A! Lục Thất nghẹn ngào nhìn Tân Cầm Nhi thất thanh nói:
- Nàng ấy là cung nhân của Tiêu Phi, nàng ấy không phải là bị Triệu huyện thừa… ồ, nàng ấy đi Tiêu Phủ ư?
Tân Cầm Nhi gật đầu nói:
- Bạch Linh Nhi là bị Triệu huyện thừa cưỡng ép thu nạp, nhưng cũng đúng dịp, hoàng đế chọn Tam tiểu thư Tiêu Phủ làm Hoàng Phi. Lúc đó Tiêu Phủ chọn trúng Bạch Linh Nhi làm của hồi môn, dám mua Bạch Linh Nhi đi Tiêu Phủ thì Triệu huyện thừa sẽ không dám đối đầu với Tiêu Phủ đâu.
Lục Thất gật đầu nói:
- Nói như vậy thì Bạch Linh Nhi ở hoàng cung rồi.
Tân Cầm Nhi gật đầu:
- Đúng thế, nghe Bạch Tùng nói, em gái của lão gia là Tiểu Nghiên là do Bạch Linh Nhi muốn Tứ tiểu thư Tiêu Phủ mua mang vào Tiêu Phủ. Đây là vì để bảo vệ cho Tiểu Nghiên, cũng là để giải vây cho Lục Gia. Chỉ có điều rốt cuộc Bạch Linh Nhi cũng chỉ là nô tì, đi Kinh Thành cũng chỉ có thể giúp được huynh ruột nhà mình.
Lục Thất kinh ngạc gật đầu, trong đầu hiện lên hình ảnh yếu ớt của Bạch Linh Nhi, trong lòng hắn thấy đắng cay khiến hắn gần như rơi lệ.
- Lão gia, thiếp biết lão gia thích Bạch Linh Nhi nhưng thiếp cầu xin lão gia vì sự sinh tồn của Lục gia mà đừng đánh mất lý trí đi tìm Bạch Linh Nhi nữa.
Tân Cầm Nhi dịu dàng khuyên bảo.
Lục Thất cả kinh gật đầu, rồi ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói:
- Ta sẽ không đi nữa.
Tân Cầm Nhi gật đầu nói:
- Lão gia, thực ra điều thiếp lo lắng nhất chính là một khi Thường Châu đã ổn định rồi. Đường Hoàng sẽ ra tay tranh giành kết quả. Lúc đó chúng ta sẽ rất khó ứng phó.
Lục Thất cười lạnh nói:
- Có gì mà khó ứng phó, thánh chỉ đến cứ bỏ mặc là được.
- Làm như vậy, sau này Lục gia và lão gia sẽ bị hỏi tội đấy.
Tân Cầm Nhi cả kinh nói.
- Nàng sai rồi, đến Thường Châu một bước ta cũng không có đường lui, chỉ có giống như Giang Âm Quân mới có thể sống được.
Lục Thất lạnh lùng nói.
- Chỉ e là không được, chắc chắn Đường Hoàng sẽ để lão gia ở Kinh Thành. Thậm chí còn đón mẫu thân đến Kinh Thành, còn cả huynh trưởng Thiên Hoa nữa.
Tân Cầm Nhi lo lắng nói.
Ánh mắt của Lục Thất lặng im, hắn nói:
- Điều nàng nói ta biết, cho nên nàng hãy nhớ sau này thánh chỉ của Đường Hoàng chỉ có thể bỏ mặc. Chỉ cần Thường Châu có khả năng binh biến thì Đường Hoàng cũng không dám giết ta một cách dễ dàng. Điều mà nàng và Chu đại ca phải làm là nắm trong tay Ngô Thành Quân, Trung Phủ Quân thậm chí là quân địa phương.
Tân Cầm Nhi lo lắng không nói gì, Lục Thất nắm lấy bàn tay ngọc ngà của nàng, hắn hạ giọng nói:
- Cầm Nhi, sau này Đường Hoàng sẽ không để cho ta ở lại Thường Châu nữa. Chu đại ca ủng binh tự trọng là điều đương nhiên. Còn điều nàng phải làm chính là kiềm chế Chu đại ca. Sở dĩ ta để lại Ngư Hoa Hiên kia chính là vì ảnh hưởng đến sự ủng hộ hay phản đối lòng quân của tù binh quân.
Tân Cầm Nhi gật gật đầu, Lục Thất thẫn thờ nói:
- Ta và Chu đại nhân là huynh đệ tốt nhưng liên quan đến khả năng làm hoàng đế sau này, chúng ra có thể sẽ trở mặt thành thù. Không phải là ta không muốn nhường mà là không dám nhường. Con người của Chu đại ca thâm trầm, ta sợ sau này huynh ấy sẽ không dung tha cho ta.
- Thiếp hiểu.
Tân Cầm Nhi nhỏ giọng nói.
Lục Thất thoáng suy nghĩ một chút rồi nhìn thẳng vào hiện tại nói:
- Thứ sử Thường Châu chết lúc nào thì tốt?
- Bốn ngày sau, thiếp sẽ đi giải quyết ông ta. Không phải chết vì bệnh mà là tức chết.
Tân Cầm Nhi nhẹ giọng trả lời.
Lục Thất gật đầu nói:
- Cầm Nhi, ta phải về rồi.
Tân Cầm Nhi gật đầu rồi chợt nghiêng mình đỡ Lục Thất, chủ động hôn lên hai má của Lục Thất một chút, sau đó nàng thấy xấu hổ lại đẩy hắn ra.
Lục Thất ở ngoài cửa được Qúy Ngũ Thúc và Diêu Tùng đưa về. Trên đường đi hình ảnh của Bạch Linh Nhi cứ hiện lên trong đầu đều bị hắn cố gắng xua đi. Tình hình của hắn không chấp nhận được phép xuất hiện trạng thái này.
Trong quân trướng trên đường lớn, Lục Thất dặn dò Qúy Ngũ Thúc ngày mai bí mật đi gặp Trương Hồng Ba hỏi y xem có khả năng dùng thủy quân Giang Âm hay không. Hắn cũng dặn Qúy Ngũ Thúc địa giới của Giang Âm là không thể khinh thường. Vì trong Giang Âm Quân bất hòa, có lúc sẽ bị Trương Hồng Ba phản lại làm chuyện xấu.
Ngày hôm sau, Lục Thất áp dụng kế hoạch mượn lương thực. Hắn điều cả trăm tên tướng sĩ đến cửa hàng gạo Tứ gia của Tiêu Thị Chủ tọa ở giữa phố ngồi chờ, tư thế như thế muốn bắt Tiêu Thị Chủ đi khai đao vậy.
Buổi sáng, có hai cửa hàng gạo nhỏ nể mặt đại tộc thư hương Lý thị đã chủ động cho mượn quân lương. Lục Thất sai người xem cửa hành gạo rồi chính thức làm giấy vay phần gạo. Gạo vẫn còn ở cửa hàng nhưng không được phép của quân đội, không được bán hoặc cho mượn mà thuộc quân lương để sử dụng, hơn nữa cho dù quân đội có đi đến đâu thì sau này cũng phải trả lại gạo như trong giấy.
Ngày thứ hai của kế hoạch mượn gạo, cửa hàng gạo trong thành đã không thể đỡ nổi. Bọn họ e sợ sự uy hiếp của Tiêu Thị Chủ nhưng trước mắt Lục Thiên Phong càng khiến họ sợ hãi hơn. Thanh danh dũng mãnh của Lục Thiên Phong dĩ nhiên làm cho quan dân huyện Tấn Lăng biết, chủ yếu nhất là ngàn đoàn luyện quân có lực uy hiếp đối với Tiêu Thị, dễ dàng để cho Lục Thiên Phong tính kế đi tiền tuyến khiến cho sự lực uy hiếp của Tiêu Thị giảm đi.
Ngày thứ , chỉ còn cửa hàng Tứ Gia của Tiêu Thị Chủ là chưa cho mượn gạo. Sáng sớm ngày thứ , Lục Thất ngồi ở trên xe bò cùng tướng sĩ đã đến cửa hàng gạo Tiêu Thị ở phố Đông.
Lục Thất ở trên xe nhìn cửa hàng gạo, hắn lạnh lùng liếc mắt một cái ra lệnh:
- Thu gạo, ai ngăn cản giết!
Các tướng sĩ đáp lời, Lỗ Hải và Diêu Tùng dẫn lính xông vào cửa hàng gạo. Rất nhanh đã có tiếng kêu thảm từ trong cửa hàng vọng ra ngoài, tiếng đánh nhau, một lát sau Lỗ Hải dính vết máu đi ra ngoài.
- Đại nhân, giết người, còn lại đều quỳ xuống rồi.
Lỗ Hải báo cáo.
- Để lại người thu gạo chất lên xe, chuẩn bị đưa đến Ngô Thành Quân, đi đi cùng luôn.
Lục Thất thản nhiên phân phó.
Buối sáng, sự thật việc Lục Thất dùng máu đã được báo cáo lên các quan cao thấp của huyện Tần Lăng. Hắn nói là làm, cửa hàng gạo Tứ Gia của Tiêu Thị bị giết người. Gạo bị tịch thu toàn bộ đưa đến thị trấn. Đám thương gia của cửa hàng gạo kẻ nào cũng che ngực, nghĩ mà sợ.
Bốp! Một bát trà rơi xuống mặt đất, một người trung niên mặc áo bào gấm, gào lên:
- Lục tiểu nhi khinh người quá đáng, ta sẽ khiến ngươi chết không tử tế.
Trong phòng khách hơn vị nam nhân mặc áo bào, cả đám trang nghiêm lặng im, dường như rất sợ họa rơi vào mình.
- Tri Lương, ngươi mau đi Kinh Thành báo quan Lục tiểu nhi giết người.
Người trung niên mặc áo bào gấm quay đầu lại lạnh lùng nói.
- Tam huynh, Tri Lễ sợ là sẽ không tố cáo được. Trên thực tế Lục Thiên Phong có bối cảnh là Tiêu Phủ Trì Châu. Chi bằng chúng ta nhẫn nại một chút, sau này lại đòi về.
Một người trung niên cung kính trả lời.
- Tiêu Phủ Trì Châu? Lẽ nào sự ác độc của Lục tiểu nhi chính là Tiêu Phủ Trì Châu chỉ điểm sao?
Người trung niên mặc áo bào gấm lớn tiếng hỏi lại.
- Tam huynh, có phải Trì Châu chỉ điểm hay không thì trước mắt không quan trọng, quan trọng là chúng ta đấu không lại Lục Thiên Phong, chi bằng nhẫn nại một chút. Nếu chúng ta lại đi gây sự với hắn thì chỉ rơi vào thế bị động, chịu thiệt thôi. Sự tàn ác của Lục Thiên Phong sẽ để cho Tiêu Phủ Thường Châu chúng ta diệt vong. Hiện giờ, rõ ràng là chúng ta đang yếu thế, nếu lại gây sự với Lục Thiên Phong vậy nghìn đoàn luyện quân kia sẽ một đi không trở lại là chắc rồi.
Tiêu Tri Lương khuyên nài.
- Chúng ta dàn xếp ổn thoải, nghìn đoàn luyện quân có thể trở về sao? Đệ đúng là đồ ngốc.
Người trung niên mặc áo bào gấm chửi ầm lên.
- Đương nhiên là có thể trở về, chỉ cần Tam huynh viết thư xin Trì Châu đồng ý. Trì Châu sẽ ra mặt tìm Ngô Thành công chúa thuyết phục. Lục Thiên Phong chỉ có thể nghĩ cách đưa nghìn đoàn luyện quân về cho chúng ta.
Người trung niên phân trần nói.
- Ngươi ngu xuẩn, đoàn luyện đi tiền tuyến, Lục Thiên Phong có cách làm quay về được sao.
Người trung niên mặc áo bào mắng to.
- Tam huynh, đừng gây chuyện với Lục Thiên Phong nữa. Hắn là Đô Ngu Hầu của Ninh Quốc Quân, là Ngô Thành Quân có thực lực có kẻ ủng hộ. Nhân vật như vậy, huynh gây chuyện gì với hắn… Hiện giờ chúng ta đấu không lại hắn, ở triều đình có giám quan cũng sẽ chỉ gieo mầm họa cho chúng ta. Tam huynh, đừng hành động theo cảm tính nữa. Là chúng ta chọn nội chiến trước, những cái khác thân tộc chủ chi sẽ không giúp được chúng ta đâu.
Tiêu Tri Lương kích động phản bác.
- Cút, cút ra khỏi Tiêu phủ, đi mà lập môn hộ của ngươi.
Người trung niên mặc áo bào gấm tức giận đuổi.
Tiêu Tri Lương không nhún nhường, đau khổ nói:
- Tạ ơn Tam huynh đã thả cho ta con đường sống. Tam huynh nghĩ cách đi cứu chữa đi, họa cạn lương thực hiện ngay trước mắt, phần triều đình sẽ mượn cơ hội định tội đấy.
Tiêu Tri Lương nói xong liền xoay người đi, người trung niên mặc áo bào ngẩn người ra nhìn bóng lưng ông ta rồi như thoáng suy nghĩ, sắc mặt của y trầ muống, y nói:
- Lấy bút ra đây.