Kiêu Phong

quyển 1 chương 111: tâm sự chuyện cũ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lục Thất nghĩ cẩn thận một chút, mắt nhìn Tân di nương nghiêm mặt nói:

- Cô cô, Đông Thanh tu luyện khí công đã có được dị năng, nhưng Thiên Phong vẫn muốn khuyên can cô cô, loại khí công Đông Thanh tu luyện ta chỉ có bí pháp tu luyện không có ghi lại bất cứ gì về điều lợi điều hại. Mấy ngày nay tu luyện, Thiên Phong cảm thấy loại khí công này có chút tà môn, chỉ sợ tu luyện lâu ngày, sẽ có hại đối với thân thể, hy vọng cô cô cân nhắc kĩ một chút.

Tân di nương ngơ ngác một chút, dịu dàng nói:

- Ta đã suy nghĩ kĩ rồi, trước mắt ta cần loại khí công này bảo vệ, ta là nữ nhân, ra ngoài ngao du càng cần năng lực tự bảo vệ, nếu có một ngày thật sự vì luyện khí công mà bị thương đến thân thể, ta cũng không hối hận.

Lục Thất nghe xong trong lòng thầm kính trọng, Tân di nươngdũng cảm quả quyết không hề thua kém đấng mày râu, hắn hòa nhã nói:

- Nếu cô cô đã quyết định, vậy sau giờ ngọ chúng ta tìm một mảnh rừng trúc bí mật tu luyện.

Nét mặt Tân di nương giãn ra mỉm cười, khuôn mặt tiều tụy tươi sáng hơn, nàng dịu dàng nói:

- Cảm ơn ngươi.

Lục Thất thần thanh khí sảng, bình tĩnh nói:

- Ta vẫn luôn kính trọng cô cô, yêu cầu của cô cô ta sẽ không dễ dàng cự tuyệt.

Tân di nương cười dịu dàng nói:

- Vận Nhi chắc hết buổi trưa vẫn chưa về được.

Lục Thất ngẩn ra, chợt nhớ tới một chuyện hòa nhã nói:

- Vận Nhi và Vân Thường có phải đến chỗ Chu tiểu thư không?

- Đúng rồi, nghe nói Nhạn Nhi đã có ý với vị Lư công tử này, nghe nói mẹ của Lư công tử cũng đã tới Chu phủ để gặp Nhạn Nhi, hai bên đều có ý kết thân. Hơn nữa Lư công tử kia ở trong kinh có thúc phụ là quan lớn, Chu phủ đã quyết định trước cuối năm, Đại công tử sẽ cùng Lư công tử đi kinh thành mua quan chức.

Tân di nương bình thản nói.

Lục Thất kinh ngạc nói:

- Nói như vậy, Lư công tử kia chưa chắc là giả.

Tân di nương bình thản nói:

- Thật hay giả cũng không liên quan đến chúng ta, một người nguyện ý đánh một người nguyện ý chịu đánh, xen vào chỉ trở thành lo chuyện bao đồng mà thôi.

Lục Thất ồ một tiếng gật gật đầu, Tân di nương cười nhạt nói:

- Thiên Phong, ngươi có phải vẫn còn băn khoăn chuyện Nhạn Nhi hay không?

Lục Thất ngẩn ra mỉm cười nói:

- Nhạn Nhi tiểu thư ta đã gặp qua, khi gặp ta không hề có cảm giác gì, nếu ta thực sự thích tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn người khác dễ dàng có được.

Tân di nương mỉm cười dịu dàng nói:

- Có thể nhận ra, ngươi là một người vô cùng bá đạo.

Lục Thất cười cười không đáp lại, bây giờ thê thiếp của hắn đã rất nhiều, nội tâm có chút cảm giác đủ. Bây giờ hắn quan tâm chính là sự nghiệp gia tộc và giấc mộng làm tướng quân, sau này gia tộc giàu có đến một mức nhất định, hắn sẽ dùng bạc mua lấy chức quan tướng quân, đương nhiên nếu bây giờ có cách khác để thực hiện giấc mộng, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

- Thiên Phong, loại khí công này là hợp tu, vậy có phải ngươi cũng có dị năng gì không?

Tân di nương lại chuyển đến chuyện tu luyện, nàng thật sự vô cùng quan tâm.

Lục Thất ngẩn ra cười khổ nói:

- Cô cô, loại khí công này nói là nam nữ cùng tu luyện, nhưng sau khi hợp tu dị năng của Đông Thanh siêu phàm, còn ta chỉ có được dị năng nhìn trộm sự vật, nếu không phải đã có được di năng nhìn trộm, ta cũng sẽ buông tha không luyện nữa.

- Dị năng nhìn trộm bên ngoài? Đó là dị năng gì?

Tân di nương tò mò hỏi.

- Cái gọi là nhìn trộm bên ngoài chính là lúc ta nhắm mắt tập trung tư tưởng, có thể nhìn thấy bất cứ cái gì trong vòng mườithước, đối với ta mà nói mọi vật gần như trong suốt.

Lục Thất thuận miệng giải thích.

Tân di nương nghe xong giật mình, kinh ngạc nói:

- Không ngờ ngươi có dị năng nhìn xuyên thấu vật.

- Đúng vậy, nhưng loại dị năng này không có tính ứng dụng thực tế, ta không có thói quen rình trộm.

Lục Thất không thèm để ý nói, ánh mắt vô ý liếc qua thân thể Tân di nương, Tân di nương đỏ mặt theo bản năng giơ tay che ngực.

Lục Thất nhìn có cảm giác thú vị, mỉm cười nói:

- Cô cô không phải sợ, ta mở to mắt nhìn người đều là bình thường, chỉ có lúc nhắm mắt tập trung tư tưởng mới có thể nhìn thấu vật.

Mặt Tân di nương hơi túng quẫn quay đầu không nói gì, không khí xấu hổ cũng tràn ngập, Lục Thất theo bản năng duỗi tay phải đến trước nhìn, một lúc sau mới thả tay xuống dịu dàng nói:

- Cô cô, phu nhân của Chu phủ là vì quyền sở hữu tài sản mà hận cô sao?

Mặt Tân di nương trầm trọng, thở dài nói:

- Đúng vậy, phu nhân Chu phủ không chỉ hận ta, mà người nàng càng hận hơn chính là lão phu nhân, mà ta đối với lão phu nhân là vừa có ân vừa có oán.

Lục Thất kinh ngạc nói:

- Cô cô, sao người lại oán hận lão phu nhân Chu phủ vậy?

Tân di nương vẻ mặt mê man nhớ lại, một hồi lâu sau mới hạ giọng nói:

- Thiên Phong, lão phu nhân là một nữ nhân có dục vọng về quyền lực rất lớn, chưởng quản Chu phủ gần bốn mươi năm, lão phu nhân của những gia đình quan lại khác thường sẽ để đại bộ phận quyền lực truyền cho nữ chủ tiếp nối. Nhưng lão phu nhân một chút quyền lực cũng không thả ra, từ lúc Chu phu nhân xuất giá đến nay, ở Chu phủ chỉ để bài trí, thậm chí Kỳ lão đại nhân thân là nhi tử thế mà không có quyền sử dụng trăm lượng bạc trở lên, mà lúc ta vào Chu phủ liền thay mặt Chu lão phu nhân nắm quyền, vì thế tất cả oán hận đều hướng vào ta, mà ta lại không cam lòng làm nữ nhân bình thường, biết rõ nhiều nguy hiểm vẫn cam tâm trở thành tâm phúc của lão phu nhân.

Lục Thất kinh hô ồ một tiếng gật gật đầu, Tân di nương lại hạ giọng nói:

- Thiên Phong, ngươi không biết, Chu lão phu nhân là dì ruột của ta, mà trượng phu bây giờ của ta là biểu thúc của ta.

Lục Thất sửng sốt ngạc nhiên nhìn Tân di nương, Tân di nương hạ giọng nói:

- Năm đó Tân gia ta bị tai họa thổ phỉ cướp bóc, ta một mình đi ba bốn trăm dặm đến nương nhờ dì, đáng tiếc dì của ta tính tình lãnh đạm, căn bản không muốn nhận thân thích là ta, chỉ để làm tỳ nữ ở Chu phủ. Sau này ta có dung mạo lại khéo lẽo hiểu lòng người liền được dì cho làm thiếp thất của thúc, từ đó ta liền trở thành nhân vật có thực quyền ở Chu phủ. Ta có được quyền lực là mang đến nhiều người ghét hận, trong đó có cả trượng phu của ta, trượng phu của ta đến nay đều chưa từng chạm qua ta, mỗi lần vào trong phòng ta đều là ngủ cùng Vân Thường. Ban đầu ta cũng thương tâm khổ sở, cũng vì việc này mà trách cứ Vân Thường, sau này nghe Vân Thường nói rõ chân tướng, trượng phu của ta vì không dám hận mẫu thân của mình mới quay qua hận ta, thế nên cho đến nay ta vẫn còn thân trong trắng, trượng phu của ta không muốn ta sinh con dưỡng cái cho y.

Lục Thất nghe xong giật mình nhìn Tân di nương, tuyệt không hề nghĩ tới nàng gả cho người ta lâu như vậy vẫn còn nguyên vẹn, thật là khiến người khó có thể tin.

Hắn thấy Tân di nương rơi lệ, một hồi lâu mới nghẹn ngào nói:

- Ta không trách trượng phu của ta, y dời nỗi hận lên ta, đó chính là do ta sai, là ta không dám chống lại mệnh lệnh của lão phu nhân, là tự ta tham luyến quyền lực. Mấy năm trước Vân Thường từng khuyên ta lặng lẽ chuyển giao một phần quyền sở hữu tài sản cho trượng phu và phu nhân, ta không làm như vậy, ta sợ lấy lòng hai bên không tốt sẽ lâm vào tình thế nguy hiểm. Ở Chu phủ ta chỉ có thể dựa vào lão phu nhân, ta không thể làm mất đi sự tín nhiệm của lão phu nhân, ta sợ lão phu nhân ghét ta sẽ bán ta đi.

Lục Thất âm thầm thở dài, cau mày nói:

- Chu phủ cũng chỉ là một gia tộc quan lại, không nghĩ lại có thể tranh quyền đoạt lợi phức tạp như vậy.

Tân di nương khổ sở nói:

- Gia tộc lớn, chuyện gì cũng sẽ có, lão phu nhân là hoàng đế của Chu phủ, Trần phủ cũng là do Trần kỳ lão một tay che trời, ngươi hẳn cũng biết về Trần phủ, ngươi thấy Trần kỳ lão cũng già như vậy rồi, vẫn nắm giữ hết tất cả quyền lực Trần phủ. Vận mệnh của toàn gia tộc vẫn ở trong tay ông ấy, không được nửa phần dị nghị, can đảm dám làm trái kết cục nhất định rất thê thảm. Giống như Thu Đường kia, là một chính thiếp an phận hiền thục, phạm phải gia pháp lập tức bị nghiêm trị, giống như người con gái kia bị coi như súc sinh chứa vào lồng heo làm đồ cưới cho Trần Tương Nhi đấy. Ở trong huyện thành, người phạm pháp, đa số đều trình lên quan định tội, mà người ở trong gia tộc hương quan hoặc hương dân trong phạm vi làng xã phạm pháp, tông pháp trong gia tộc hương quan chính là quan pháp, bị cho vào lồng heo thả xuống sông năm nào cũng có, quan lại ở xã chính là ông trời, trên dưới đều không có công lý và vương pháp.

Lục Thất nghe xong im lặng, Tân di nương nói đúng là sự thật, đang kết thân cùng Trần phủ, hắn cũng biết gia tộc hương quan là độc tài vô tình, trong mắt Trần kỳ lão, nữ nhân trong tộc cũng chỉ như một vật phẩm, có thể không chút thương tiếc tặng cho người khác, bởi vậy mới một mạch đưa cho hắn ba người, có lẽ trong mắt Trần kỳ lão, giá trị của hắn rất lớn, đáng giá dùng một ít vật phẩm để thu mua.

Hắn thở phào một hơi dịu dàng nói:

- Cô cô, cô có phải sợ Chu phu nhân sẽ hại chết mình hay không.

Tân di nương ngẩn ra, nhìn Lục Thất gật đầu nói:

- Đúng vậy, Chu phu nhân đối với ta tích hận quá sâu, lúc ta biết được lão phu nhân không còn sống được lâu nữa, liền biết mình phải đi lấy lòng phu nhân, đáng tiếc phu nhân vẫn luôn căm thù ta. Nửa tháng trước ta đem toàn bộ quyền sở hữu tài sản của ta chuyển cho phu nhân, kết quả ngày hôm sau, phu nhân không ngờ hạ lệnh cho người cấm cửa ta. Sau đó Phong Lan nói cho ta biết chuyện của Vương nhị phu nhân, lòng ta sợ hãi không muốn bị người khác sắp đặt, sáng hôm nay liền mượn quyền lực của Nhạn Nhi đi ra khỏi cửa, chủ ý chính là muốn trốn khỏi huyện Thạch Đại. Nhưng lúc ta vào tiệm thuốc, lại thấy được dị năng của Đông Thanh, bởi vậy ta mới có thể hi vọng tu luyện khí công, nếu ta có dị năng, cũng không cần trốn đi, cho dù Chu phu nhân hận ta muốn lặng lẽ giết ta, ta cũng có khả năng phản kháng để chạy đi, nếu Chu phu nhân thả ta khỏi Chu phủ đấy là chuyện tốt nhất

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio