Vương Ngạn Thăng rời khỏi hiên các, sau khi rời được mấy chục bước vẻ mặt của y liền trở nên âm trầm, áng mắt lộ sát khí khiến người ta sợ hãi. Y xách bảo kiếm, quay về căn phòng trước đó.
Đi vào phòng khách, trong đó chỉ có nô tì tráng kiện. Nô tì bên cạnh Vương Ngạn Thăng thực tế là một nữ vệ trong phủ, tổng cộng có người đều là một tay Vương Ngạn Thăng dậy bảo.
Vương Ngạn Thăng ngồi xuống một cái bàn thấp trong phòng khách, sau khi vẫy tay tiếng trống vang lên. Đám mỹ nữ Thiên Môn đường rất nhanh đi ra lắc lư cái mông đi vào nội đường. Rồi lại tản ra múa vòng quanh hết sức ma mị.
Nô tì dâng rượu, Vương Ngạn Thăng cũng không uống, ánh mắt chỉ nhìn đám mỹ nữ múa thoát y trong nội đường. Chỉ là ánh mắt của y bình tĩnh không có sóng, như đang ngắm nhìn phong cảnh bình thường. Dường như y không có tâm trạng nào mà xem múa, rõ ràng là trong lòng đang suy nghĩ điều gì khác.
Lục Thất thoải mái ngâm mình trong thùng nước, hắn ngâm rất lâu mắt nhắm lại như thoáng ngủ. Hai mỹ nữ ngoài thùng nhìn hắn, đành đợi bất đắc dĩ.
Khoảng nửa tiếng sau, một mỹ nữ thực sự không chịu được nữa, tay nhỏ đỡ thùng nũng nịu nói:
- Đại nhân, chúng nô tì giúp đại nhân thư giãn xương cốt được không?
Lục Thất mắt nhắm mắt mở lờ đờ nói:
- Ta rất thoải mái, tránh sang một bên đi.
Một mỹ nữ khác cũng nũng nịu nói:
- Đại nhân, vậy hai con dê trắng kia phải chịu tội rồi, chi bằng đại nhân thương tiếc các nàng ấy một chút.
Lục Thất chau mày, hắn vừa đi vào phòng không những nhìn thùng nước mà còn nhìn hai thiếu nữ dị tộc. Họ bị giam trong lống tứ trụ, tay và đầu bị gông xiềng, thân hình trắng nõn, cũng chỉ ngồi một nửa trong lồng giam.
Hắn nhíu mày đứng lên, bước chân ra khỏi thùng, hai mỹ nữ vội đứng lên dùng khăn mềm lau người cho hắn. Một lúc sau, hắn trần truồng đi đến lồng giam.
Hai thiếu nữ dị tộc nhìn hắn đi đến không có phản ứng ngượng ngùng, mà mở to mắt cầu xin hắn, miệng khẽ kêu lên nức nở. Trong miệng các nàng bị nhét bóng, khổ sở trong lồng giam.
Thấy Lục Thất nhìn bất động, hai thiếu nữ trong lồng giam lần lượt vặn vẹo thân hình trắng nõn, thậm chí chân còn làm động tác thể hiện khát vọng muốn được thả ra của mình. Đôi mắt xinh đẹp ngấn lệ.
- Thả các nàng ấy ra.
Lục Thất sai bảo.
Hai thiếu nữ xinh đẹp vội trả lời mở lồng giam, thả hai thiếu nữ dị tộc kia ra lôi họ đến gần Lục Thất. Lục Thấy ôm hai bên sau đó xoay người đi đến giường lớn bọc da dê.
Hắn đi đến giường, để hai thiếu nữ dị tộc lên giường. Họ rơi xuống gường lập tức lùi về phía sau một chút, sau khi nằm ngửa trên đó đôi mắt to xinh đẹp nhắm lại giống như dê núi đang đợi làm thịt vậy.
Cơn hỏa dục của Lục Thất bốc lên, vật dưới háng cao ngất, hắn mỉm cười bước lên giường, bàn tay to lớn vuốt ve thưởng thức thân thể trắng mịn như ngọc của hai thiếu nữ dị tộc. Hai thiếu nữ dị tộc theo những cái vuốt ve của hắn mà run rẩy, nhưng không hề có bất kỳ phản ứng thẹn thùng nào. Các nàng bị khóa giam trong lồng đã hoàn toàn khuất phục rồi.
Bàn tay của hắn vuốt ve gò má của một thiếu nữ dị tộc, hắn dịu dàng hỏi:
- Biết nói tiếng Hán không?
Thiếu nữ dị tộc kia mở to mắt, sợ hãi nhìn Lục Thất, đôi mắt xanh thẳm tỏ ra sợ hãi, môi son vừa động nói:
- A Y Na.
Lục Thất mỉm cười, hắn biết A Y Na là cái tên. Nói cách khác, thiếu nữ dị tộc này nghe không hiểu tiếng Hán, cho là hắn hỏi tên. Hắn lại nhìn một thiếu nữ dị tộc khác hỏi:
- Nàng thì sao?
Thiếu nữ dị tộc kia đang nhắm mắt, không hề có phản ứng gì với câu hỏi của hắn.
- A Cổ Lan.
A Y Na trả lời, cô gái kia nghe thấy lập tức mở to mắt hoảng sợ nhìn Lục Thất. A Y Na khoảng - tuổi có vẻ chín chắn hơn A Cổ Lan, đôi ngực căng tròn.
Lục Thất cười nhìn đôi mắt xinh đẹp của A Y Na ôn hòa nói:
- Ta biết nàng không hiểu ta nói gì nhưng sau này nàng sẽ hiểu. Bắt đầu từ hôm nay nàng là nữ nhân của ta, ta sẽ bảo vệ nàng cả đời.
Ánh mắt của A Y Na tỏ ra lo sợ và nghi ngờ, nàng nghe không hiểu Lục Thất nói gì nhưng ánh mắt dịu dàng của hắn khiến nàng cảm thấy thiện ý. Nàng nhìn hắn một chút, mi mắt rủ xuống có vẻ thẹn thùng, gò má ửng hồng.
Lục Thấy hơi giật mình, sự thay đổi của A Y Na khiến hắn bất ngờ. Chợt tay ngọc của A Y Na giữ dưới hàm, môi hồng nhẹ nhàng nói. A Cổ Lan hơi sửng sốt chợt nhìn Lục Thất, cũng phản ứng hơi ngượng ngùng, tay cũng giữ dưới hàm môi nhẹ nhàng mấp máy nói những lời mà Lục Thất nghe không hiểu.
- Đại nhân, các nàng ấy thỉnh cầu thần minh, hẳn là cảm tạ thần minh ban cho các nàng mối nhân duyên tốt đẹp.
Một mỹ nữ ghé vào người Lục Thất nhỏ giọng nói.
Đương nhiên là hắn nhìn ra, hắn quay đầu mỉm cười nói:
- Ngươi, lui xuống trước đi.
Mỹ nữ biết điều rời khởi giường lớn, còn A Y Na cũng kết thúc những lời cầu nguyện khe khẽ, đôi mắt to tròn nhìn Lục Thất, môi son vừa động ngượng ngùng nói mấy câu. Lục Thất không hiểu lắc đầu, A Y Na có vẻ thẹn thùng đứng dậy duỗi cánh tay ngọc, chủ động vòng qua cổ Lục Thất.
Hắn có ngốc cũng hiểu được, cơ thể cường trang ép vào nàng. Chợt thắt lưng căng thẳng, tay của A Y Na không ngờ đặt lên eo của hắn rồi lại trượt xuống dưới hạ thân hắn, người ngọc rên khẽ, động tác ở tay càng nhanh hơn.
Lúc đèn sáng, một nô tì đến tìm Lục Thất nói đô đốc cho mời. Hắn nghe không thấy bất ngờ, mặc áo giáp hai nữ nhân dị tộc đang bất an, đi gặp Vương Ngạn Thăng.
Lần này Vương Ngạn Thăng không ngờ đã ở trong một tiểu viện thanh nhàn. Trong viện xếp một tấm bàn nhỏ, hai cái ghế, trên bàn còn có trà cụ. Vương Ngạn Thăng ngồi trên ghế.
- Lục đại nhân đến rồi, ngồi đi.
Vương Ngạn Thăng tiện nói.
Lục Thất mỉm cười ngồi:
- Không thể ngờ, Vương đại nhân còn có nhã hứng thưởng trà.
- Thịt ăn nhiều cần trà giải ngấy, Lục đại nhân nên biết.
Vương Ngạn Thăng cười nhạt nói.
Lục Thất giơ tay lấy bình trà tự rót, uống một ngụm rồi hắn bình thản nói:
- Vương đại nhân lúc này thoải mái, có chuyện gì không?
- Mời ngài đến là muốn hỏi một chút có kiến giải gì về chim bay tận cung tốt giấu không?
Vương Ngạn Thăng nói.
Lục Thất hơi giật mình:
- Vương đại nhân hỏi kiến giải của ta, lúc uống rượu không phải ta đã nói rồi đó sao. Hôn nước của ta với Chiết thị, trên thực tế là giấu cung.
Vương Ngạn Thăng gật đầu nói:
- Ngài là vị hùng tài, cho nên ta muốn giao hảo, hơn nữa sẽ tiến cử ngài.
- Tiến cử ta? Theo như lời Vương đại nhân, có tư cách gì để ta cúi đầu, lẽ nào còn có thể lực hơn Chiết thị?
Lục đại nhân bình thản trả lời.
- Triệu Khuông Nghĩa, ngài nên biết.
Vương Ngạn Thăng nói mắt nhìn Lục Thất.
- Triệu Khuông Nghĩa là đại soái trấn thủ Hán Thủy, em trai của Điện Tiền Đô Kiểm Điểm Triệu Khuông Dẫn.
Lục Thất bình thản nói.
- Đúng, huynh đệ Triệu thị ở Chu quốc quyền thế rất lớn.
Vương Ngạn Thăng nói.
Lục Thất cười nói:
- Đúng là huynh đệ Triệu thị quyền thế lớn nhưng bọn họ cuối cùng vẫn là thần. Nếu so với Hoàng đế bệ hạ, sự tiến cử của Vương đại nhân không có ý nghĩa gì đối với ta.
- Hoàng đế Chu quốc chỉ lợi dụng ngài, ngài không phải là đã đi tìm Chiết thị làm đường lui sao? Huynh đệ Triệu thị càng đáng giá để ngài đầu quân.
Vương Ngạn Thăng nói.
Lục Thất lắc đầu nói:
- Không giống, ta chọn Chiết thị làm đường lui là vì ta có ân với Chiết thị. Nếu ta đầu quân cho huynh đệ Triệu thị vậy sẽ lâm vào cảnh bị động. Hoàng đế lợi dụng ta, lẽ nào huynh đệ Triệu thị không qua cầu rút ván.
Vương Ngạn Thăng gật đầu nói:
- Ngài không muốn, ta không ép.
Lục Thất nhìn Vương Ngạn Thăng mỉm cười nói:
- Vương đại nhân, trước kia chúng ta có hẹn công thủ Nguyên Châu, cũng không thể thất tín được.
- Ngài yên tâm, ở Nguyên Châu ta và ngài có thể cùng tiến thoái.
Vương Ngạn Thăng cười nói.
Lục Thất gật đầu, uống ngụm trà rồi nói:
- Chỗ dựa vững chắc của Vương đại nhân chắc là huynh đệ Triệu thị.
- Đúng, ta có thể thăng bằng gót chân ở Bình Lương chính là nhờ sự ủng hộ của Triệu Khuông Nghĩa. Không có sức mạnh hỗ trợ ta đã sớm bị người Đảng Hạng đuổi khỏi Bình Lương rồi. Triều đình Chu quốc chỉ biết coi trọng chiến sự Yến quốc và Hán quốc, ủng hộ ta rất ít.
Vương Ngạn Thăng nói thẳng.
Lục Thất gật đầu, Vương Ngạn Thăng lại hỏi:
- Nghe nói Lục đại nhân đang cát cứ ở phía nam Hấp Châu, tại sao không đầu nhập Tấn quốc. Nghe nói Tấn quốc cùng rất hùng mạnh.
- Ồ, nguyên quán của ta ở Thọ Châu.
Lục Thất và Vương Ngạn Thăng uống trà nói.