Kiêu Tế

chương 98: lầm thích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoa Sinh kêu hai tiếng, trong cửa lại một chút động tĩnh cũng không có.

Tiêu Lan:...

một hàng cung nhân đi theo sau quỳ phía xa xa, Hoa Sinh cũng không dám nghiêng đầu xem sắc mặt chủ tử của mình - - thiên ân đã đến nơi này, còn bị nhốt ở ngoài cửa, hướng về tiền triều đếm một chút, tám phần cũng là lần đầu gặp phải chuyện này.

hắn chỉ có thể hướng về phía khe cửa mắng: "Bên trong là kẻ nào không có mắt! Còn muốn giữ đầu hay không?"

Bên trong có tiếng dập đầu bang bang, chắc cũng là nơm nớp lo sợ.

Hoa Sinh mắng một trận, cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể kiên trì nhìn Tiêu Lan, "Hoàng thượng..."

Hoàng thượng thưởng cho hắn một cái nhìn lạnh lẽo.

Hoa Sinh chịu trận, nhìn sắc trời, ngược lại linh cơ xuất hiện, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, gần nửa canh giờ nữa nên truyền bữa tối rồi, lúc truyền lệnh cửa cung tất nhiên được mở ra, hay là, nô tài trước bồi ngài đến trong ngự hoa viên đi dạo một vòng? Hoa mai ở bắc viên có thể sắp nở rồi."

Tiêu Lan liếc hắn, trên mặt rất rõ ràng viết vài chữ to - - trẫm thích ngươi bồi chắc?

Đương nhiên là không lạ gì.

Hoa Sinh ngượng ngùng cười gượng, Tiêu Lan: "đi ngự thiện phòng truyền chỉ, bữa tối Xích Ô Điện sớm nửa canh giờ."

Hoa Sinh có chút khó khăn, bên trong phòng ăn khởi lò cũng phải có canh giờ, bây giờ liền truyền lệnh, phòng ăn cũng phải có thứ gì mới bưng lên chứ, nhưng mà thánh chỉ là trời, hắn cũng không yên tâm người khác, chỉ có thể tự thân chạy chậm đi.

Nhưng hắn vừa đi, thẳng tới gần hai khắc sau mới về, Tiêu Lan đã đem gạch xanh trước cửa cung đều đếm một lần rồi mới thấy hắn dẫn thái giám bên trong phòng ăn, nâng hộp cơm đuổi tới, phía sau còn có Cảnh nương tử đi theo.

Tiêu Lan mặt đen thui giống như kia màu hộp cơm bằng gỗ mun kia, Cảnh nương tử thấy vậy vội lên trước hành lễ nói: "Hôm nay Nương nương có chút mệt mỏi, nên muốn ngủ một chút, trễ một lát mới dùng thiện, không biết lúc nãy Hoàng thượng đến, không thể ra đón, còn xin hoàng thượng thứ tội."

Tiêu Lan cười lạnh một tiếng, cũng không nhiều lời với nàng, vượt qua một cánh cửa cung, Cảnh nương tử vội vàng đi qua gõ vài cái, "Nhanh mở cửa, thánh giá đến."

Bên trong nghe thấy giọng nàng mới rút then cửa, run lẩy bẩy quỳ thành một đoàn.

Tiêu Lan mặt đen lại đi vào trong, gian ngoài gian trong yên ắng tĩnh lặng, hắn tiến vào nội điện nhìn - - Diên Mi lại còn thật sự đang ngủ.

Hơn nữa hô hấp đều đặn, ngủ rất sâu.

Tiêu Lan: "......"

Còn, thật, ngủ, được!

hắn ngồi ở bên giường, vẫn nhìn chằm chằm Diên Mi một lát, một tay thuận cổ áo, đưa vào trong gáy nàng.

Ở bên ngoài hứng gió mát một hồi lâu, hắn tay còn lạnh, Diên Mi nhất thời bị lạnh rụt cổ lại, nhíu lông mày co rúm người, Tiêu Lan lại đi bóp mũi nàng.

Chốc lát, Diên Mi bị hắn nháo tỉnh.

Tiêu Lan đẩy bả vai nàng: "Dậy!"

Diên Mi đang ngủ lười nhác, bị đẩy thì nằm thẳng thân thể, mơ mơ màng màng nhìn hắn một lát, bỗng nhiên kéo chăn mền che kín đầu.

Mặt Tiêu Lan đen thui, liếc nàng, hỏi: "Biết lỗi chưa?"

Diên Mi che ở trong chăn vụng trộm cười, một lát sau mới chậm rì ngồi dậy, muốn xuống giường, Tiêu Lan giữ chặt nàng, "không cho đi."

Diên Mi nhăn mặt lại: "Đói."

Tiêu Lan: "Nàng không có lời nào nói với ta?"

"Có! Rất nhiều rất nhiều!" Diên Mi dùng sức gật đầu, lại phồng miệng lên, "Nhưng là, đói, không còn sức."

Tiêu Lan mới không tin, nàng còn có thể đói bụng đến khí lực nói chuyện cũng không có? Liền duỗi tay đi bóp thắt lưng nàng, bụng Diên Mi còn thật đúng lúc cô lỗ lỗ kêu lên, Tiêu Lan bất đắc dĩ, tức giận hướng bên ngoài phân phó: "Bày thiện."

Diên Mi che miệng cười, cũng không để ý hắn, kêu Cảnh nương tử tiến tới hầu hạ nàng thay quần áo rửa tay.

Mấy ngày trước nàng ăn cái gì cũng không có vị, hôm nay trong lòng buông lỏng nên có cảm giác đói, bữa tối ăn rất ngon, Tiêu Lan vốn là không đói bụng, bị nàng hấp dẫn cũng có khẩu vị, thiết thực dùng cơm.

Bữa tối ăn xong, thời gian Tiêu Lan rửa tay, Diên Mi đã chạy đến đình viện đi tản bộ, Tiêu Lan khôngthể ở trước mặt nhiều cung nhân như vậy trực tiếp kéo nàng vào điện, liền nghiêm mặt bồi nàng đứng hai khắc đồng hồ.

Trở lại nội điện, Diên Mi nghiêng đầu nhìn hắn, Tiêu Lan: "Nàng không phải là có rất nhiều lời muốn nóisao?"

Diên Mi ngáp một cái, hướng trên giường ngồi xuống, nói: "Buồn ngủ."

Tiêu Lan nhìn ra, nàng là cố ý trêu người, liền lại đây muốn bắt nàng, Diên Mi hướng bên trong giường trốn, hỏi hắn: "Buổi tối, lưu lại đây sao?"

Tiêu Lan mặt đen: "Nếu không thì sao?"

- - hắn vẫn luôn ngủ ở đây, chỉ có một đêm bực bội kia ngủ ở Kính Tư điện.

Diên Mi cọ đến bên trong giường, nháy nháy mắt, đột nhiên nói: "Cửa hư."

- - Quả nhiên còn nhớ hắn ngày đó đạp cửa đi đâu.

Tiêu Lan có chút lúng túng, mím môi, nhất thời không nói nên lời.

Cánh tay Diên Mi chống đỡ sau lưng, hai chân nhổm lên, lắc la lắc lư, hỏi hắn: "Sao còn không đi?"

Tiêu Lan thò người ra bắt lấy chân nàng, nhìn chằm chằm nàng nói: "Cứ không đi."

Diên Mi một chân khác đạp hắn, đuổi người: "đi, đi."

một chân Tiêu Lan quỳ trên giường, cúi người ngăn chặn nàng, thổi hơi vào lỗ tai nàng, nói: "Buổi chiều, Hoàng hậu nương nương ở tới Kính Tư điện làm chuyện xấu gì? Hửm?"

Con mắt Diên Mi đen lúng liếng chuyển động, che miệng không nói lời nào.

Tiêu Lan liền cúi đầu cắn cổ nàng, Diên Mi "A" một tiếng, Đào Diệp ở cách ngoài cửa nghe không rõ, cho là Diên Mi gọi nàng, liền cao giọng bẩm: "Nương nương, nước nóng chuẩn bị xong rồi, là muốn tắm rửa sao ạ?"

Diên Mi đẩy Tiêu Lan, kêu lên: "Tắm rửa tắm rửa!"

Tiêu Lan một câu mềm mại cũng khoogn được nghe, có chút nín thở, ở trên mặt nàng bóp một cái, "Ta trở lại Kính Tư điện?"

Diên Mi nghiêng đầu hừ một tiếng, bọc áo đi tắm, hôm nay nàng hơi mệt, ngâm trong nước nóng, cực kỳ thoải mái, Cảnh nương tử giúp nàng gội đầu, Diên Mi liền âm thầm nghiêng mắt nhìn ra bên ngoài, Cảnh nương tử lặng lẽ nói: "Hoàng thượng ở đây."

Diên Mi liền cười, hai cánh tay chụp bọt nước, nhắm mắt lại ngâm, không biết qua bao lâu, nàng cảm giác trên ót mình nóng lên, mở mắt, Cảnh nương tử không biết lúc nào đã lui ra ngoài, Tiêu Lan đangđứng ở trước mặt nàng, trêu chọc rót nước lên mặt nàng.

Diên Mi vẩy vẩy đầu: "không phải chàng đi rồi sao?"

Tiêu Lan nhìn nàng, chau mày: "Túi thơm của ta rớt bên trong này, đến tìm."

hắn nói, bắt đầu thong thả ung dung tháo khuy cài, Diên Mi nháy mắt mấy cái: "Tìm túi thơm, muốn cởi quần áo?"

Tiêu Lan đã rút áo ngoài đi, còn dư lại một thân áo lót, khom lưng hướng trên mặt nàng vẩy nước, Diên Mi bị giội phải, lại cũng không giận, mặt toàn là nước hỏi: "Nơi nào? Ta giúp chàng tìm."

Tiêu Lan nhìn nàng, một tay thò vào trong nước, nói: "Ta tự mình tới."

Diên Mi cúi đầu hừ một tiếng, đẩy tay hắn ra, "Trong nước mới không có!"

Tiêu Lan: "Vậy ta cẩn thận tìm xem", tay hắn vừa động, Diên Mi liền ôm hắn cánh tay chịu thua, "Ta không tắm nữa." Tiêu Lan cong khóe miệng, ôm thắt lưng nàng cho nàng lên, Diên Mi cũng có một chút thẹn thùng, đầu đỉnh bả vai hắn, lầu bầu: "Trống trơn."

Tiêu Lan hôn nàng một cái, "Sợ cái gì, Lan ca ca lại không phải là người lạ."

Diên Mi liền ngẩng đầu ở trên cằm hắn cắn một cái, Tiêu Lan cười ha ha, tiện tay rút khăn tắm vây lại cho nàng, Diên Mi ôm cổ Tiêu Lan, chân đạp ở trên chân hắn, đu đến giường, Tiêu Lan liền lấy khăn tắm ra, Diên Mi cười ha ha lăn vào trong giường.

Vừa rồi lúc Tiêu Lan kéo khăn tắm không có lưu ý, kẹp phải một sợi dây đỏ trên tấm bình phong, Diên Mi lăn một vòng, sợi dây đỏ lập tức loạn thất bát tao quấn lấy cơ thể nàng, như ẩn như hiện.

Tiêu Lan mím môi, đem màn giường kéo nghiêm, liền cởi áo lót để bên cạnh giường, Diên Mi đã lăn đến trong cùng, nhìn hắn đứng ở trên giường đi vào trong, liền cũng đứng dậy, dán vào tường đứng.

Màn giường màu tím nhạt kia được làm bằng lụa, mỏng manh ẩn hiện, nổi bật lên trong trướng mông lung, Diên Mi thấy Tiêu Lan đã cởi xuống áo, lộ ra cánh tay trơn nhẵn, đẹp mắt cực kỳ, nàng liếm liếm môi, kiễng chân nhỏ giọng nói: "Túi thơm của chàng căn bản không có rớt."

Tiêu Lan tháo từng vòng từng vòng sợi dây đỏ trên người nàng, cởi xong, lại thong thả quấn lên - - đem hai người đều quấn ở bên trong.

Diên Mi tròn mắt, trông thấy Tiêu Lan chẳng biết lúc nào đã cởi quần lót, thân thể cùng mình dính sát cùng một chỗ, đều bọc ở bên trong sợi đỏ, nàng cảm thấy đẹp vô cùng, cũng không ngượng ngùng, liền duỗi tay ôm lấy thắt lưng Tiêu Lan.

Tiêu Lan khẽ nâng cằm nàng lên, cùng môi nàng cọ môi, thấp giọng hỏi: "Làm sao nàng biết?"

"Chàng không có treo túi thơm." Diên Mi cọ chóp mũi hắn, đắc ý nói: "Ta sớm tinh mơ nhìn thấy."

Tiêu Lan cho nàng một cái hôn sâu triền miên, hôn đến khi ngực Diên Mi phập phồng, một cái tay cách sợi đỏ không thành thật vuốt ve, Diên Mi nhẹ nhàng uốn éo người, Tiêu Lan lại hỏi: "Vậy sao bây giờ nàng mới nói?"

Diên Mi cảm giác mình bị hắn nâng lên, chân không chạm đến giường, đành phải chuyển cánh tay đangôm hắn đổi thành ôm cổ, hừ hừ nói: "Ngốc, ta luyến tiếc chàng."

Lời nàng vừa nói xong, liền nhẹ nhàng kêu một tiếng, gấp rút đem hai cái chân sít sao vòng qua Tiêu Lan ngang hông: "Hư!"

Ngang hông Tiêu Lan dùng sức, vừa nuốt lấy lời nàng, vừa hỏi: "Sau này còn đuổi ta đi nữa không?"

Lưng Diên Mi chống đỡ ở trên tường, theo động tác của hắn, sợi dây đỏ lướt qua từng cái một, trong kỳ lạ lại khó nhịn, liền lẩm bẩm như đang làm nũng: "không bao giờ… nữa..."

Tiêu Lan mang nàng chuyển cái phương hướng, Diên Mi trợn to hai mắt, liên thanh gọi hắn: "Lan ca ca lan ca ca..."

Tiêu Lan thở hổn hển, có chút cầm giữ không được, vội ngừng lại một chút, hỏi nàng: "Buổi chiều, nàng đuổi một người xuất cung?"

Diên Mi hừ một tiếng, Tiêu Lan ngay sau đó lại hỏi: "Có phải hay không, trong lòng chua? Hử? Phải hay không?"

Diên Mi còn không biết trong lòng không thoải mái có phải là ghen hay không, nhưng là chỉ chỉ vào mũi hắn, mắt hắn, môi hắn, lớn tiếng nói: "Đây là của ta! Của ta! Đều là của ta!"

Nàng lại hơi giận, cắn miệng Tiêu Lan, kêu: "Ai tới cũng không được!"

Lời này của nàng vô thức là lời tâm tình làm cho Tiêu Lan triệt để kéo căng không chống đỡ nổi, gắt gao đem nàng chống đỡ ở trên tường, chặn miệng nàng lại.

Xuyên qua la mỏng có thể thấy được bóng người nhấp nhô, bên ngoài nhìn vào, mềm mại màn lụa như cũng đang kịch liệt lay động, kèm theo đó, còn có tiếng Diên Mi thút thít cùng một tiếng tiếp một tiếng gọi trầm thấp.

Hai người đều ra một thân mồ hôi, nhưng sợi đỏ còn đang quấn trên người, chỉ là sa mỏng kia cũng ướt đẫm, không biết là mồ hôi hay cái gì khác.

Diên Mi vẫn chưa hoàn toàn trở lại bình thường, nhắm nửa con mắt, sờ sờ môi mình: "Đau."

Vừa mới bị Tiêu Lan mút sưng.

trên mặt Tiêu Lan vẫn ửng hồng, nhẹ nhàng hôn hai cái, ôn nhu nói: "Chúng ta về sau liền như vậy, sẽkhông có thêm người khác, không nạp phi, nàng mới không bỏ được Lan ca ca, phải hay không?"

Diên Mi ừm một tiếng, thở gấp hai hơi, mới thoáng thanh tỉnh một chút, mở mắt ra, nói: "Ai cho chàng nạp phi chứ! Mới không phải ta."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio