Ra khỏi Bài Vân Các, Hữu tướng và Lại bộ Thượng thư Từ đại nhân bước đi cùng nhau, hai người đều là nguyên lão trọng thần Đường quốc, Hữu tướng Hàn đại nhân vẫn là Binh bộ Thượng thư, đương kim Đường Hoàng đăng cơ không lâu, thăng làm Hữu tướng Chính sự đường, đến nay đã mười năm rồi.
- Hữu tướng đại nhân, ngày mai cùng bàn luận văn chương, có thể hay không?
Lại bộ Thượng thư mỉm cười mời, ông ta cùng với Hữu tướng nổi tiếng là bạn văn chương lâu năm.
- Có gì không thể, ta đang định mời mà ngươi đã mời trước rồi.
Hữu tướng mỉm cười đáp lại.
Lại bộ Thượng thư gật đầu, người cùng đi ra ngoài, trong lúc đi, ông hòa nhã nói:
- Hữu tướng đại nhân lúc trước có lòng, sao lại không nói ra?
- Nói cũng vô dụng, bệ hạ một lòng muốn lôi kéo thế gia, lại sợ võ tướng cầm quân tạo phản.
Hữu tướng thản nhiên trả lời.
Lại bộ Thượng thư lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
- Bệ hạ lúc này không nên lôi kéo bọn họ, quân yếu kém, có thể tiêu diệt gần Mao Sơn phỉ cứng đầu, là một chiến sự vô cùng huy hoàng, chư quân trong thiên hạ đều biết, nếu mượn lần này lập một đội quân mạnh mẽ, sẽ có tác dụng lớn làm các thế gia kinh sợ, Lục Thiên Phong kia quả là một tướng tài cần được trọng dụng.
Hữu tướng lắc đầu, nói:
- Lập quân chỉ là thứ yếu, hậu quả của việc bệ hạ lôi kéo các thế gia sẽ làm chư quân trong thiên hạ thất vọng, người không làm gì thì được thăng quan, tướng lĩnh hăng hái chiến đấu đến đổ máu thì lại bị giáng tội.
- Là do bệ hạ lo lắng võ quan sẽ noi theo Lục Thiên Phong, làm điều xằng bậy.
Lại bộ Thượng thư nói.
Hữu tướng lắc đầu, nói:
- Lục Thiên Phong làm bậy như vậy, tướng lĩnh bình thường của Đường quốc, không người nào dám noi theo, Lục Thiên Phong có gan làm bậy là do có phủ công chúa chống lưng, mà chư quân trong thiên hạ đối với việc làm của Lục Thiên Phong căn bản không quan tâm, những tướng lĩnh kia chỉ quan tâm tới chiến báo thôi, Lục Thiên Phong bị giáng tội sẽ làm tướng lĩnh thất vọng, một hậu quả khác là sẽ đã tạo thành hình tượng triều đình nhu nhược, khiến mọi người trong thiên hạ cảm thấy Hoàng Đế Bệ hạ e ngại Tây Bộ thế gia, không dám đắc tội với Vinh gia.
Lại bộ Thượng thư vẻ mặt ngưng trọng gật đầu, hạ giọng nói:
- Bệ hạ đúng là e ngại Tây Bộ thế gia, nếu không đã không cố lôi kéo họ.
- Bệ hạ lập phủ công chúa là một nước cờ tốt, đáng tiếc không dám buông bố cục ra, chỉ thích nhìn quân cờ bày trước mặt bất động, bất động tức bị động, chính là cho đối thủ cơ hội trưởng thành.
Hữu tướng bất đắc dĩ nói.
Lại bộ Thượng thư cười nói:
- Bệ hạ cũng đã hành động rồi, Tiễu phỉ quân chính là đối phó với Hưng Hóa quân đấy.
- Dùng tên ngu xuẩn Chu Chính Phong, thành sự không đủ, bại sự thì có thừa, Hưng Hóa quân nếu lâm vào nội chiến, hậu quả chính là tái hiện chiến sự ở Thọ Châu năm đó.
Hữu tướng không hài lòng đáp lại.
Lại bộ Thượng thư nghe xong lo lắng nói:
- Nghe nói bệ hạ đã ra lệnh cho tiểu tử Hoàng Phủ đi Mao Sơn thu dọn tàn cuộc rồi, lần này điều động cả quân kinh thành, xem ra bệ hạ muốn trọng dụng hắn, tiểu tử Hoàng Phủ so với Chu Chính Phong còn ngu ngốc hơn, hay là Hữu tướng đại nhân nói với bệ hạ cho thỏa đáng.
