Chiết Hương Nguyệt thấy Lục Thất trầm tư bất động không kìm nổi mà ôn hòa nói:
- Thiên Phong, chàng thấy thế nào?
Lục Thất cười nói, nói về tình hình gay go của Hà Tây, Chiết Hương Nguyệt nghe xong liền dịu dàng nói:
- Sự lo lắng kia của chàng không có ý nghĩa gì, Hạ quốc thống trị Hà Tây nhiều năm, người Hà Tây không phải là vẫn sinh tồn đấy sao?
- Nói là nói như vậy, Hạ quốc không lo đến người Hà Tây sống hay chết, còn nếu chúng ta muốn nhanh chóng thống trị ổn định Hà Tây thì không thể để mặc người Hà Tây chết đói và chết đông được. Cho nên từ bây giờ trở đi phải miễn trưng thu dê và lương thực của dân chăn nuôi và nông dân, hoặc là giảm thiểu trưng thu, đó là nguyên do hao tổn dùng trong việc nuôi quân nhất định phải từ bên ngoài viện trợ.
Lục Thất nói.
Chiết Hương Nguyệt gật đầu nói:
- Ở Phủ Châu và Thắng Châu mùa đông hằng năm đều có rất nhiều người chết đói và chết đông, Chiết thị Phủ Châu không thể ủng hộ Hà Tây được.
Lục Thất gật đầu nói:
- Ta biết Chiết thị Phủ Châu cũng là rất khó.
- Vậy chàng có cách gì không? Chu quốc chắc chắn sẽ không trợ giúp lương thực cho Hà Tây.
Chiết Hương Nguyệt dịu dàng nói.
- Phương pháp để có lương thực, ta nghĩ đến một cách, chỉ có điều chưa chắc đã thực thi được.
Lục Thất nói.
- Cách gì?
Chiết Hương Nguyệt hỏi.
- Biện pháp chính là mua lương thực ở Hán Thủy, Triệu Khuông Nghĩa trấn thủ Hán Thủy vẫn luôn tư thương cùng địch quốc ở phía nam Hán Thủy, rồi vận chuyển hàng hóa mua được từ địch quốc đến Nguyên Châu, tư thương với Hạ quốc. Ta nghĩ giao dịch với Trình Đức Huyền để cho Trình Đức Huyền thay mặt mua lương thực vận chuyển đến Hà Tây.
Lục Thất nói.
- Trình Đức Huyền kia, e là sẽ khó đồng ý. Hơn nữa ở đó thiếu lương thực, nước Tấn chưa chắc đã bán ra ngoài.
Chiết Hương Nguyệt dịu dàng nói.
- Tư thương là mưu cầu lợi lớn, có lợi lớn, cái gì cũng đều có thể mua bán.
Lục Thất nói.
- Cho dù có thể mua được, chỉ e tài lực của chúng ta cũng không có khả năng xuất ra liên tục.
Chiết Hương Nguyệt nói sự thật.
Lục Thất dịu dàng nhìn Chiết Hương Nguyệt một cái rồi ôn hòa nói:
- Ta có thể dùng than đá đi đổi.
- Than đá đi đổi? Nếu Chu hoàng đế miễn chức Thứ sử Thạch Châu của chàng, chỉ e than đá cũng không thể.
Chiết Hương Nguyệt lo lắng nói.
Lục Thất nghe thấy liền mỉm cười nói:
- Than đá không phải chỉ có ở Thạch Châu, Lân Châu cũng có mà. Hơn nữa, cho dù Chu hoàng đế có miễn chức quan ở Thạch Châu của ta, khai thác than đá của Thạch Châu ta vẫn chiếm được như cũ, cái gì gọi là Binh bá chứ, ta đây chính là Binh bá.
Chiết Hương Nguyệt nghe xong gật đầu khẽ cười, bỗng dịu dàng nói:
- Thiên Phong, thiếp muốn theo chàng đi Tây chinh.
Lục Thất hơi giật mình, rồi lập tức mỉm cười gật đầu.
Sáng sớm hôm sau, Lục Thất có được hồi báo công chiếm huyện Dân Cần, ba ngàn Hạ quân trấn thủ huyện Dân Cần không chịu đầu hàng, các tướng soái của đại quân vây thành sau khi thương lượng, vào giờ dần nửa đêm phát động tấn công. Vừa công phá được huyện thành Dân Cần, đã bắt hai ngàn bốn trăm Hạ quân làm tù binh nhưng tù binh quan tướng cao cấp đều bị chém giết. Lục Thất nghe xong không thể chỉ trích, cùng chiến tranh sẽ có một kiểu thù hận, tướng sĩ công thành cần phải biểu lộ một chút.
Ở thành Võ Uy, Lục Thất tuyên cáo thuế phú, thuế thương giảm nửa, thuế ruộng năm nay miễn trưng thu, thuế chăn nuôi chỉ trưng thu ba thành so với nguyên bản, ngoài ra những khoản nợ nhà nước khác toàn bộ đều được miễn.
Công bố trị chính xong, Lục Thất bắt đầu chỉnh quân, bởi vì bắt được tám ngàn kỵ binh Hạ quốc, cho phép Lục Thất thu nạp và tổ chức biên chế một nửa kỵ binh phổ thông, một nửa khác từ bộ binh quân Ngân Châu chuyển thành kỵ binh, hơn phân nửa quân Ngân Châu đều giỏi về cưỡi ngựa.
Nửa ngày chỉnh quân, có được hai vạn tư kỵ binh, chia làm mười hai tổ chức quân kỵ, sau khi bộ binh hợp nhất, có được hai vạn chín ngàn quân chia làm sáu bộ binh, quân bộ và quân kỵ tổng cộng năm vạn ba ngàn.
Quá ngọ, Lục Thất đích thân suất lĩnh hai vạn kỵ binh và hai vạn bộ binh đi về phía tây công chiếm huyện Vĩnh Xương, bắt đầu mở màn Tây chinh. Đại quân vừa đến huyện thành Vĩnh Xương, Hạ quân ở thị trấn Vĩnh Xương đã bỏ thành đi trốn, Lục Thất hạ trại ở huyện Vĩnh Xương, cho phép các tướng sĩ đi tìm vui thả lỏng. Khi đại quân Tây chinh, Lục Thất có mang theo hai ngàn kỹ đã mạnh mẽ trưng tập trong thành Võ Uy. Lục Thất cũng có dặn dò không được hành hạ họ, mà nhất định phải trả tiền.
Ngày tiếp theo, để lại một ngàn bộ quân trấn thủ huyện Vĩnh Xương, đại quân dỡ trại tiếp tục lên đường đến phía tây, qua vùng Đại Đấu, tiến vào Cam Châu, tại huyện Dân Nhạc của Cam Châu đụng độ ba vạn quân lực Hạ quốc, ba vạn Hạ quân này là đang chạy về phía Lương Châu, mà sở dĩ Lục Thất vội vàng tây chinh như vậy, là vì không muốn cho Hạ quân có cơ hội tập kết quá nhiều.
Vùng Hà Tây có năm châu vực, Lương Châu có ba vạn Hạ quân, Cam Châu hai vạn Hạ quân, Túc Châu có ba vạn quân lực. Qua Châu và Sa Châu đều có hai vạn quân lực, nếu cùng nhau tập kết trở lại Lương Châu, đại quân của Lục Thất chỉ có thể chạy đi.
Đại quân gặp nhau nơi ngõ hẹp, sau khi Lục Thất quan sát đoán chừng là ba vạn quân Cam Châu, có một vạn là dân chăn nuôi triệu tập, hơn nữa ba vạn Hạ quân quay trở lại chỉ có năm ngàn kỵ binh, ngựa của Hạ quốc cũng rất thiếu.
- Giết!
Lục Thất thất rõ thế yếu của Hạ quân, quyết định hạ lệnh xuất kích, còn làm đầu tàu gương mẫu xung phong, trận chiến đầu trong chiến dịch Tây chinh này nhất định phải chiến một cách dũng mãnh, phải có được thắng lợi áp đảo.
Chủ soái ba vạn Hạ quân của Cam Châu nhìn kỵ quân phía trước thế như dời non lấp biển ập tới, đành cắn răng hạ lệnh tấn công, thực ra gã muốn rút lui nhưng gã lại hiểu, đại quân rút lui tất sẽ tan tác. Gã hối hận không nên vội vàng đi cướp lại Lương Châu, hẳn là trú đóng ở thành Trương Dịch, chờ đại quân của ba châu khác.
Hai vạn kỵ quân mắt thấy Đại tướng tự thân ra trận, đương nhiên là lòng quân dao động, một đám ngự mã như bay, phía sau tiếp trước. Năm ngàn kỵ quân Hạ quốc đối diện cũng rất dũng mãnh, anh dũng nghênh chiến hai vạn kỵ binh. Hai đội chiến mã đụng nhau ầm ầm, năm ngàn kỵ binh Hạ quốc nhanh chóng bị dìm ngập. Lục Thất xung trận ngựa lên trước, mã tấu sắc lạnh lập lòe bổ quét, cắt cổ một đám quân địch.
Năm ngàn kỵ binh Hạ quốc bị dìm ngập, khiến cho hơn hai vạn bộ binh đằng sau rung chuyển, thấy ngựa lao đến nhanh như bay, đột nhiên có rất nhiều bộ quân Hạ quốc quay đầu bỏ chạy, nỗi sợ hãi trong nháy mắt đã đánh sụp quân tâm Hạ quân, hơn hai vạn Hạ quân xảy ra cảnh tan tác.
Gió thổi qua thảm cỏ, trộm mang theo mùi máu tươi đậm đặc, trên thảm cỏ rộng lớn có rất nhiều thi thể, còn có chiến mã bị thương rên rỉ giãy chết. Lần đầu tiên Lục Thất tiến vào Hà Tây trên quy mô lớn kết cục gần như toàn thắng.
Bắt được gần ba ngàn chiến mã, gần hai vạn năm ngàn tù binh, tự thân quân lực đã tổn thất một ngàn, chiến mã tổn thất năm trăm. Trận chiến này khiến quân lực của Lục Thất lại bành trướng hơn hai vạn, sau khi thu dọn chiến trường, hợp nhất hàng tốt, sáu vạn đại quân xuất phát chạy đến thành Trương Dịch, nha phủ Cam Châu, đối với huyện Dân Nhạc và Sơn Đan sẽ trước áp chế sau chiếm đoạt.
Lúc hoàng hôn, sáu vạn đại quân tiến đến bao vây thành Trương Dịch. Thành Trương Dịch chỉ có hai ngàn Hạ quân đóng giữ, nhưng từ chối không đầu hàng. Lục Thất thấy có chút kỳ lạ, chẳng lẽ Hạ quân thủ thành trung liệt đến vậy sao?
Đang muốn hạ lệnh công thành đã thấy trên đầu thành Trương Dịch xảy ra chiến đấu, tiếp theo cửa thành Đông đã bị người từ phía trong mở ra, Lục Thất lập tức hạ lệnh tấn công, bộ quân tiến lên xông vào đánh thành Trương Dịch.
Chiếm thành Trương Dịch, Lục Thất hạ lệnh chém quan tướng Hạ quốc thủ thành, lại tiếp kiến hai mươi mấy thủ quân “quy hàng”. Những thủ quân kia vừa gặp Lục Thất đều quỳ một chân trên đất ngang tay chào theo nghi thức quân đội. Lục Thất nhìn thấy tướng mạo họ đều là người Hán Trung Nguyên, tuổi đều trong khoảng ba bốn mươi tuổi.
- Tội nhân khấu kiến Đại tướng quân.
Thủ lĩnh thủ quân trầm giọng bái kiến.
Lục Thất nhìn hiểu ngay rồi đứng dậy đỡ người thủ quân kia rồi bình thản nói:
- Đứng dậy hết đi.
Đám thủ quân đứng dậy, Lục Thất nhìn thoáng qua rồi nói:
- Các ngươi đều là tướng sĩ chinh chiến cho đất nước, trong mắt ta các ngươi là người vô tội.
- Đa tạ Đại tướng quân đã thứ tội.
Thủ lĩnh cung kính đáp.
Lục Thất nhìn y bình thản nói:
- Ta có thể nghĩ các ngươi vô tội, nhưng triều đình Chu quốc nhìn thế nào thì ta lại không thể quản được.
Đám thủ quân ngạc nhiên nhìn nhau với vẻ mặt thất vọng, đầu lĩnh của nhóm thủ quân suy nghĩ một chút rồi giơ ngang tay chào theo nghi thức quân đội nói:
- Bọn thuộc hạ có thể được Đại tướng quân xem như vô tội là đã được rồi.
Lục Thất gật đầu, người này rất biết điều và thông suốt, hiểu lời hắn nói, hắn bình thản nói:
- Ngươi tên là gì? Quân chức gì?
- Thuộc hạ Lý Cần, vốn là Chỉ huy sứ.
Lý Cần cung kính trả lời.
Lục Thất gật đầu nói:
- Ngươi muốn theo quân hay là vẫn muốn ở lại trấn thủ thành Trương Dịch.
- Đại tướng quân, bọn thuộc hạ đã phải nhẫn nhịn ở đây mười năm rồi, đều muốn về thăm nhà một chút.
Lý Cần trả lời thẳng.
- Nhà, các ngươi tạm thời không về được, ta không thể bảo vệ các ngươi được vô tội, nhưng ta có thể đón người thân của các ngươi đến đây, hoặc thay các ngươi báo bình an.
Lục Thất ôn hòa nói.
Hắn nói triều đình Chu quốc có thể sẽ truy cứu tội, trên thực tế chỉ là dọa thôi. Chu quốc đối với tướng sĩ tù binh trở về có đến tám phần là không truy cứu, chiến bại bị bắt và sợ chiến đầu hàng là không giống nhau.
Hiện giờ, Lục Thất lấy được vùng Hà Tây, tiếp theo là thống trị và bảo vệ lại càng khó. Nếu dùng một lượng lớn người Đảng Hạng và người Hồi Cốt vậy hắn vừa dời đi chưa lâu thì mười phần sẽ có đến tám chín phần là phát sinh phản loạn. Cho nên lúc hắn ở Ô Lan độ đã muốn thu nạp và dùng những tù binh năm đó. Tù binh là người Hán lại ở Hà Tây chịu đựng mười năm tất nhiên đã quen với phong tục ở Hà Tây.