Tần công tử nhìn về phía Bán Cần.
"Bán Cần, ngươi ở trong này không được tự nhiên, không bằng đi theo ta đi." Hắn chợt nói.
Bán Cần cúi đầu thi lễ.
"Tạ công tử, nô tì, không muốn đi." Nàng nói.
Một tỳ nữ đi hay ở lại vốn không thể theo nàng làm chủ, lời này Tần công tử không nên hỏi nàng, mà nàng cũng không nên trả lời câu hỏi.
Tần công tử cười cười, Chu Lục Lang hừ một tiếng.
"Đi xuống đi." Hắn nói.
Bán Cần thi lễ, mang theo vài phần kinh hoàng lui ra ngoài.
Bóng đêm bao phủ Chu gia, trong tháng giêng nơi nơi đều là đèn đuốc, chiếu sáng rõ vui mừng.
Bán Cần vẫn đứng ở sau một gốc cây đại thụ ngoài sân viện Trình Kiều Nương, nhìn cửa sân chưa đóng.
Tay nàng nắm vỏ cây, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn trong viện.
Dưới hành lang đi ra một nữ tử, ánh đèn chiếu lên thân hình xinh đẹp.
Đây là Bán Cần kia. . . đi.
Bán Cần cứng người, qua cửa nhìn tỳ nữ này nói cái gì, có bầu ngực già vội cung kính gật đầu xác nhận, vội vàng đi ra ngoài cửa.
Bán Cần vội lùi về phía sau cây.
"Muộn như vậy Bán Cần cô nương muốn những thứ này để làm gì?"
"Ngươi quản làm cái gì, người ta cần, mau đưa tới là được."
Hai vú già cười nói bước nhanh trên đường, cửa bên kia viện liền đóng lại, ngăn cách tầm mắt Bán Cần.
Nàng lại ngơ ngác một khắc, mới xoay người cất bước, chân chợt lảo đảo một cái, lại hóa ra chân đứng lâu bị đông lạnh đã tê rần, khom người dùng sức chà xát hồi lâu, mới dịu đi vài phần, ôm đầu vai chạy tới chỗ mình ở.
Trên đường gặp phải vú già tuần tra ban đêm, không thiếu được một phen xem kĩ. Chờ trở lại chỗ ở cửa phòng cũng bị đóng lại rồi.
Nàng không dám lớn tiếng kêu, chỉ cẩn thận gõ cửa, một hồi lâu bên trong có vài tiếng mắng mới mở ra.
Trong phòng sớm đã tắt đèn, đi vào đi không biết đụng phải cái gì. Lại dẫn đến tiếng mắng một khắc, lúc sau hết thảy chìm vào yên tĩnh.
Ngày trời nắng đẹp, trên đường cái một chiếc xe ngựa rẽ ngoặt sau đó lại ngừng lại.
"Đại Công tử, Tam Công tử." Tỳ nữ nhấc màn xe hô, vừa nhảy xuống xe, thi lễ.
Phạm Giang Lâm và Từ Mậu Tu cùng tiến lại.
"Muội muội đến nhà rồi?" Bọn họ hỏi, vừa nhìn xe ngựa.
Trong xe ngựa cũng không còn ai khác.
"Không, tiểu thư để cho ta mang đồ ăn lại đây." Tỳ nữ cười nói.
Phạm Giang Lâm và Từ Mậu Tu mỉm cười gật đầu.
"Ngươi trở về nói cho muội muội, sự kiện kia đàm phán ổn thỏa rồi, chỉ xem. Khi nào thì có thể thực hiện." Từ Mậu Tu nói.
Nói cách khác. Khi nào thì có thể có tiền.
Tỳ nữ gật gật đầu. Thi lễ từ biệt.
Mọi người đều tự lên xe mà đi.
Ở ngã tư đường Hàn Nguyên Triều dừng chân lại.
"Nguyên Triều? Làm sao vậy?" Đồng bạn quay đầu lại kêu.
"Ta mới vừa mới nhìn thấy nha đầu kia rồi." Hàn Nguyên Triều nói, ánh mắt nhìn về phía sau.
Lúc này lượng xe ngựa quẹo vào một cái ngõ nhỏ không thấy được nữa rồi.
"Nha đầu nào?" Đồng bạn hỏi.
Hàn Nguyên Triều cười cười, lại đi trước.
"Người nào cũng không phải." Hắn cười nói.
Đồng bạn cười lắc đầu đuổi kịp, ở ngã tư đường cũng một trận rối loạn.
"Tránh ra, tránh ra."
Tiếng người quát tháo, không biết thị vệ nhà ai đó giơ cây gậy mở đường.
Trên đường người đi đường sôi nổi tránh né, bị đánh cũng chỉ có thể tự nhận không may, dám dùng thị vệ mở đường thân phận đương nhiên không thấp, không sợ bị tố là quấy nhiễu dân.
"Là ai vậy?" Hàn Nguyên Triều và đồng bạn cũng bị ép ở một bên, nhịn không được hỏi.
"Người bên ngoài phải không?" Bên cạnh có người nói, đánh giá hai người." Là tú tài hả, đến Kinh Thành rồi, có chút kí hiệu cũng không biết."
Hàn Nguyên Triều và đồng bạn liếc nhau đều nở nụ cười.
"Xin hỏi lão trượng, đây là quý nhân nhà ai?" Bọn họ hỏi.
Lão trượng mang theo vài phần kiến thức rộng rãi tự hào.
"Tốt bụng nói cho các ngươi, đây là xe ngựa nhà Đồng Nội Hàn." Hắn nói, vừa nghĩ đến cái gì lại đè thấp tiếng cười, "Đồng Nội Hàn sẽ không lại uống nhiều chung nhũ (Một vị thuốc đông y, bổ thận ) đến phát điên chứ?"
Nội Hàn, đó là nội chế Hàn Lâm Học sĩ, cận thần của Thiên Tử, soạn thảo chiếu thư.
Hàn Nguyên Triều đương nhiên biết, chung nhũ này, hắn cũng biết, bởi vì trưởng bối trong nhà cũng có dùng.
Chẳng qua thuốc này cũng không phải ai cũng đều có thể uống được.
Đan dược thạch nhũ, từ trước đến nay đều là phú quý nhân sử dụng.
"Chung nhũ ba ngàn lượng a." Lão trượng rung đùi đắc ý bỏ đi. (chú )
Chuyện này ở Kinh Thành cũng không tính chuyện hiếm lạ gì.
Hàn Nguyên Triều và đồng bạn liếc nhau, cũng cười cười, tiếp tục đi trước.
Ở ngã tư đường khôi phục cảnh người đến người đi.
Xe ngựa phi nhanh dừng lại ở trước một dãy nhà, trước cửa sớm có bốn năm nam nhân lo lắng chờ đợi, không đợi xe ngựa dừng ổn định đã chạy lại.
"Lý đại nhân, Lý đại nhân." Bọn họ hô ầm ĩ.
Màn xe bị xốc lên, một tiểu đồng nhảy xuống trước, sau đó mới là Lý thái y run rẩy xuống xe.
"Nhanh lên nhanh lên." Người tới nghênh đón thúc giục.
"Không vội không vội." Lý thái y nói.
Người già động tác chậm, làm mọi người hận không thể vác hắn chạy, nhưng lão nhân này là Hàn Lâm y quan, được Thái hậu ban thưởng Tử Bào y quan, bình thường không ai dám chậm trễ a.
Trong viện tiếng khóc rung trời.
"Khóc cái gì mà khóc, im ngay!" Trong phòng có nam nhân vọt tới hô.
Vú già nha đầu trong viện vội che miệng.
Lý thái y rảo bước tiến vào trong phòng, nữ nhân trong phòng cũng bất chấp không chịu tránh đi.
"Lý đại nhân, mau nhìn xem lão gia hắn làm sao vậy?" Đồng Nội Hàn phu nhân rơi lệ nói, tự mình dẫn người tiến vào trong.
Lý thái y rảo bước tiến vào trong phòng, bên trong một nam nhân gần năm mươi mặt trắng thân thể béo nằm ngửa mặt ở trên giường, cả người run rẩy, hai mắt nhắm nghiền, phát ra một tiếng một tiếng kêu khàn khàn.
Lý thái y không đến gần, trực tiếp xem bốn phía, quả nhiên thấy trên chiếc kỷ trà đặt một cái hộp gấm, bên trong có một bình sứ.
"Lại dùng chung nhũ rồi?" Hắn nói.
"Đúng vậy, phía nam tặng." Đồng phu nhân nói, vừa lau lệ, "Là loại tốt nhất, mới uống vài ngày, đột nhiên lại như vậy rồi."
Lý thái y hừ một tiếng.
"Ta không phải đã nói, Đồng đại nhân tốt nhất đừng uống thứ này sao?" Hắn nói.
"Đại nhân, chân lão gia tật. Uống cái này mới hữu hiệu, nếu kiêng, sẽ không thể đi rồi." Đồng phu nhân rưng rưng nói.
Lý thái y lắc đầu, nhìn trên giường Đồng Nội Hàn chỉ còn tại một hơi thở .
Tiểu đồng mở hòm thuốc đưa qua. Lý thái y nhặt từ giữa lên một cây kim châm, ngồi chồm hỗm ở trước giường, một tay đè đầu Đồng Nội Hàn, một tay thi châm, đâm vào huyệt đạo.
Tiếng rên trong phòng biến mất.
Tất cả mọi người thở phào.
"Thần y, thần y." Bên ngoài trầm thấp, cúi đầu than thở.
"Ta tính gì là thần y." Lý thái y thầm nói, đứng dậy, nhìn Đồng Nội Hàn cả người run rẩy trên giường.
"Đại nhân khiêm tốn, đại nhân khiêm tốn." Đồng phu nhân vội lau lệ nói.
Một bên các con cũng vội thi lễ cảm ơn.
"Đừng cám ơn, chuẩn bị hậu sự đi." Lý thái y nói.
Một câu làm cho người trong phòng hít vào một luồng khí lạnh. Vẻ mặt kinh hãi.
"Đại nhân!"
Trong phòng nhất thời loạn cả lên.
"Ta không có biện pháp giì nữa. Chẳng qua là dùng châm làm cho hắn có chút thể diện mà đi. Bằng không điên cuồng gào thét mà chết thật sự là. . . ." Lý thái y lắc đầu nói, đối với loại phản ứng đối mặt sinh tử này hắn thấy nhiều lắm, cũng không còn cảm giác gì rồi. Vừa vịn tiểu đồng vừa nói, "Hoặc là các ngươi lại đi mời đại phu khác nhìn xem."
Thái y đều nói không cứu được, còn có thể mời đại phu nào?
Mọi người Đồng gia nhất thời mặt xám như tro tàn.
Nếu phụ thân thực sự vô phương cứu chữa, tang lễ trọng đại, không thể trì hoãn, các con Đồng gia lập tức vội đi mời trưởng bối, hoặc gởi thư tín cho các huynh đệ khác, không khí bi thương bị bận rộn hòa tan vài phần.
Bên ngoài nhóm phụ nhân nghe được tin tức, nhất thời lại khóc lớn lên.
"Trời ạ tỷ tỷ, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Mấy mỹ thiếp hơn hai mươi tuổi ôm nhau khóc loạn.
Đồng Nội Hàn còn. Những mỹ nhân này áo cơm không lo, nếu Đồng Nội Hàn không còn nữa, các nàng ở nhà cái gì cũng không còn.
Đồng phu nhân tất nhiên sẽ đem các nàng hoặc là bán, hoặc là tặng cho người khác.
Tặng người khác cũng không sao, nhưng trong đó có mấy người sinh con rồi lại luyến tiếc chia lìa.
Nhất thời đều khóc không thể khống.
Lão gia sắp chết, lão gia sắp chết, không trị được nữa rồi. . .
Chợt một mỹ thiếp vội ngẩng đầu.
"Các ngươi, các ngươi nghe nói rồi phải không?" Nàng run giọng nói.
"Bây giờ là lúc nào rồi, ngươi còn muốn nói cái gì nữa?" Một thị tỳ khóc ròng nói, "Đừng nói đến chuyện người khác, chúng ta Nê Bồ Tát qua sông tự thân khó bảo toàn rồi." (Nê bồ tát bằng đất sét qua sông, khó giữ nổi thân)
"Không phải, không phải, có người, có người nói trừ khi hẳn phải chết người sẽ không trị!" Mỹ thiếp nói, "Bây giờ, lão gia là hẳn phải chết người rồi, vậy thì có thể trị rồi."
Tất cả mọi người đang khóc, các nàng ở phía sau nói nhỏ, rất nhanh tầm mắt đều nhìn qua.
"Nói cái gì? Cái gì hẳn phải chết người nếu không không trị?"
Mỹ thiếp nhìn về phía trong phòng, cắn môi dưới.
"Phu nhân, phu nhân." Nàng đứng dậy hô, khóc nhào vào, "Xin mời người tới xem lão gia."
Người trong phòng đang sắp xếp tang sự hoảng sợ, nhìn qua là một thị thiếp lại căm tức.
"Phu nhân, phu nhân, chính là cái người được gặp tiên Trình Tiểu thư." Mỹ thiếp bị kéo ra ngoài quýnh lên nói, "Trị lão thái gia nhà Trần đại nhân Trình Tiểu thư, từ Giang Châu tới, đồ đệ Lý Đạo Tổ -Lý Thần Tiên, nàng có thể trị, nàng nói nếu không phải chết người nàng sẽ không trị!"
Lời đồn đãi đó người Đồng gia cũng có nghe thấy, nhưng cũng không chú ý.
"Thêm náo loạn cái gì." Đồng phu nhân khóc ròng nói, ngồi chồm hỗm ở trên giường, đỡ trượng phu thở ra thì nhiều hơn hít vào.
"Phu nhân, phu nhân, là thật mà, bên ngoài đều truyền khắp rồi, phu nhân, xin thử đi." Thiếp thị cũng khóc lớn nói, bang bang dập đầu trên mặt đất, "Phu nhân, xin thử cho lão gia đi, ngài cũng không muốn lão gia cứ chết như vậy mà, không ai có thể trị, vì sao không đi thử xem chứ!"
Dù sao lão gia chết, nàng cũng không có kết cục tốt, cho dù lời này chọc giận phu nhân cũng không sao, nếu lão gia thật sự được trị khỏi, không chỉ giữ được phú quý, mà mình coi như là có công lớn rồi.
Lời này quả nhiên làm cho Đồng phu nhân giận dữ, mấy con trai lại trầm mặt.
"Tiện tỳ." Bọn họ quát, "Người tới, kéo ra đi."
"Phu nhân, phu nhân, thật sự là Trình Tiểu thư gặp được tiên mà, những người khác cũng không trị, nàng nói chỉ có người sắp chết mới trị đâu, van cầu phu nhân, đưa lão gia đi xem một chút đi, đưa lão gia đi xem một chút đi, coi như là tận tâm rồi." Mỹ thiếp hô, tiến lên gắt gao ôm lấy chân Đồng phu nhân, "Lão gia nếu không còn nữa, chúng ta cũng không có ngày lành, Tam Lang, Tứ Lang, đều chưa có chức sắc gì đâu. . ."
Lời này làm cho sắc mặt mấy nam tử trong phòng đều vài phần nặng trĩu.
Thân phận của Đồng Nội Hàn đương nhiên đủ làm cho con cháu ấm bổ (Con cháu nhờ tổ tiên có công mà được bổ nhiệm chức quan), nhưng chỉ có thể ấm bổ đứa con cả, các con khác của hắn hoặc là dựa vào đọc sách khoa cử hoặc là sẽ chờ phụ thân giúp cho chút công lao.
Khoa cử đọc sách rốt cuộc là vất vả, Đồng Nội Hàn tuy nói là cận thần của Thiên Tử , nhưng dù sao không phải cái loại có thể tùy ý lấy được công lao chức vị, cho nên đường duy nhất chính là dựa vào lý lịch rồi, như vậy nếu các con không đậu khoa cử, là có thể xin được ấm bổ.
Nếu cứ như vậy chết đi, tiền đồ tự con cháu đương nhiên không so được với khi phụ thân còn trên đời.
"Cái vị Trình Tiểu thư kia, quả thật có thể trị?" Một con trai mở miệng hỏi.
Mỹ thiếp mừng rỡ, dập đầu thùng thùng.
"Xin công tử thử một lần." Nàng khóc ròng nói.
Người này nhìn những người khác.
"Vậy thì đi mời đi." Người con lớn tuổi nhất quyết định.
"Chậm đã." Đồng phu nhân hô.
Mọi người vội nhìn qua, mỹ thiếp nhất thời định khóc, các con cũng chần chờ định khuyên.
"Tiểu thư này, xem bệnh có quy củ, người ta không đến nhà chẩn bệnh." Đồng phu nhân khóc ròng nói, đưa tay vỗ giường, "Mau nâng phụ thân ngươi đi!"
Chú : Thơ Bạch Cư Dị "Chung nhũ ba ngàn lượng, trâm cài mười hai đi "