vấn đề, nàng càng không dám ngẩng đầu, gặp ai cũng trốn. Thôn chúng ta chắc chắn không thân với nàng, chúng ta không biết nàng có quen ai sau khi gả đến phủ thành hay không.”

Đến tận đây, không hỏi thêm được gì ở Nghê gia.

Triệu Yến Bình chưa từ bỏ ý định nên đi tìm thôn dân lớn tuổi hỏi thăm, xác nhận lời Nghê Thuận đều là sự thật, không ai trong thôn có quan hệ tốt với Nghê thị. Khi Nghê thị chết, không ai đi đưa tang cho Nghê thị.

Triệu Yến Bình trở về phủ thành với tâm trạng nặng nề.

Sắp đến Đoan Ngọ, thời tiết ngày càng nóng bức, Triệu Yến Bình đi vào ngõ nhỏ của Nghê gia, bởi vì nắng rất gắt sau giờ ngọ, trên đường không có người đi lại, chỉ có hai quan binh đang canh trước cửa Nghê gia.

Triệu Yến Bình gõ cửa ngôi nhà bên trái của Nghê gia, phát hiện gia đình này chuyển đến đây sau khi Nghê thị chết, không biết gì về Nghê thị. Triệu Yến Bình lại đi gõ cửa nhà bên phải, gia đình này không biết là sợ quan phủ hay là sợ Trịnh Dũng, cho dù Triệu Yến Bình hỏi điều gì, hai vợ chồng đều lắc đầu tỏ vẻ không biết gì.

Triệu Yến Bình tiếp tục gõ cửa căn nhà sát vách, nếu Trịnh Dũng đánh nữ nhân, có lẽ sẽ vừa đánh vừa mắng, cùng một con phố, sẽ có người nghe được gì đó.

Liên tục gõ cửa bảy tám nhà, cuối cùng Triệu Yến Bình cũng tìm được manh mối ở nhà nằm chéo con phố phía sau Nghê gia.

Người trả lời Triệu Yến Bình là một lão thái thái khoảng năm mươi tuổi, thân thể cứng cáp. Nghê thị đã chết mười chín năm, mười chín năm trước, lão thái thái mới ngoài , bởi vì Nghê thị từng giúp bà chút việc, phụ nhân vẫn luôn thương xót Nghê thị.

“Trịnh Dũng thường xuyên đánh nàng phải không?” Triệu Yến Bình ngồi trong viện hỏi.

Lão thái thái nói: “Một tháng đánh hai ba lần, ngươi thấy có coi là thường xuyên không?”

Triệu Yến Bình không biết. Hắn chỉ biết, ai dám đánh muội muội hắn như vậy, cho dù đối phương là Vương gia, hắn cũng sẽ nghĩ cách chơi chết đối phương.

“Bởi vì Nghê thị không sinh được hài tử nên mới bị đánh hay sao?”

“Ừ, khi hắn cưới Nghê thị, không ai nói rằng Nghê thị không sinh được. Sau đó cùng Nghê thị về nhà mẹ ruột, không biết kẻ nào lắm miệng nói cho hắn, vừa trở về là đánh Nghê thị một trận, sau đó, mỗi lần Nghê thị có nguyệt sự thì đều bị hắn đánh, uống say cũng đánh, ngay cả khi Nghê thị lén cho thằng bé ăn xin cái bánh bao, hắn cũng muốn đánh.”

Triệu Yến Bình lập tức động não: “Thằng bé ăn xin?”

Lão thái thái gật đầu: “Đúng rồi, có một thằng bé ăn xin nhỏ nhỏ gầy gầy, mới tám chín tuổi. Nghê thị không có hài tử, đặc biệt tội nghiệp đứa bé này. Trịnh Dũng không cho nàng đưa đồ ăn cho nó, Nghê thị hẹn một chỗ bí mật đưa đồ ăn cho nó, nhưng lương thực trong nhà được đếm kỹ, Trịnh Dũng phát hiện thiếu đồ nên đi theo ra ngoài, phát hiện Nghê thị luôn nuôi thằng bé ăn xin, lại đánh một trận. Sau đó thằng bé bỏ chạy, Nghê thị rốt cuộc đỡ một chút.”

Triệu Yến Bình hỏi: “Sau này người ăn xin đó có trở về không?”

Lão thái thái lắc đầu: “Không có, ta chưa từng thấy.”

Triệu Yến Bình hỏi tình huống của người ăn xin, cuối cùng hỏi: “Trước khi an táng Nghê thị, ngài có thấy nàng lần cuối không?”

Lão thái thái lập tức lắc đầu: “Không dám, không dám, bình thường ta không dám xem người chết, nghe nói nàng bị ngâm biến dạng, ta nào dám.”

Triệu Yến Bình trở về quan dịch với tâm trạng nặng nề, viết xuống những manh mối hiện tại.

Trước khi trời tối, Đái Xương và Lý Nghiêm từng người trở lại, dựa theo lời dặn dò của Triệu Yến Bình, họ hỏi thăm rất kỹ càng. Trời không phụ lòng người, bọn họ thật sự phát hiện, trong bốn thi thể còn lại, mỗi người đều trùng với một bá tánh bị mất tích từng đối xử tệ với phụ nữ.

Tử thi thứ tư là nam nhân trung niên, thường xuyên đấm đá tức phụ vì chỉ sinh nữ nhi.

Tử thi thứ năm là phụ nhân trẻ tuổi, nàng đã sinh hai nhi tử, luôn cười nhạo chị em dâu không sinh nở được.

Tử thi thứ sáu là một lão phụ nhân, bởi vì tôn tử bệnh chết nên lão phụ nhân luôn mắng con dâu góa phụ đã không nuôi tôn tử duy nhất của bà tử tế.

Tử thi thứ bảy là một nam tử trẻ tuổi, ăn chơi lêu lổng phá của, thua bài bạc nên tìm tỷ tỷ đã có gia đình để đòi tiền, gây nhiều rắc rối cho tỷ tỷ.

Kết hợp với tình huống trong nhà của ba nạn nhân đã được xác định trước đó, có một manh mối rất rõ ràng, đó là, mỗi vụ án đều liên quan đến nhi tử! Năm người trong số đó trực tiếp đánh đập hoặc mắng nhiếc đã không sinh được nhi tử, hai người là nhi tử được người thân quan tâm, dưới góc độ của hung thủ, luôn tìm tỷ tỷ đòi tiền cũng là một dạng bạo hành, chỉ có nhi tử của Trịnh Dũng hoàn toàn vô tội, hoàn toàn là công cụ để hung thủ trả thù Trịnh Dũng.

Hung thủ cảm thấy, giết nhi tử quý giá của Trịnh Dũng sẽ khiến Trịnh Dũng đau đớn hơn là trực tiếp giết Trịnh Dũng.

Một hung thủ không chỉ căm thù Trịnh Dũng, mà còn thù ghét người khác bạo hành nữ tử bởi vì con nối dõi.

“Thông thường mục tiêu đầu tiên của loại hung thủ này là kẻ thù của hắn, vì sao hung thủ lại giết hai người không liên quan trước, lần thứ ba gây án mới chọn Trịnh gia?” Dưới ánh đèn mờ ảo, Đái Xương đứng bên cạnh cái bàn để đầy manh mối, rờ cằm hỏi. Hắn có cảm giác, danh tính của hung thủ sắp lộ ra, nhưng thiếu một chút gì đó.

Lý Nghiêm đứng phía bên kia bàn, nhíu mày nói: “Hơn nữa, có nạn nhân là bá tánh ở phủ thành, có nạn nhân ở thôn làng và thị trấn, sao hung thủ biết tình hình của các gia đình đó? Trừ khi những người này cùng đi báo án, nếu không tri phủ lão gia không thể biết chuyện của từng nhà đúng không?”

Triệu Yến Bình liếc hắn: “Trượng phu đánh thê tử, bà bà mắng nhiếc con dâu, cho dù báo quan phủ những chuyện này, quan phủ cũng không để ý.”

Đái Xương và Lý Nghiêm cùng nhìn hắn.

Triệu Yến Bình nhìn họ tên của sáu nữ tử trên giấy đã được bình an bởi vì người bạo hành họ đã chết, rũ mắt nói: “Khi con người rơi vào thời điểm tuyệt vọng nhất, thông thường sẽ cầu xin trời phật, cầu xin phù hộ cho hài tử của họ, cầu xin trời phật ban cho họ sự bình an.”

Đái Xương đột nhiên nổi da gà toàn thân, nhìn lên đỉnh đầu, ôm cánh tay nói: “Ý đại nhân là, trời phật linh thiên?”

Ánh mắt Triệu Yến Bình thương xót: “Trời phật sẽ không, nhưng nếu có người nghe những nữ tử này cầu nguyện, nếu người này từng trải qua nỗi đau tương tự, hắn có lẽ sẽ thay trời hành đạo.”

Danh tính của hung thủ đã rõ như ban ngày, điều hắn cần làm ngày mai là tìm ra chỗ hung thủ đang ẩn náu.

Ngày hôm sau, Triệu Yến Bình, Đái Xương và Lý Nghiêm đến hỏi về hai nữ tử đã bị bạo hành trong nhà.

Bọn họ chỉ hỏi một vấn đề: trước khi nạn nhân bị giết hoặc người nhà bị mất tích, họ đã đến chùa nào để cầu con hoặc cầu phúc.

Sau khi hỏi xong, ba người gặp nhau ở cổng của phủ thành. Cả hai câu trả lời, phát hiện thê tử của Trương Phúc và tam nhi tức của Tào gia thường đến chùa Thanh Tuyền ở ngoại ô phía tây phủ thành. Chùa Thanh Tuyền thờ Quan Âm, những phụ nhân ở phủ thành muốn có con đều đến chùa Quan Âm để dâng hương. Ngoài ra, sáu người đều được một vị sư trong chùa Quan Âm an ủi, vị sư có pháp hiệu là Niệm Ân, năm nay ước chừng tuổi.

Năm nay khoảng , mười chín năm trước khi Nghê thị chết, hòa thượng Niệm Ân cũng tầm mười tuổi, nếu trước đây từng là người ăn xin, do gầy yếu nên bị người ta hiểu lầm là tám chín tuổi cũng rất bình thường.

Chính là hắn.

Triệu Yến Bình bảo Lý Nghiêm đi thông báo Lục tri phủ cử bộ khoái quan binh bao vây chùa Thanh Tuyền, hắn và Lý Nghiêm đi gặp Niệm Ân trước.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio