Giang Ninh, kinh thành của Đường quốc, một tòa tường thành được xây dựng hùng vĩ rộng lớn dài hơn dặm, tường cao m, sông đào bảo vệ thành rộng lớn, Ủng thành quân dụng, còn có ba tòa lầu quan trọng là lầu chính, lầu quan sát, lầu áp, cộng thêm binh lính uy vũ thành hàng áo giáp sáng loáng. Tất cả những điều này đã cho thấy nó là vùng đất trọng yếu thâm nghiêm độc nhất vô nhị của Đường quốc.
Lục Thất cũng là người hiểu biết các mặt của xã hội, khi hắn đứng trước thành trì nguy nga Giang Ninh trong lòng cũng có chút hèn nhát. Ở đây, hắn chính là một thổ tài chủ nông thôn tới, đối mặt với người trong tòa thành lớn trong lòng không khỏi thiếu tự tin.
Đội xe tiến vào cửa thành phía nam, không thể tránh khỏi việc phải nộp thuế cổng thành. Lục Thất là quan võ quân tạ tất phải báo danh ký tên. Hắn đã nộp lượng bạc để ghi danh, lấy được chứng minh thân phận tạm thời, một tờ công văn lai lịch chi tiết, có được tờ công văn này hắn có thể đường hoàng cư trú lâu dài ở Giang Ninh, nhưng hàng tháng đều phải nộp cho công thự hai lượng bạc báo nghiệm.
Thành Giang Ninh vô cùng rộng lớn, sau khi đi vào từ cổng phía nam chính là phố chợ rộng lớn. Phố chợ là trục phố dài của thành Giang Ninh, cuối phố là hoàng cung Đường quốc. Sự phồn hoa của Giang Ninh là số một ở Giang Nam, dãy cửa hàng đứng san sát, người xe nườm nượp. Đi tới nơi đây có thể thấy các văn sỹ áo gấm cầm quạt và cung nữ quý phụ áo quần lộng lẫy, cảnh tượng thịnh thế thanh bình. Bước đi trên đường phố rộng lớn đã để lại cho Lục Thất ấn tượng sâu sắc nhất, chính là không khí dường như là rất thơm.
Giang Ninh là kinh thành của Đường quốc, là một nơi tiêu tiền ghê người của kinh thành. Vương Nhị phu nhân không dẫn bọn họ ở nhà trọ, đi vào cổng thành nam không đi bao xa liền tách ra rẽ sang bên trái khu thành nam, tiến vào khu dân cư thành nam, Lục Thất mới có cảm giác bình thường quen thuộc.
Thành nam là vùng dân cư nghèo khổ của Giang Ninh. Mặc dù là nơi dân cư nghèo nàn, kiểu dáng kiến trúc cũng còn hơn khu dân cư bình dân của huyện Thạch Đại rất nhiều. Họ đi vào một nhà họ Trịnh, nghe Vương Nhị phu nhân nói là người bạn cũ của Vương Chủ Bộ. Nhiều người như vậy ở mỗi ngày năm lượng bạc, bao ăn uống cộng thêm ba lượng.
Cuối cùng là đã đến kinh thành rồi, tên thủ hạ đều rất vui mừng, bắt đầu nói Lục Thất dẫn họ đi chơi đêm, cùng đi thưởng thức bờ Tần Hoài dặm tươi đẹp. Giang Ninh dù sao cũng là vùng đất trọng địa kinh thành, không có đại nhân dẫn dắt sợ là sinh họa.
Lục Thất có dự định của mình, dự định đó có thể bị thủ hạ làm mất tự do. Hắn khẳng khái lấy ra lượng bạc đưa cho thủ hạ, sau đó đi tìm chủ nhà thuê người hướng dẫn, nói với người dẫn đường dẫn tên thủ hạ lần lượt đi tìm hiểu. Các thủ hạ tự nhiên cảm thấy vui vẻ vô cùng, cũng không còn yêu cầu Lục Thất đi cùng nữa.
Ban đêm, Lục Thất còn đích thân bảo vệ rương bạc, ngày mai sẽ nhập bạc vào ngân hàng tư nhân, đổi thành ngân phiếu. Ở một số thành phố lớn hoặc kinh thành đã lưu thông ngân phiếu của ngân hàng tư nhân trên lượng rồi, huyện Thạch Đại chưa có ngân phiếu lưu thông, nếu số bạc hiện tại đã được vận chuyển tới kinh thành rồi, tiền phí vận chuyển là một vạn lượng phải trả hai ngàn lượng bạc.
Vương Nhị phu nhân dự tính sẽ ở lại kinh thành một hai tháng, phần lớn thời gian ở lại đều âm thầm tìm hiểu tình hình kinh thành, sau đó mới quyết định làm thế nào để tặng bạc.
Chờ ngày mai gửi bạc rồi, Lục Thất sẽ được tự do. Bên cạnh Vương Nhị phu nhân có tên nha binh và tên lính truyền lệnh. Việc đầu tiên của hắn là tới cổng tây thành gặp huynh trưởng, sau khi biết được chỗ ở của huynh trưởng rồi, hắn sẽ tới quán trà Thất Tịch, hi vọng có thể biết được manh mối quan hệ quan trên, nghĩ tới những chuyện này quả đúng là cũng khiến hắn bận rộn một phen rồi.
Ban đêm Lục Thất ở một mình, từ sau khi Lục Nga ở bên hắn một đêm, đêm thứ hai Vương Nhị phu nhân không còn sai Lục Nga tới hầu hạ nữa, không biết vì sao Lục Thất mơ hồ cảm thấy Vương Nhị phu nhân đưa Lục Nga tới kinh thành dường như còn có ý đồ bất lương nào khác nữa, nhưng hắn lại không nghĩ tới.
Ngày hôm sau, Lục Thất giúp Vương Nhị phu nhân gửi bạc thuận lợi, gửi bạc xong hắn liền xin nghỉ vội vàng tới cổng thành tây. Khi tới cổng thành tây cũng đã gần tới giữa trưa, hắn vừa rời khỏi cổng thành m, liền bị vỗ vai một cái.
Không cần nhìn, hắn cũng biết ai có thể tiếp cận mà không có tiếng động như vậy, mỉm cười quay người lại nhìn, thấy Cầm Nhi vẫn mặc chiếc váy màu lựu tím, mái tóc mây xõa ngang vai, trên tóc còn cài trang sức quý khiến thần thái càng thanh nhã hơn. Khuôn mặt xinh đẹp má hạnh đào, nụ cười quyến rũ, ánh mắt trong sáng, sắc mặt tú khí, khác trước rất nhiều.
- Cầm Nhi, mấy ngày không gặp, nàng càng xinh đẹp hơn.
Ánh mắt Lục Thất vui mừng, nhìn chăm chú.
Cầm Nhi lườm hắn một cái, sẵng giọng nói:
- Lão gia, từ khi nào miệng ngài ngọt ngào như vậy rồi?
Lục Thất cười nói:
- Ngọt ư? Sao ta không thấy nhỉ? Hay là nàng thay ta thưởng thức xem.
Nói xong liền khom người ngả về phía trước.
Chiếc lúm đồng tiền của Cầm Nhi liền ửng đỏ lên giống như đóa mẫu đơn kiềm diễm, nàng trừng mắt nhìn Lục Thất, tức giận nói:
- Ở đây nhiều người như vậy, đừng gây chuyện nữa.
Lục Thất mỉm cười đứng thẳng người lên nói:
- Ca ta đang ở đâu rồi?
- Người yên tâm đi, thiếp đã thuê một nhà riêng ở phường Cát Xương thành nam rồi, trả tiền thuê nhà đủ cho huynh trưởng ở tháng rồi.
Cầm Nhi dịu dàng đáp.
Lục Thất sửng sốt, đó là ở một chỗ rồi. Nhà họ Trịnh mà hắn ở là phương Cát Tường, cách phường Cát Xương có lẽ không xa lắm. Hắn cười nói:
- Ta đang ở phường Cát Tường, có rảnh ta sẽ tới thăm huynh trưởng, bây giờ không tới quấy rầy nữa.
Cầm Nhi dịu dàng nói:
- Lão gia bây giờ bận lắm sao?
Lục Thất gật đầu, lại nghiêm mặt nói:
- Cầm Nhi, bây giờ nàng quay về Thạch Đại đi, trong lòng ta rất lo cho Vận Nhi. Bây giờ Triệu Huyện Thừa chết rồi, rất có thể sẽ phá bỏ chế độ phòng phỉ ngoài thành, mà phường tạo giấy của chúng ta vừa đầu tư sản xuất, ta sợ Vận Nhi vì quan tâm tới sản xuất mà không tính toán lợi hại quản lý phường làm giấy. Vì vậy, tốt nhất nàng có thể thay ta trở về một chuyến, nhất định phải dặn dò Vận Nhi không được ra ngoài, Lục gia chúng ta giờ không thiếu những tài sản đó.
Cầm Nhi dịu dàng nhìn Lục Thất gật đầu, nói:
- Thiếp sẽ trở về, trở về dặn dò Vận Nhi. Nếu không có chuyện gì, thiếp sẽ quay lại giúp lão gia làm việc.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Nàng không cần quay lại nữa, thay ta trấn thủ ở nhà, chờ ta làm xong việc ở kinh thành trở về Thạch Đại nàng lại tiếp tục đi du ngoạn, nàng thấy thế nào?
Cầm Nhi dịu dàng nói:
- Thiếp là người của lão gia, việc chính của lão gia không có gì là không được.
Lục Thất mỉm cười ấm áp, nói:
- Đi, chúng ta đi tới quán rượu ăn với nhau bữa cơm đoàn tụ.
Cầm Nhi cười, im lặng đi bên cạnh Lục Thất.
Buổi chiều, Lục Thất vui vẻ chia tay Cầm Nhi. Tiếp theo, hắn lại đi hỏi thăm quán trà Thất Tịch, sau đó sẽ lấy bức thư công khai của Triệu Huyện Thừa và hộp báu vậy giao cho Công bộ thị lang phủ. Hắn đoán tin cái chết của Triệu Huyện Thừa tám phần vẫn chưa được truyền tới Công bộ thị lang phủ.
Sau khi chi tiền dò hỏi thông tin mới biết quán trà Thất Tịch và Công bộ thị lang phủ đều nằm ở khu thành đông.
Trong thành Giang Ninh, thành đông là nơi cư trú của quan to quyền quý nhiều nhất, còn thành nam là nơi bình dân nghèo nàn nhất, thành bắc và thành nam người cưu trú phức tạp, đa số là quan lại trung hạ tầng và thương nhân. Lục Thất quay về thành nam lấy bức thư công khai và hộp châu báu đi tới thành đông.
Vừa tới thành đông, khiến Lục Thất mở rộng tầm mắt, tòa lầu các trên phố có thể nói là đường hoàng tráng lệ. Sau khi tiến vào phường dân cư, từng tòa phủ đệ khí phái, tất cả đều là cửa son thềm ngọc và sư tử đá uy vũ, so với thành nam đây chính là thiên đường nhân gian.
Tiêu phí một lượng bạc đã tìm được tới Công bộ thị lang Triệu phủ, xét một cách tương đối mà nói phủ đệ phủ Triệu được xem là trung đẳng. Trong kiến trúc khu đông thuộc loại phổ biến, cửa phủ thềm ngọc, hai gã áo xanh đứng hai bên cửa.
Lục Thất bước thẳng lên bậc thầm tới ngoài cửa phủ, chắp tay nói:
- Hai vị cho hỏi, tại hạ là người đưa tin của Triệu đại nhân huyện Thạch Đại sai tới, phụng mệnh có việc quan trọng bẩm báo Thị lang đại nhân.
Hai tên gác cổng ra vẻ trang kính, sau khi nghe xong đều thả lỏng người, tên bên trái lạnh lùng nói:
- Ngươi không biết phép tắc sao? Cửa chính là chỉ đón khách không quản việc, đi sang bên trái cửa nách đi.
Lục Thất đụng đúng cái đinh trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng cũng đã hiểu, Triệu Huyện Thừa trong mắt phủ Thị lang là loại tôm tép. Nếu là nhân vật quan trọng, hai tên gác cổng này chắc chắn không dám ngạo mạn như vậy. Hắn nén lòng quay người bước xuống đi sang cửa trái.
Cửa nách Triệu phủ cách cửa chính có m, là cửa bên thường ra vào, cũng có cửa lầu, nhưng không có bậc thềm, là cửa phủ thích hợp cho xe ra vào. Cửa cũng có hai tên gác cổng áo xanh, cảnh tượng này khiến Lục Thất nhớ tới Tiêu phủ ở huyện Thạch Đại.