Dưới sự áp lực của quần thần trong triều Hoàng đế không thể nào không ban xuống một đạo thánh chỉ xá tội cho Mạc Phong Nhiên, và lệnh Mạc Phong Nhiên cùng Tứ Vương gia Mạc Phong Anh ba ngày sau khởi hành đến Phía Bắc chinh phạt Bắc Nguyệt.
Mạc Phong Tức đứng dậy sau khi Hoàng đế nói hắn còn trẻ chưa có kinh nghiệm thực chiến, sau này sẽ có cơ hội khác, bây giờ biên giới căng thẳng chưa phải cơ hội cho hắn rèn luyện.
Việc an toàn trong kinh sẽ giao cho Mạc Phong Tức và Mạc Phong Dương.
Mạc Phong Tức có thể cảm nhận được ánh mắt không tin tưởng và cười nhạo hắn, của những người ở đây.
Tay Mạc Phong Tức dấu sau tay áo nắm chặt thành quyền, đặc biệt là ánh mắt khinh thường của Mạc Ảnh Quân kia, Mạc Phong Tức không chấp nhận.
Ngọc Giác Tự
Mạc Phong Nhiên quỳ nơi đó lưng thẳng tắp, phải nói dù đã qua vài năm ở nơi thanh tu nhưng cốt cách hoàng gia của hắn không hề bị mai một, chỉ là ánh mắt đã thay đổi rất nhiều, không còn sự cao ngạo, tiêu dao mà thay vào đó một mảnh tĩnh mịch, nhẹ nhàng như không.
Dù hắn mặc áo tăng nhân nhưng vẫn toát lên sự tôn quý, mà có rất nhiều người dù mặc trên người trang phục cao quý bao nhiêu cũng không có được.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết.
Nhị Vương gia Mạc Phong Nhiên trong quá khứ đã từng phạm sai lầm tạo ra hiềm khích huynh đệ, khiến lòng Trẫm rất tức giận nhưng bảy năm tại nơi thanh tu, đã biết tĩnh tâm xám hối, thay đổi tâm tính…….Nay đặc xá mọi lỗi lầm, khôi phục tước vị ban phủ đệ tại Đông Thành, ban trăm mẫu ruộng, vạn lượng hoàng kim, trâu báu, vải vóc quý hiếm…..lệnh Nhị Vương gia Mạc Phong Nhiên lập tức khởi hành về kinh.” Lý Chính tủm tỉm cười khôn khéo hơi khom người: “ Vương gia mời lĩnh chỉ, tạ ơn!”
Mạc Phong Nhiên không tiếp chỉ luôn, hắn yên lặng chốc lát khiến Lý Chính có chút nóng ruột, Lý Chính không hề thấy chút vui vẻ nào trên mặt của Mạc Phong Nhiên cả, ngay cả một chút bất ngờ cũng không có, vẫn là bộ mặt không hờn không giận.
“ Nhi thần tiếp chỉ, Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Mạc Phong Nhiên dập đầu một tiếng giòn tan làm Lý Chính giật mình tay cầm thánh chỉ trong phút chốc run rẩy.
Đối diện với ánh mắt của Mạc Phong Nhiên, Lý Chính thề từ ngày lên làm tổng quản tại Kính Mình điện, lần đầu tiên lão bị ánh mắt của một người dọa sợ mà ánh mắt đó không phải Hoàng đế hay Thần vương.
Ánh mắt của Mạc Phong Nhiên không lạnh không nhạt, không một tia vui buồn, tĩnh mịch tới mức khiến người ta sợ hãi.
Mạc Phong Nhiên nở nụ cười nhẹ: “ Lý tổng quản vất vả rồi!”
“ Không vất vả, không vất vả! Nhị Vương gia khổ tận cam lai, Lão nô thấy rất vinh hạnh!” Lý Chính bình tĩnh lại, vội nói.
Trên đường về kinh, Mạc Phong Nhiên đã thay ra bộ y phục tăng nhân, khoác lên mình áo bào tượng trưng cho thân phận hoàng tử, hắn ngồi trên kiệu cao, tiến thẳng vào cung.
Điện Kính Minh gần ngay trước mắt, Lý Chính nghe thấy Mạc Phong Nhiên nói: “ Thật ra bổn vương thấy, Hoàng Thượng đâu cần thưởng nhiều như vậy.
Gọi bổn vương về để đi đánh giặc, chiến trường đao thương không có mắt, lỡ mất mạng cũng không thể đem theo!”
Lý Chính suýt thì bước hụt ngã nhào về phía trước, sao Lão cảm thấy Nhị Vương gia hiện tại có chút đáng sợ, nói ra toàn những lời làm người ta kinh hãi.
Lý Chính vội vàng nói, lời xúi quẩy không thể nói vừa, Vương gia hồng phúc tề thiên nhất định sẽ được trời phù hộ.
Mạc Phong Nhiên chỉ cười không đáp, nụ cười này đúng là dọa chết Lý Chính.
Hoàng đế thấy trừ việc hành lễ với mình ra Mạc Phong Nhiên không có ý định nói thêm gì, thậm chí tạ ơn hay nhận lỗi cũng không thấy.
Hoàng đế đi xuống phía dưới đưa tay muốn vỗ vai Mạc Phong Nhiên, hắn không biết là vô tình hay cố ý nghiêng người tránh đi.
“ Lão nhị, thân là người hoàng gia con phải hiểu có một số việc là thân bất do kỷ, không phải việc gì cũng có thể tự mình định đoạt.
Cũng đã qua bảy năm, Trẫm nghĩ con cũng đã thông suốt nhiều việc.
Ngọc quý phải chạm khắc mới nên Ngọc tốt, con người phải có gian nan mới nên người tài.
Được rồi tới thỉnh an Hoàng tổ mẫu, rồi qua gặp mẫu phi con đi, nàng chắc chắn sẽ rất vui mừng!”
Mạc Phong Nhiên nhìn vào mắt Hoàng đế vào giây, nếu hắn là Mạc Phong Nhiên của năm trước có lẽ sẽ thật sự cảm động, sẽ vì những lời nói này đánh lừa một lần nữa.
Không phải Hoàng đế muốn nói là, năm đó ông phạt hắn vì thân bất do kỷ? Mạc Phong Nhiên cười lạnh trong lòng, hắn không phải trẻ lên ba! Mạc Phong Nhiên cúi đầu vâng một tiếng rồi ra ngoài.
Mạc Phong Nhiên vừa đi, Lý Chính liền đem chuyện trên đường kể cho Hoàng đế nghe, đương nhiên là lựa lời dễ nghe hơn để nói, dù sao Lý Chính cũng không đoán được thái độ của Hoàng đế với Mạc Phong Nhiên.
Hoàng đế nghe xong cười một cách khó hiểu.
“ Lý Chính ngươi biết không, trong số những đứa con của Trẫm, Lão nhị là thông minh nhất, kiêu ngạo nhất.
Nhưng lại cứng đầu nhất, rất giống Trẫm của thời niên thiếu! Ngươi thấy nó của hiện tại với bảy năm trước như thế nào!” Hoàng đế không thể cúi đầu nhận mình sai, nhưng tâm Hoàng đế đã giao động, Hoàng đế thấy có một chút hổ thẹn với Mạc Phong Nhiên.
Và muốn mượn cơ hội lần này, nếu Mạc Phong Nhiên lập công lớn, sẽ luận công ban thưởng coi như bù đắp một phần nào đấy.
“ Hoàng Thượng anh minh, Lão nô thấy Nhị Vương gia đã trưởng thành hơn rất nhiều, Nhị Vương gia chắc chắn sẽ hiểu nỗi khổ tâm của người, sẽ không cô phụ thánh ân!”
Hoàng đế thở dài, sau đó liền nghĩ tới một điểm: “ Trẫm có việc giao cho ngươi, ngươi đích thân đi một chuyến điều tra xem, Lão nhị với Thần vương có liên lạc gì gần đây không?”
……..
Hứa Quân Dao nghe tin Mạc Ảnh Quân sẽ phải đi đánh trận, nàng sợ tới mức rơi tách trà trên tay xuống.
“ Vương phi!!” Tách trà rót đã lâu nhưng vẫn còn chút ấm, Hứa Quân Dao dọa Miên Miên chết khiếp, luống cuống thu dọn giúp nàng.
Từ ngày xảy ra chuyện của A Lan Nhược Mẫn, Hứa Quân Dao đã biết sẽ có chuyện chẳng lành.
Chỉ là không ngờ lại là một thế trận lớn như vậy, nàng không tin đây là trùng hợp.
Rõ ràng họ có chuẩn bị mà tới, hơn nữa còn là một liên minh chặt chẽ, chỉ chờ lý do để phát động.
Nàng muốn đi tìm Mạc Ảnh Quân nhưng lại sợ làm phiền tới hắn, chỉ có thể tự mình lo lắng chờ ở Sương Viên.
“ Vương phi, Vương gia có dặn nô tỳ chuyển lời, nhắn người đừng quá lo lắng.
Chuyện này Vương gia đã tính toán từ sớm, cục diện này Vương gia vẫn khống chế được.” Vũ Nương nhìn nàng lo lắng, liền đau lòng, Vương gia rất hiểu Vương phi biết nàng nhất định sẽ không yên tâm liền phải nhắc nhở chuyển lời trước.
Hứa Quân Dao gượng cười, nàng biết Mạc Ảnh Quân là người chu toàn, hẳn là từ ngày xảy ra chuyện Mạc Ảnh Quân đã tính tới bước này.
Mạc Ảnh Quân đúng là đã tính tới việc Bắc Nguyệt sẽ không buông tay việc của A Lan Nhược Mẫn dễ dàng như thế, Mạc Ảnh Quân cũng ngầm đoán được biên quan sẽ có sao động, chỉ là không ngờ một lúc lại bị vây công cả bốn phía, trước giờ chưa từng có tiền lệ như vậy.
“ Vũ Nương em cũng Diên ma ma sắp xếp chuẩn bị đồ dùng cùng những thứ cần thiết cho Vương gia, đồ ta dặn chuẩn bị trước đó đã có chưa?”
“ Hồi Vương phi, nô tỳ đã chuẩn bị.
Chỉ cần sắp xếp lại là Vương gia có thể đem đi.” Nửa tháng trước Thần Vương phủ đã chuẩn bị sắp xếp đồ cần thiết để Mạc Ảnh Quân có thể đem đi đánh trận.
Thần Vương phủ đã trong trạng thái sẵn sàng từ lâu, Vũ Nương chỉ thấy thương Hứa Quân Dao đang mang thai, trận chiến này xem ra sẽ không thể kết thúc sớm được, Mạc Ảnh Quân có lẽ cũng sẽ không thể ở bên cạnh lúc nàng sinh con.
“ Miên Miên, Thanh Chương đã có thư gửi về chưa?” Năm đó ngoại trừ Giang thái phó còn có ngoại tổ phụ nàng cũng tới Hung nô, nếu Giang thái phó có cách đối phó với Hung nô thì ngoại tổ phụ nàng cũng có khả năng.
Nàng tin tưởng Mạc Ảnh Quân nhưng chiến trường đao thương không có mắt, nàng chỉ muốn giúp hắn có thể nắm chắc phần thắng mà không tổn hại nhiều..