Hữu tướng im lặng, đi vài chục bước rồi lắc đầu nói:
- Ta già rồi.
Mặt trời lên cao, cách huyện Cú Dung dặm, Lục Thất và Quý Ngũ thúc nhìn theo kỵ quân đang dần dần đi xa, trong mấy chục kỵ quân, có một chiếc xe có rèm che mua ở huyện Cú Dung, trong xe là Vương Cầm Nhi, hiện giờ là Trung phủ sử đại nhân, là Trung phủ sử Ngô Thành mà Lục Thất thấy cũng phải hành lễ.
Khi Lục Thất và Dực Vệ quân của phủ công chúa gặp mặt, ngoài tiếng cảm tạ thì không nói gì thêm, chỉ mỉm cười, ánh mắt thân ái lẳng lặng nhìn nhau, điều làm hắn vui mừng chính là trong đám Dực Vệ quân viện trợ cho mình lúc trước không có ai bỏ mạng, nhưng có mười mấy người bị thương, cũng may không đến mức tàn tật, thậm chí còn có thể cưỡi ngựa, đây đều là những chiến sĩ đã từng tắm máu trên chiến trường, thân thể, ý chí đều dẻo dai và kiên cường hơn xa thường dân.
Vương Cầm Nhi nói với hắn vài câu về công lao của Hôi Ưng, đồng thời nàng đã quyết định thay Lục Thất, không để Hôi Ưng tiếp tục làm nội ứng, ngẫu nhiên đó cũng là ý định của Lục Thất, Lục Thất biết rõ tham thì thâm, chuyện hắn làm ở huyện Cú Dung đã là phạm vào đại kỵ, cho nên hắn mới đề nghị Đường Hoàng điều một đạo quân khác đến đoạt lấy công lao tiêu diệt hang ổ Mao Sơn.
Vương Cầm Nhi còn nói với Lục Thất, nàng phải khó khăn lắm mới để Hôi Ưng lấy được trăm bộ quân nhu, Lục Thất cũng giao cho Vương Cầm Nhi một nhiệm vụ, sau này khi Vinh Xương vận chuyển tiền của rời khỏi huyện Cú Dung thì cướp lấy.
- Đại nhân, những tướng lĩnh này người nào cũng dũng mãnh gan dạ, nếu không có bọn họ, chúng ta đã bại rồi.
Quý Ngũ thúc nói.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Nếu là không có bọn họ đến giúp, ta đương nhiên sẽ không liều mạng như vậy, phải chuyển sang phòng thủ, liều mạng chống cự, cuối cùng ta sẽ bỏ trốn.
Quý Ngũ thúc ngẩn ra, lo lắng nói:
- Nếu bỏ trốn, chỉ sợ sẽ bị xử trọng tội.
Lục Thất im lặng, rồi hạ giọng nói:
- Nếu trên người ta có vài chục vết thương, hấp hối về tới kinh thành, có thể bị trọng tội sao?
Quý Ngũ thúc ngẩn ra, nói:
- Hấp hối thì không còn lực chiến đấu, lúc đó sẽ thoát được tội, tuy nhiên quá nguy hiểm.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Không trải qua nguy hiểm thì làm sao có được thanh danh trong quân đội, đối với trận chiến này, cái ta muốn chính là lý lịch cầm binh, không cần biết thắng hay bại ta đều đã đạt được cái mình muốn, ở trong quân mà muốn có cơ hội bộc lộ tài năng là rất khó.
Quý Ngũ thúc gật đầu tán thành, uy danh của mãnh tướng và danh tướng trong quân đều có được từ chiến tranh, dù cho ngươi có võ nghệ cao cường, nếu không có cơ hội tham gia chiến tranh, cũng đều xem như không thiện chiến, có một câu nói, giỏi võ là giỏi võ, còn thiện chiến là vinh dự của một tướng quân.
- Ngũ thúc, toàn bộ tiền tài thu được ở huyện Cú Dung đều không cần lấy, dễ chuốc họa vào thân.
Lục Thất phân phó.
- Không lấy cũng được, chỉ có điều khoản thâm hụt thì giải thích như thế nào?
Quý Ngũ thúc hỏi.
- Vốn đã có hai khoản thâm hụt, một do Vinh Xương, một do Hôi Ưng lấy đi làm mồi, tất cả đều không giấu được tai mắt của triều đình, chúng ta không lấy là được.
Lục Thất hồi đáp.
Quý Ngũ thúc gật đầu, lại nói:
- Đáng tiếc.
Lục Thất cười, nói:
- Tiền của ở huyện Cú Dung đều có độc đấy. Không nuốt được đâu.
Hai người quay lại quân doanh, Lục Thất tiếp tục quan tâm thăm hỏi binh lính của mình, không để ý chuyện ở ngoài quân doanh, tuy thức ăn là do hắn cung cấp, nhưng bởi vì tiêu diệt được Mao Sơn phỉ nên dân chúng huyện Cú Dung quyên tặng rất nhiều thức ăn, tạm thời không cần hắn cung cấp.
Trong trận đại chiến diệt phỉ, quân doanh của Lục Thất tổn thất lớn nhất, chỉ còn lại gần người, ba mươi mấy người tàn tật, đa số là tay chân tàn phế, người tàn tật tất nhiên phải rời khỏi quân doanh, cảm giác đờ đẫn, cuộc sống sau này của bọn họ tràn đầy tuyệt vọng, chỉ có thể dựa vào người thân nuôi sống, kéo dài hơi tàn.
Lục Thất nhìn những binh lính đó, cùng bọn họ nói chuyện rất lâu... , về sau sẽ mua một nông trang, sau đó mời thân nhân của họ đến trông coi, người nào không có thân nhân, thì có thể ở trong nông trang, làm được việc gì thì làm.
Đa số bọn họ đều rơi lệ, hiểu được ý tứ của Lục Thất, Lục Thất cũng không còn cách nào khác, nuôi không mấy trăm miệng ăn, hắn vẫn nuôi được, nếu Đường Hoàng không đồng ý ban thưởng ruộng Tề gia để trợ cấp, hắn sẽ mua vài mảnh ruộng, đó cũng là tấm lòng của hắn.
Sau giờ ngọ, Lục Thất nhận được tin tức của đoàn quân kinh thành đến Mao Sơn diệt phỉ, hắn liền đi gặp Trình Diễm, sau lần kề vai chiến đấu với Trình Diễm, hắn đã kính trọng Trình Diễm hơn, nguyên nhân ba phần là do Trình Diễm võ công cao cường, bảy phần là do Trình Diễm kịp thời trợ giúp, khi bản thân đang bị vây hãm, Trình Diễm có thể không đến gần khu vực của hắn để rồi cùng bị vây hãm.
Trình Diễm đang uống rượu ở trong lều vải, thấy Lục Thất tới chỉ hơi giật mình, nói:
- Đại nhân tới rồi.
Lục Thất mỉm cười, trong doanh rất nhiều người cũng đang uống rượu, rượu là do dân chúng kính tặng, hắn tùy ý ngồi xuống, đưa tay lấy vò rượu uống một ngụm, rồi mới nói:
- Ta đến thăm Trình đại ca một chút, đồng thời có chuyện muốn thỉnh giáo.
- Chuyện gì?
Trình Diễm hỏi.
- Nghe nói bệ hạ đã điều quân kinh thành đi Mao Sơn tiêu diệt phỉ.
Lục Thất nói.
Trình Diễm hơi giật mình, nâng bát uống một ngụm, giương mắt nói:
- Vậy hẳn là ngươi đã thưa chuyện với bệ hạ.
Lục Thất ngẩn ra, hiểu biết của Trình Diễm quả là làm hắn bất ngờ, không biết trả lời như thế nào.
Trình Diễm cười cười, lạnh nhạt nói:
- Ưu thế của ngươi chính là trực tiếp dâng thư lên bệ hạ, với việc làm của ngươi nếu để thông qua Binh bộ và Chính sự đường thì kinh thành đã sớm cho người tới bắt ngươi rồi, ngươi cũng sẽ không chờ được tới lúc phỉ tập kích.
Lục Thất im lặng cười, Trình Diễm lại nói:
- Cũng là do Vinh Xương ngu xuẩn, giúp ngươi đạt mục đích.
Lục Thất ngẩn ra, nói:
- Ta vẫn không rõ tại sao Vinh Xương lại nhẫn nại không xuất chiến.
- Có gì mà không hiểu, là do Vinh Xương không muốn ở lâu dài tại kinh thành, hắn muốn trở về Nam Đô, nhưng bệ hạ sẽ không cho hắn về, chỗ ngu xuẩn của hắn chính là biết rõ trận chiến ngoài thành có phần thắng mà vẫn không biết tùy cơ ứng biến.
Trình Diễm đã có hơi men, khinh thường nói.